"Nhã Nguyệt cũng nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng." Mộ Tuyết nói.
Nhã Nguyệt thật sự không dám ngủ, nơi này là chỗ nào nàng cũng chẳng biết.
Mộ Tuyết tỷ tỷ thân thể lại yếu ớt.
Nàng tốt xấu có 1.7 tu vi, Mộ Tuyết tỷ tỷ chỉ là người bình thường.
Chỉ là không đợi Nhã Nguyệt nói gì, Đông Phương Trà Trà liền cởi giày nằm lên trên giường nói:
“Biểu tẩu, vậy ta cũng ngủ."
Biểu tẩu rất thường xuyên thức đêm đợi Lục Thủy biểu đệ, nàng ấy quen rồi, cho nên nàng ngủ trước tốt hơn.
Tỉnh ngủ lại thức đêm với biểu tẩu.
Nhã Nguyệt: ". . . , Vậy ta cũng ngủ."
Nàng phát hiện nàng cũng không cần cậy mạnh.
Đinh Lương, Hương Dụ, còn có Chân Linh các nàng đều ở đây.
Không tới phiên nàng cậy mạnh.
Nghe lời Mộ Tuyết tỷ tỷ là được.
Sau đó Nhã Nguyệt nằm bên cạnh Nhã Lâm, bắt đầu nghỉ ngơi.
Về phần Trà Trà đã nhắm mắt ngủ say, hiện tại rất muộn rồi.
Mộ Tuyết ngồi bên giường không nói gì, nàng đang đợi Nhã Nguyệt chìm vào giấc ngủ.
Đinh Lương đi đến bên cạnh Mộ Tuyết, nhẹ giọng hỏi:
"Đại tiểu thư không nghỉ ngơi sao?"
Tiểu thư nhà nàng mất hết tu vi biến thành người thường.
Thức đêm sẽ rất khó chịu.
"Đợi thêm một lát.” Mộ Tuyết nhìn Đinh Lương nhẹ nhàng nói.
Lúc sau Trà Trà ngủ rồi, Nhã Nguyệt cũng chìm vào giấc ngủ.
Mộ Tuyết cứ như vậy nhìn, hai người bên cạnh nhất thời cũng không có nói chuyện, chỉ là tò mò nhìn những người này.
Các nàng đang nghĩ, vì sao một người bình thường lại có địa vị cao nhất.
Chờ Nhã Nguyệt ngủ say, Mộ Tuyết liền quay đầu nhìn về phía nhóm người Chân Linh nói:
"Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, tu vi bị áp chế lại, không nghỉ ngơi cũng có chút ảnh hưởng."
"Đinh Lương cùng Hương Dụ nghỉ ngơi là được, ta có tu vi tứ giai, cho dù tu vi bị áp chế lại, không ngủ được cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Thiếu nãi nãi không cần để ý ạ.” Chân Linh lập tức nói.
"Ta cũng không cần nghỉ ngơi, hay là Mộ tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hương Dụ nói.
"Tiểu thư không ngủ, ta nào dám ngủ." Đinh Lương nói khẽ.
Tiểu thư nhà nàng hình như lại phải thức đêm, có thể là đang lo lắng Lục thiếu gia.
"Thì ra là tiểu thư thế gia, lại là thiếu nãi nãi, khó trách thna phận nàng cao nhất." Hai nữ nhân bên cạnh bắt đầu truyền âm giao tiếp.
"Chẳng qua nàng là một người bình thường, gia tộc tu chân nào lại lấy người bình thường?"
"Chờ chút hỏi một chút là được."
"Có không lễ phép lắm không? Nếu không hay là chúng ta đi ra ngoài trước tìm Thâm Hải Thủy Long chơi đi, chơi trò đánh lén."
"Đợi thêm một lúc đã, còn chưa tới địa bàn của Thâm Hải Thủy Long, bọn hắn còn đang cảnh giác."
. . . .
Mộ Tuyết ngồi ở chỗ đó thở dài trong lòng.
