Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 742 - Chương 742: Nguyên Nhân Cái Chết Của Kiếm Nhất 2

Chương 742: Nguyên Nhân Cái Chết Của Kiếm Nhất 2 Chương 742: Nguyên Nhân Cái Chết Của Kiếm Nhất 2

Nguyên Nhân Cái Chết Của Kiếm Nhất 2

Lúc này, Thanh Điểu an tĩnh đậu trên đầu Diệp Tân, nó biết mấy ngày nay Diệp Tân vẫn luôn đi tìm một người, và đã tìm được. Mà người này, lại chính là ân nhân cứu mạng của nó. Nó không biết người này sẽ bắt Diệp Tân phải bỏ ra những gì.

"Không cần lo lắng." Diệp Tân nhẹ giọng an ủi Thanh Điểu, sau đó cất bước đi về phía Lục Thủy. Lục Thủy mang đến cho hắn một cảm giác rất kỳ quái, trước kia mỗi lần nghĩ đến là một lần đau đầu thế nhưng lần này lại có chút khẩn trương.

Nếu như đối phương thật sự là người đó, vậy thì hắn đúng là có mắt mà không biết Thái Sơn.

"Đến sớm hơn so với ta dự đoán." Nhìn thấy Diệp Tân đi tới, Lục Thủy cất tiếng chào.

Nghe được câu này, Diệp Tân liền cứ thế mà đứng nguyên tại chỗ. Lúc này hắn đang đứng đằng trước cách Lục Thủy không xa.

"Ngươi, có đúng là sự tồn tại ấy?" Diệp Tân có chút không dám tin.

Đối phương trông rất trẻ, hắn chắc chắn. Nếu đối phương có thể là vị ấy thì thực sự khó mà tin nổi, vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Để hắn tin là vị ấy là thiếu niên mới chừng 20 tuổi, hắn luôn có cảm giác như chuyện hết sức viển vông.

"Cái mớ hỗn độn mà Cửu để lại chẳng qua là thiếu một cái chốt mở, không có khoa trương như ngươi nghĩ vậy đâu." Lục Thủy để sách xuống, bình tĩnh nói.

Với hắn mà nói, Cửu để lại một mớ hỗn độn nhưng phần lớn đều là những thứ khá đơn giản..

Đến trước mắt cũng chỉ có Thiên Tai cổ thành mới khiến hắn có cảm giác khó giải quyết. Dựa vào thực lực của hắn hiện giờ, vẫn không có cách nào giải quyết vấn đề nơi đó. Đương nhiên, Thiên Tai cổ thành là nơi trú đóng của tộc Bất Tử, nơi đó gần như có tất cả người của tộc Bất Tử.

Mạnh mẽ phi phàm.

Nhất định phải lấy thứ nào để so sánh thì đó hẳn là Minh Thổ. Một khi Thiên Tai cổ thành buông bỏ tất cả hạn chế thì việc diệt sát Minh Thổ không còn khó nữa.

Mà đấy còn là danh sách không có người kia gia nhập. Trước sự chu ý của tộc Bất Tử, người này có ở Thiên Tai cổ thành hay không, hắn cũng không biết. Đây là những người có cùng cấp độ với Kiếm Nhất.

Theo Kiếm Nhất nói, hắn cũng có thể coi là hộ vệ của Cửu nếu như Cửu cần bảo tiêu.

Diệp Tân nghe Lục Thủy nói, cuối cùng cung kính cúi đầu ề phía Lục Thủy:

"Đa tạ Đông Phương thiếu gia, đại ân đại đức suốt đời khó quên."

Lúc này Thanh Điểu cũng là cung kính cúi đầu về phía Lục Thủy. Nó không thể nói chuyện, chỉ có thể bày tỏ lòng thành như vậy.

"Ta nói, đó là thù lao của người. Chẳng qua ta gọi ngươi tới là vì có một vàn vấn đề muốn hỏi ngươi." Lục Thủy vừa ăn điểm tâm vừa nói ý định của mình. Từ trước đến nay hắn không phải loại người để ý đến việc đối phương hồi báo. Bởi vì xác thực chỉ là hắn cho đối phương thù lao mà thôi. Hắn làm chỉ vì muốn hay không, hoặc là, có tiện tay hay không.

"Đông Phương thiếu gia muốn biết điều gì? Chỉ cần là điều ta biết, tất biết gì nói nấy." Diệp Tân cung kính đáp lời.

Lục Thủy chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, nói:

"Ngồi."

Diệp Tân không từ chối, hồi đi bán thuốc giả, hắn cũng bị động như vậy. Coi như thói quen.

