Nguyên Nhân Cái Chết Của Kiếm Nhất 1
"Hai năm?" Lục Thủy hỏi lại.
"Đúng vậy, Vương, nếu như xảy ra biến hóa lớn hơn nữa, có lẽ sẽ còn rút ngắn khoảng mấy tháng. Thời gian không chờ. . ." Ban đầu Cô Ảnh lão nhân muốn nói là thời gian không chờ người đâu nên cần mau chóng nghĩ biện pháp. Nhưng còn chưa kịp dứt câu đã bị Lục Thủy ngắt lời:
"Có hơi lâu."
Cô Ảnh lão nhân: "???"
Hắn còn tưởng mình đang nghe nhầm, hai năm mà lại lâu?
Đối với những người tu chân như bọn hắn thì với khoảng thời gian đó chẳng được coi là gì, thậm chí hai năm còn chẳng làm nổi điều gì hết.
Muốn bế quan ấy gì còn phải tính từ đơn vị trăm năm trở lên. Thời gian hai năm như nhật nguyệt giao thời, hai mắt nhắm lại vừa mở là đã qua.
"Vương, là hai năm, không phải hai ngàn năm đâu." Cô Ảnh lão nhân cảm thấy hắn vẫn nên nhắc nhở một câu mới được.
"Hai năm rất dài, chỉ cần không đến gần nửa năm thì vấn đề không quá lớn." Lục Thủy thuận miệng giải thích, hắn cũng không nghe nhầm thành hai ngàn năm.
"À đúng rồi." Lục Thủy đi tới công viên ở tiểu trấn, sau đó tìm một chỗ để ngồi rồi tiện đó mở điểm tâm ra:
"Quan sát ý thức của vị kia khi nào thì khôi phục, khôi phục thì nói cho ta biết một tiếng, ta đến trao đổi với hắn một chút. Nếu như không không bị nhận ra thì chờ hắn không có thể ra biển nữa thì nói cho ta biết."
Nói một cách tương đối thì ý thức đó là sự tồn tại vô cùng cổ xưa, vả lại thực lực không hề kém một chút nào. Đến lúc đó, hắn có thể đi theo đối phương để trao đổi vài chuyện. Nếu như giao lưu với nhau vui vẻ thì hắn có thể biết được không ít chuyện về Viễn Cổ. Nếu như giao lưu không thoải mái, thì nhanh chóng đi luôn.
Ở kiếp trước chưa từng thấy bóng dáng của người này, mọi người bình an vô sự. Hy vọng ở kiếp này đối phương không nên quá nhảy nhót.
"Vâng." Cô Ảnh lão nhân đáp ứng.
Hắn rất ngạc nhiên, không biết hai năm sau Vương muốn đối phó với đối phương như thế nào, trông dáng vẻ thì kiểu gì cũng thấy không có khả năng. Nhưng hắn không nói ra điều mình muốn hỏi. Cứ tin tưởng Vương là được rồi.
"Còn có một vấn đề nhỏ." Khi Lục Thủy cầm miếng điểm tâm chuẩn bị ăn thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Ngài nói." Cô Ảnh lão nhân cung kính đáp.
"Khoảng bốn tháng, à không, khoảng năm tháng nữa các ngươi có rảnh không?" Lục Thủy hỏi.
"Vương có chuyện gì cần chúng ta làm sao? Trên dưới Lam Dạ quốc tất sẽ dốc hết toàn lực." Cô Ảnh lão nhân lập tức trả lời.
Lục Thủy không có bất cứ điều gì cần bọn họ làm, chuyện là Vương dần dà liền lãng quên, cho nên hắn cũng không thèm để ý. Dù sao hắn cũng không định đi Lam Dạ quốc.
"Cũng không phải chuyện quan trọng gì. Đến lúc đó phái một hai người đến đại biểu là được." Lục Thủy bình tĩnh nói.
Nói xong cắn một miếng điểm tâm, cảm giác nóng bừng bừng khiến càng ăn càng ngon hơn.
Cô Ảnh lão nhân lại không hiểu Lục Thủy là có ý gì: "Chuyện Vương định nói đến là chuyện gì vậy?"
"Đầu năm, ta chuẩn bị thành hôn." Lục Thủy ăn sạch sẽ miếng điểm tâm rồi tiếp tục nói: "Có rảnh không?"
"Có, có." Cô Ảnh lão nhân sửng sốt một chút, sau đó hơi kích động đáp ứng.
Tiếp theo lão hỏi lại một cách khó tin: "Chuyện Vương muốn nói chính là chuyện này ư?"
"Nếu không còn như nào nữa?" Lục Thủy thuận miệng hỏi lại.
Sau đó không còn chuyện gì nữa nên bọn hắn liền kết thúc cuộc nói chuyện.
Cô Ảnh lão nhân đứng ở trong Anh Linh điện, trong mắt hắn chất chứa niềm vui sướng, mừng rỡ. Vương mời bọn họ tham gia hôn lễ, chuyện này đối với bọn họ mà nói là sự vinh hạnh tối thượng.
Nhưng, hắn nhanh chóng nghiêm trang lại. Hắn đứng trên tế đàn Anh Linh điện, bắt đầu gọi một số anh linh đang ngủ say dậy.
Rất nhanh đã có bọn người đại tướng quân xuất hiện ở trên tế đàn.
"Quốc sư, có chuyện gì khẩn cấp à?" Đại tướng quân lập tức hỏi. Nếu như không có điều gì quan trọng, quốc sư sẽ không quấy rầy bọn hắn ngủ say. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt quốc sư cũng có thể biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn nào rồi.
Cô Ảnh lão nhân nhìn về phía đám người đại tướng quân, trầm giọng nói:
"Vương, người. . ."
Nghe được câu này, tất cả mọi người đều có chút khẩn trương.
Vương là trụ cột tinh thần của bọn hắn, là ánh sáng đưa bọn hắn tiến lên, là người dẫn đường chỉ lối cho bọn họ, nếu như vương xảy là điều gì ngoài ý muốn. Anh Linh điện có thể sẽ vì vậy mà đổ sụp mất. Dù sao, không có Vương thời gian của bọn hắn đã không còn ngưng kết nữa.
"Quốc sư, Vương bị làm sao?" Đại tướng quân lập tức hỏi.
Quốc sư nhìn tất cả mọi người, tỏ vẻ mặt rất nghiêm trọng. Vẻ mặt hắn càng nghiêm trọng thì một đám đại tướng quân và một ít tướng lĩnh này lại càng khẩn trương.
"Vương ấy. . ." Quốc sư hít vào một hơi rồi nói:
"Vương chuẩn bị đầu năm này đại hôn, bảo chúng ta phái mấy người làm đại biểu qua đó. Chư vị tướng quân cảm thấy, chúng ta nên chuẩn bị lễ vật gì cho Vương thì được?"
Tất cả mọi người: ". . ."
Chuyện khiến người ta phấn chấn như thế mà nói chuyện nặng nề như vậy. Xém chút hù chết người rồi.
—— ——
Lục Thủy ngồi ở công viên ăn điểm tâm, trời đã nhá nhem tối. Nhưng vẫn chưa tới lúc trở về.
Cùng lúc ăn điểm tâm, Lục Thủy lại lấy ra quyển Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện. Hắn mang ra không phải là để đọc quyển sách này, mà là vì để cho người khác cảm thấy mình đang đọc nó. Để dấu giếm việc hắn đang phác hoạ Thiên Địa Trận Văn. Để có lỡ như Mộ Tuyết các nàng xuống đi dạo phố.
"Ngươi đừng bay loạn, kề bên này có rất nhiều Linh thú, ngươi chỉ là một con chim bình thường sẽ bị bọn chúng bắt nạt, xem như con mồi."
"Đứng ở trên bả vai ta, đừng đứng ở trên đầu."
"Nơi này khủng bố như vậy vì sao ta không rời đi ư?"
"Bởi vì vẫn chưa thể rời đi. Vả lại, nơi này có thể nói là chỗ an toàn nhất Tu Chân giới."
"Mấy năm nay ta thường xuyên hành tẩu ở Tu Chân giới, sao có thể không có tiền, mà dù cho ta không có tiền thì ta cũng có thể bán thuốc giả để nuôi ngươi."
Đang đọc sách, Lục Thủy đột nhiên liền nghe được giọng nói quen thuộc.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn qua. Là phía cửa ra vào của công viên.
"Ồ? Nhanh như vậy đã đến tiểu trấn Thu Vân rồi?" Lục Thủy nhìn về phía phát ra giọng nói, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hắn vốn cho rằng đối phương sẽ trễ mất một chút mới có thể tìm đến, không ngờ rằng mới có mấy ngày mà đã đến rồi.
Đúng vậy, người đến là Diệp Tân.
Lúc này, Diệp Tân mặc quần áo rất hợp thời, áo phông ngắn tay. Hắn vẫn y nguyên cõng theo hộp kiếm. Trừ đó ra, trên đầu của hắn còn có một con Thanh Điểu đang đậu, thỉnh thoảng mổ vào đầu Diệp Tân.
Lúc Lục Thủy nhìn thấy hắn thì Diệp Tân cũng nhìn thấy Lục Thủy.
Diệp Tân vốn đang cười đùa thì đột nhiên ngừng lại, con chim Thanh Điểu đậu trên đầu hắn thì tỏ vẻ hơi nghi hoặc một chút.
Sau đó, Diệp Tân đưa mắt nhìn về phía nơi mình phải đi đến, nó thấy được Lục Thủy.
Dịch: MB