Nàng biết chắc những người này sẽ không nghe nàng, nhất là Chân Linh.
Lục Thủy để nàng đi theo, nàng chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi.
Lúc nào mấy người này mới chịu nghe nàng?
Chắc không có chuyện đó đâu.
"Vậy ta nghỉ ngơi nha?" Mộ Tuyết nhìn nhóm Đinh Lương các nàng nói.
Nghe được câu này, Đinh Lương cực kỳ vui mừng:
"Tiểu thư an tâm nghỉ ngơi."
Chân Linh cũng nhẹ nhàng thở ra, thiếu nãi nãi là người bình thường, thức đêm cũng không tốt.
Mộ Tuyết bất đắc dĩ chuyển động người, chỉ là nàng không có nằm xuống, mà là đứng lên.
Khi nàng đứng lên trong nháy mắt, sau lưng mỗi người Đinh Lương các nàng xuất hiện một cây Lang Nha bổng màu tím, sau đó lấy tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bưng tai gõ và ót của ba người Đinh Lương.
Ầm!
Ba người vẫn không rõ tại sao Mộ Tuyết lại đứng lên, đã ngay lập tức mất đi ý thức.
Sau đó “rầm, rầm, rầm”
Từng người từng người theo tứ tự trên mặt đất, lâm vào hôn mê.
Mộ Tuyết thở dài, không có cách nào khác, chỉ có thể dùng cách này để các nàng nghỉ ngơi, cũng không phải lần đầu tiên, chắc sẽ quen thôi.
Nhưng mà chuyện này ngay lập tức làm hai nữ nhân bên cạnh kinh ngạc.
"? ? ?"
Xảy ra chuyện gì vậy?
Lần này các nàng lại nhìn về phía Mộ Tuyết đã cảm thấy không giống với lúc trước, người này không phải người bình thường.
Thế nhưng các nàng lại chẳng phát hiện ra gì?
Mộ Tuyết chẳng để ý gì các nàng, đi tới Trà Trà bên giường, tiếp lấy đánh thức Trà Trà:
"Trà Trà, tỉnh dậy."
Mộ Tuyết đưa tay búng trán Trà Trà.
Bịch một tiếng.
Đông Phương Trà Trà ôm lấy cái trán co lại thành một đoàn:
"A, trán đau quá…"
". . . . Chỉ là tiếng gõ thôi, mau dậy đi." Mộ Tuyết bất đắc dĩ nói.
Lúc này Trà Trà mới nhìn Mộ Tuyết, nàng bưng bít lấy cái trán đứng lên, ngáp nói:
"Biểu tẩu thức đêm một mình nên chán sao?"
"Mấy người Hương Dụ ngủ rồi, ôm các nàng lên trên giường nghỉ ngơi." Mộ Tuyết chỉ vào trên đất ba người nói.
Trà Trà lúc này mới nhìn thấy mấy người Hương Dụ ngã trên mặt đất, nhưng mà nàng cũng không kinh ngạc lắm, chỉ là "A" một tiếng, sau đó ôm lấy cái trán đi giúp mấy người Hương Dụ .
Lúc này Mộ Tuyết liền xoay người nhìn về phía hai người ngồi bên cạnh ngồi, nói khẽ:
"Hải Yêu?"
"Hải Yêu Ly Thường." Ly Thường lập tức mở miệng nói.
"Hải Yêu đại thủy sư Vụ Nhã." Đại thủy sư Vụ Nhã cũng lập tức nói.
Đối phương thế mà đã sớm biết thân phận của các nàng, nói cách khác, mấy người đang ngủ kia đều là do đối phương không hy vọng họ nghe được cuộc nói chuyện này?
Nhưng mà các nàng cũng không biết người này cuối cùng là ai.
Bởi vì hồi nãy các nàng căn bản không có chú ý tới người này động thủ như nào.
Hoàn toàn không phát hiện được linh lực.
Đông Phương Trà Trà đang ôm từng người lên, nàng đang coi thử ai nhẹ nhất, nhẹ nhất thì ngủ giường trên cùng.