Thanh Điểu yên lặng đợi.

"Đông Phương thiếu gia là muốn biết chuyện về mặt nào?" Diệp Tân đã từng là cửu giai cường giả, hắn tự nhận là bản thân biết không ít thứ.

Vả lại hắn sống cực kỳ lâu.

"Ngươi biết bao nhiêu chuyện về Viễn Cổ?" Lục Thủy không tiếp tục ăn nữa mà cắt điểm tâm đi.

Bây giờ là lúc hỏi chuyện chính sự.

"Thời kỳ Viễn Cổ là tuế nguyệt dài đằng đẵng, không biết Đông Phương thiếu gia muốn biết đoạn nào?" Diệp Tân hỏi.

"Chuyện có liên quan đến thời kì khi mà Độc Nhất Chân Thần Cửu còn chưa vẫn lạc." Lục Thủy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

"Tu Chân giới vào thời điểm đó, ngươi hiểu rõ được đến đâu?"

Diệp Tân lắc đầu, nói:

"Ta là về sau có được sự chỉ dẫn của Chân Thần, có đủ thực lực, đi về trần thế nên cũng biết rất ít những chuyện liên quan tới Tu Chân giới. Nhiều ít chỉ nghe nói qua một chút về nhân vật truyền kỳ truyền thuyết. Ví dụ như vô địch đương thời - Kiếm Nhất của Đạo Tông. Nhiều hơn thì ta cũng không biết. Khi đó thực ra ta cũng không mạnh mẽ gì cho cam."

Đối với những điều này Lục Thủy có thể hiểu được, từ những cố sự kia có thể đoán đại khái ra được, chỉ là hắn muốn đáp án từ chính miệng Diệp Tân mà thôi.

"Vậy thì chuyện liên quan đến việc Chân Thần vẫn lạc ngươi có biết điều gì không? Hoặc nói, ngày mà Chân Thần vẫn lạc đã xảy ra chuyện gì?" Lục Thủy lại hỏi.

"Cái ngày mà Chân Thần vẫn lạc sao?" Diệp Tân suy tư rồi đáp:

"Ta nhớ rằng lúc ấy ta vốn nên ngủ say, nhưng trong lúc bất chợt lại bị dị động đánh thức, dù có đang ở Bỉ Chi Hải Ngạn thì dị động ấy vẫn truyền đến. Lực lượng đáng sợ ấy đang trùng kích Bỉ Chi Hải Ngạn. Như thể bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ không gian Bỉ Chi Hải Ngạn. Mà ngay vào lúc ấy, ta nhận được một thứ như thể Thiên Kiếp MBA. Số liệu đó nói cho ta biết, Độc Nhất Chân Thần sắp vẫn lạc. Ta bị hù dọa trước tin tức này, cảm thấy đó nhất định là giả. Thế nhưng là một giây sau ta nghe được giọng nói của Chân Thần.”

“Nàng nói: Thật xin lỗi, ta đành phải thất ước. Trong nháy mắt đó ta không thể tin nổi nhưng lại không thể không tin, vị Chân Thần vĩnh viễn không vẫn lạc cuối cùng cũng có ngày vẫn lạc."

"Về sau thì sao?" Lục Thủy hỏi.

Những điều này hắn đã được nghe từ Nhược Thủy Tam Thiên. Mặc dù nghe lặp lại nhưng Lục Thủy không thèm để ý. Bởi vì nghe được tin tức giống nhau từ người thứ hai thì cũng mang ý nghĩa rằng mức độ chuẩn xác của tin tức là không có vấn đề.

Khi đó, đúng Chân Thần đã vẫn lạc giống như vậy.

Tịnh Thổ không có ghi chép liên quan đến vấn đề này, chứng tỏ bọn hắn không có người nào có liên quan đến Chân Thần hoặc có thể nói, bọn họ không biết Chân Thần. Cho nên không được thiên địa MBA nhắc nhở.

Mà vốn Cửu không có ước định gì với những người kia nên tất nhiên cũng sẽ không truyền tin tức cho họ.

Diệp Tân lần này lại không nghĩ nhiều liền đáp lời:

"Về sau thì bên ngoài có vẻ như đã xảy ra chuyện đáng sợ nào đó, nhưng nó không truyền đến Bỉ Chi Hải Ngạn. Nhưng không bao lâu sau thì Bỉ Chi Hải Ngạn đã nhận phải một đợt trùng kích to lớn vô cùng, so trước đó còn mãnh liệt hơn."

"Không phải thiên kiếp ư?" Lục Thủy tò mò hỏi.