Giường chiếu ở đây không chắc chắn lắm, người nhẹ hơn ngủ ở trên, lỡ mà có sập giường, người ở dưới ít bị đập một chút.
Sau đó Trà Trà phát hiện giường trên quá cao, nàng ôm không lên được, hay là để Đinh Lương với Chân Linh ngủ chung, sau đó Hương Dụ ngủ riêng.
Nàng ở dưới có thể ngủ cùng Hương Dụ.
Chờ nàng giúp xong, liền đi tới bên cạnh Mộ Tuyết, đối phương hai người, các nàng hai người, lộ ra có khí thế ngang bằng.
Mộ Tuyết không để ý Trà Trà bên cạnh, mà là nhìn hai Hải Yêu nói:
"Vị trí của Hải Yêu Nữ Vương các ngươi có không?"
"Tiên tử muốn tìm Nữ Vương chúng ta? Nhưng mà Nữ Vương của chúng ta rơi vào giấc ngủ say, chưa từng tỉnh lại." Ly Thường nhìn Mộ Tuyết, dò hỏi:
"Không biết tiểu tiên tử là ai?"
Mộ Tuyết bình tĩnh do dự một chút, sau đó nhìn Ly Thường nói, thanh âm của nàng rất nhẹ:
"Còn nhớ rõ ngươi gặp được ai ở nơi cuối cùng của biển không?"
Trong nháy mắt nghe được câu này, Hải Yêu Ly Thường đột nhiên sửng sốt một chút.
Nơi cuối cùng của biển nàng gặp ai?
Nếu như nhất định phải nói một người, đó chính là. . . Tử Y Thần Nữ.
"Là ngươi?" Ly Thường có chút khó có thể tin, nàng không thể tin được nữ tử bình thường trước mắt này lại là Tử Y Thần Nữ.
Căn bản là một trời một vực đó.
Tử Y Thần Nữ mạnh mẽ cường đại, nàng đã cảm nhận qua.
Sự đối xử khác biệt của hệ thống nghiệm chứng đủ chứng minh sức mạnh dường đại của Tử Y Thần Nữ.
Nhưng lỡ như bên kia lừa mình thì sao?
"Không, ở nơi cuối cùng của biển ta không chỉ gặp được một người." Ly Thường lại một lần nói:
"Ngươi là người nào?"
“Là người tặng sách cho ngươi." Mộ Tuyết nhìn Ly Thường nói khẽ:
"Lần này có thể nói cho ta biết vị trí của Hải Yêu Nữ Vương chưa?"
"Có thể, có thể." Hải Yêu Ly Thường kinh ngạc nói.
Nàng tin tưởng, đối phương đúng là Tử Y Thần Nữ.
Người ấy một mực tại tu chân giới giả làm người bình thường sao?
Nhưng mà nàng cũng không có nói ra thân phân của Mộ Tuyết, đối phương có vẻ như không muốn nhắc tới.
Đại thủy sư Vụ Nhã không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người lắm.
Đông Phương Trà Trà cũng không hiểu, nhưng đó không phải là thứ ngăn trở nàng thể hiện ra ngoài, dường như hết thảy nàng đều hiểu.
Nghe không hiểu thì trước tiên giả bộ một chút, sau đó hỏi lại biểu tẩu.
Hương Dụ nói, rời nhà đi ra ngoài, không thể để cho người khác cảm thấy ngươi cái gì cũng đều không hiểu.
Hương Dụ nói chắc chắn là đúng.
Rất nhanh Mộ Tuyết liền có được vị trí, nàng quay đầu nhìn Trà Trà nói:
"Đi thôi, ra ngoài đi dạo một vòng."
"A?" Đông Phương Trà Trà có chút bất ngờ:
"Biểu tẩu muốn đi đâu?"
"Dẫn ngươi đi đào mấy món đặc sản." Mộ Tuyết mang theo ý cười nhợt nhạt nói.
Dịch: MB