Phải biết, Nhược Thủy Tam Thiên cảm nhận được là thiên kiếp. Loại thiên kiếp đó dị thường đáng sợ nhưng có thể thứ Diệp Tân cảm nhận được có vẻ không phải thiên kiếp.

"Hẳn không phải là thiên kiếp đâu, ta còn nghe được âm thanh, vài âm thanh dị thường tức giận." Diệp Tân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy đó không phải thiên kiếp.

"Thanh âm?" Điều này càng khiến cho Lục Thủy cảm thấy ngoài ý muốn, trải nghiệm của Diệp Tân có vẻ không giống Nhược Thủy Tam Thiên cho lắm:

"Nội dung là gì?"

"Kiếm Nhất, toàn bộ thời đại không ai có thể ngăn cản bước đi của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, Chí Cao Thiên Cảnh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Ngươi hủy kế hoạch ta chuẩn bị vô số năm, ngươi đáng chết, đáng chết. Ngươi hủy ta." Diệp Tân nhìn Lục Thủy, chân thành nói:

"Có lẽ là những câu này, ta không xác định chính xác được mình nghe thiếu hay sai ở đâu hay không bởi vì khi nghe được những lời này đã lập tức bị chấn động đến choáng váng ngất đi."

Lục Thủy trong lúc nhất thời không nói gì.

Kiếm Nhất hủy đi kế hoạch vô số năm của người nào đó, người này là ai hắn không biết. Nhưng là hắn nhớ kỹ, ngày đó, Kiếm Nhất biết mình hẳn phải chết, hắn đã làm một chuyện tất sẽ đi về hướng diệt vong. Vả lại có liên quan đến sự tồn tại không hề thấp, thậm chí còn cao hơn bản thân hắn.

Điều này mới dẫn đến việc hắn không nguyện ý bắt đầu nói về nó.

Cho nên, lý do là vì vì phá hỏng kế hoạch của người kia?

"Có thể xác định một điều, chính là khi đó Kiếm Nhất vẫn chỉ là Đại đạo giả, hắn sắp sửa tấn thăng cảnh giới cao hơn, thế nhưng lại không có đủ thời gian sao?" Lục Thủy có hơi mù mờ đoạn này.

Có lẽ là bởi vì Chân Thần muốn vẫn lạc.

"Bất kể như thế nào, ngày đó, Chân Thần chắc chắn là điểm quan trọng. Nàng vẫn lạc trở thành điều tất nhiên, mà Lục là người trực tiếp thôi thúc Độc Nhất Chân Thần vẫn lạc.

Kiếm Nhất từng nói, sự tồn tại của Lục là để thôi động thời đại phát triển. Mà Độc Nhất Chân Thần cũng bởi vậy mà tăng tốc độ vẫn lạc.

“Chẳng qua, cuối cùng thì ngày đó Kiếm Nhất đã làm gì?"

Lục Thủy không được biết, nhưng là Kiếm Nhất chết có lẽ không thoát khỏi liên quan với kế hoạch không biết kia.

Suy nghĩa đến đây, Lục Thủy mới nhìn về phía Diệp Tân rồi nói:

"Sau đó thì sao?"

Vừa rồi lúc Lục Thủy đang tự hỏi, Diệp Tân không quấy rầy, hắn còn tiện đó sửa sang lại những chuyện về thời kỳ Viễn Cổ. Cho nên Lục Thủy vừa hỏi, hắn đã biết phải trả lời ra sao:

"Về sau thì là lần tiếp theo Bỉ Chi Hải Ngạn mở ra. Ta rời khỏi Bỉ Chi Hải Ngạn, muốn ra bên ngoài xem đã xảy ra chuyện gì, tiện thể nghĩ cách nào để xác định được người có thể cứu được Tư Dao."

Nói đến đây, Thanh Điểu đậu trên đầu Diệp Tân liền cúi người cọ cọ vào đầu Diệp Tân.

Lục Thủy nhìn thấy hết thảy, thì cảm giác có gì đó sai sai thì phải?

Nhân yêu khác đường.

Được rồi, đừng đùa nữa.

Trước kia Diệp Tân cũng là yêu, có lẽ hắn sẽ không có chướng ngại gì trong lòng.

Nhưng là mộ con chim cùng với một con hồ ly, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa. Hoàn toàn không cùng một giống loài.

Lục Thủy nghĩ vậy nhưng rồi cũng nhanh chóng vứt đi những suy nghĩ thất lễ đó. Dù sao yêu cũng là có thể hoá hình, không khác gì người cả.

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment