Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 760 - Chương 760: Nhà Họ Lục Có Vị Thiếu Gia, Đông Phương Đạo Hữu Có Biết Không? 2

Chương 760: Nhà Họ Lục Có Vị Thiếu Gia, Đông Phương Đạo Hữu Có Biết Không? 2 Chương 760: Nhà Họ Lục Có Vị Thiếu Gia, Đông Phương Đạo Hữu Có Biết Không? 2

“Nếu như bắt buộc phải nói về điểm đặc biệt của Lục gia, trên đường đến đây ta cũng nghe được một vài lời.” Lục Thủy nhẹ giọng mở miệng.

“Nghe nói Lục gia có một vị đại năng, đã trảm sát cường giả đạo tẫn đầu. Lời nói có chút ly kỳ, chẳng biết là thật hay là giả.”

Nghe được Lục Thủy nói câu này, lông mày Minh Vũ Thanh liền nheo lại, sau đó nhẹ giọng hỏi một câu;

“Ngươi có biết đạo tẫn đầu là cảnh giới gì rồi không?”

Đạo tẫn đầu, từ này được nói ra từ miệng một vị tu sĩ nhị giai nàng luôn cảm thấy thiếu cảm giác chân thật.

Những người này liệu có hiểu được những gì tồn tại ở đạo tẫn đầu không?

Nó giống như là những người sống cuộc sống bần cùng nghèo khổ lại đi lý giải xem người nhà giàu ăn uống sinh hoạt như nào ấy.

Có người cảm thấy có tiền thì có thể ăn mì thêm một cái trứng mặn, gọi đồ ăn nhanh thì hai mặn một chay.

Có người cảm thấy người thật sự có tiền sẽ có thể mua được điện thoại mà mình yêu thích.

Lại có người cảm thấy rằng, công việc tốt nhất là lương một tháng 8000, không cần làm nhiều việc, ban đêm không tăng ca, cuối tuần có song tu, lãnh đạo trước nay hiền lành không mắng chửi người, chỉ ở công ti vào ngày làm việc, còn không cần tự trả tiền.

Những người này cũng chưa từng bước đến đỉnh núi, chỉ cần dùng phong cảnh ven đường để suy đoán cảnh sắc của Tượng Sơn nơi trên đỉnh.

Tu luyện cũng như vậy, tu sĩ nhị giai tam giai có thể biết đến từ “đạo tẫn đầu” nhưng bọn họ vĩnh viễn sẽ chẳng biết được ý nghĩa của đạo tẫn đầu.

Đối với vấn đề này, Lục Thủy không chần chờ, chỉ là bình tĩnh trả lời:

“Đạo tẫn đầu, Đại Đạo Thiên Thành.”

“Vậy ngươi có thể hiểu được đây là cảnh giới tối cao của tu chân giới sao?”

Minh Vũ Thanh nói.

Nàng thật sự rất bất ngờ, đối phương thế mà lại biết đến Đại Đạo Thiên Thành.

Nghe được vấn đề này, Lục Thủy lắc đầu.

Minh Vũ Thanh liền coi như là hắn không hiểu, nàng cũng chẳng có ý định hỏi nhiều. Dù sao tam giai của nàng quá cao, nói thêm gì đi nữa cũng không tránh khỏi có chút hùng hổ dọa người.

Nhưng thân là tu sĩ nhị giai, tốt nhất nên có lòng kính sợ với cảnh giới này.

Chẳng qua rất nhanh nàng đã có chút kinh ngạc:

“Đại Đạo Thiên Thành chỉ là cảnh giới cao nhất trong quy ước thông thường, tại vì phía trên nó còn có một loại cảnh giới trong truyền thuyết. Tiền bối hẳn đã nghe nói qua?” Lục Thủy mở miệng nói.

Minh Vũ Thanh thật sợ rất bất ngờ, nàng chưa từng nghĩ đến một tu sĩ nhị giai lại còn biết được chuyện như này.

Truyền thuyết trong cảnh giới kia nàng chỉ là nghe tông chủ vô tình nhắc qua đôi ba lần. Người bình thường chắc chắn không có khả năng biết đến.

“Người này lai lịch không đơn giản.” Minh Vũ Thanh thầm nghĩ.

Một thiếu gia của gia đình bình thường tuyệt đối không có khả năng biết nhiều chuyện như vậy.

Không, hẳn là bất luận về vấn đề gì, một thiếu gia nhà bình thường khó có khả năng biết nhiều đến như vậy.

Cho du là thiên chi kiêu tử của những thế gia thế lực đỉnh cấp cũng sẽ không biết đến điều này.

Người này tuyệt đối không bình thường.

“Nhưng mà tại sao hắn lại gọi ta là “tiền bối”? Miêu Đồng nói với hắn ta rất lớn tuổi sao?”

Nghĩ tới đây Minh Vũ Thanh liếc mắt nhìn Miêu Đồng. Trong khoảnh khắc đó, Miêu Đồng cảm giác toàn thân run lên một cái, sau đó đôi mắt mờ mịt nhìn về phía Minh Vũ Thanh.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao lại có cảm giác nguy hiểm nhỉ?

Lục Thủy không biết những người này ở đây làm gì, nhưng nhìn đến hai người họ ẩn ý đưa tình thì cảm giác không mấy dễ chịu.

Lúc hắn ở bên cạnh Mộ Tuyết đâu có như vậy.

Cho dù có cũng sẽ không ảnh hưởng đến người khác.

Dù sao xung quanh bọn họ cũng không có người.

“Cái kia…..” Lúc này, một lão giả vẫn luôn đứng yên một bên đột nhiên lên tiếng. Mấy người nhóm Lục Thủy hiếu kỳ đi qua xem.

Đây là người lớn tuổi nhất trong tám người bọn hắn nhưng lại chẳng có thiên phú gì, tuổi đã cao nhưng chỉ dừng ở tam giai.

Già rồi nhưng mà vẫn có chút kì quái, Lục Thủy lại không để ý mấy.

“Chuyện gì vậy?” Lục Thủy hỏi.

“Các người nói chúng ta bị bắt giam là do Long tộc muốn tìm bảo vật. Vậy đến lúc bọn chúng tìm ra rồi thì sao?” Lão giả kia hỏi.

Nghe được câu này, ai cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Lão giả nhìn có chút khẩn trương:

“Dưới tình huống bình thường, chỉ cần phối hợp một chút bọn chúng sẽ không đả thương người đâu, ngược lại có khi sẽ thả hết người ra ấy.” Minh Vũ Thanh thuận miệng trả lời.

Nàng cảm thấy lão giả này hẳn là có mang cái gì đó quý giá theo bên mình. CÒn về việc có phải thứ Thâm Hải Thủy Long muốn hay không nàng không biết, cũng không có ý định hỏi.

Những người khác cũng đoán được. Lục Thủy lại cảm thấy đối phương có lẽ là lo lắng quá độ rồi. Bởi vì bảo vật vốn không ở trên người hắn.

Lão giả kia hỏi xong thì liền an tĩnh ngồi một bên chẳng nói thêm câu nào. Ba người đàn ông trung niên chỉ nhìn ông lão mà chẳng nói gì, tựa như là cùng một giuộc.

“Đúng rồi, Đông Phương đạo hữu đến từ Lục gia, có chuyện muốn hỏi ngươi một chút.” Miêu Đồng không chút để ý những người khác.

Người kia có mang theo bảo vật hay không hắn cũng chẳng để ý, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Hắn chỉ nhớ rõ ban nãy mình bị nhìn chằm chằm một lúc, cảm giác nguy hiểm bao trùm cả cơ thể, hay là tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác nhỉ?

“Chuyện gì?” Lục Thủy hỏi lại. Những vấn đề bình thường hắn đều trả lời.

Dù sao đối phương vẫn đang làm công việc giải thích, cũng không thể lấy mãi thông tin từ một phía được.

“Ta tham khảo một vài tư liệu, biết đực Lục gia có một vị thiếu gia, hình như thanh danh không được tốt lắm, Đông Phương đạo hữu liệu có biết người này?” Miêu Đồng dò hỏi.

Bởi vì vị thiếu gia kia tuổi còn quá nhỏ, Thanh Y thậm chí còn chưa từng nghe qua. Nàng thậm chí còn không biết Lục gia có một vị thiếu gia cơ.

Mà thật ra là nàng chẳng hề biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy đến với Lục gia nữa. Chỉ biết rằng không có khả năng gây náo.

Lục Thủy: “.....”

Có người đang nghe ngóng ta từ phía ta.

Lúc này Mộ Tuyết cũng đã đến phòng giam. Phía các nàng cũng là phòng giam tám người. Nhưng mà nhóm lại chỉ có bảy người, khoan, Nhã Lâm không tính, chỉ có sáu thôi. Nhã Lâm quá nhỏ không được chia giường ngủ.

Đương nhiên Nhã Nguyệt cũng không nỡ để Nhã Lâm ngủ một mình. Ở nhà thì không nói, chứ còn đến chốn xa lạ này như nào cũng sẽ không để Nhã Lâm rời xa khỏi nàng một bước.

Muội muội này của nàng tính tình tùy tiện, chẳng hiểu gì cả, rất nguy hiểm.

Mặc dù Trà Trà tỷ tỷ không phải là người có dáng vẻ thông minh, nhưng có lúc lại thông minh ghê gớm.

Luôn có thể phát hiện được chuyện mà nàng không phát hiện ra, hơn thế nữa là Trà Trà tỷ tỷ rất lợi hại, Đạo Tông Vũ Niết mạnh nhất tu chân giới cũng không sánh bằng Trà Trà tỷ tỷ.

Đương nhiên, hai người nếu đứng chung một chỗ, hoặc là để nàng so sánh một chút trong suy nghĩ, nàng có thể sẽ dựa vào ấn tượng mà cảm thấy Đạo Tông Vũ Niết lợi hại hơn.

Trà Trà tỷ tỷ thật sự không khiến người ta liên tưởng đến được thiên kiêu chi danh.

Nàng cũng không hiểu vì sao.

Nhóm Mộ Tuyết đi vào nhà giam, lúc này bên trong đã có hai người, là hai nữ tử rất đẹp.

Hai nàng nhìn thấy Mộ Tuyết thì lễ phép cười.

Lúc đầu cảm thấy các nàng rất nhàm chán, sau đó phát hiện nhóm người này thật là kỳ quái. Có người bình thường, có trẻ con, có cả nhất giai.

Nhưng nói chung là có chút yếu.

Quan trọng nhất chính là, các nàng hình như là cùng một nhóm.

Mộ Tuyết gật gật đầu với hai người, xem như lên tiếng chào.

Đối phương cũng lễ phép cúi đầu lại.

Nhưng hai bên đều không có nói chuyện.

Chờ sau khi tiến vào, Mộ Tuyết liền nhìn về phía Nhã Nguyệt nói:

“Cho Nhã Lâm nằm trên giường đi."

Nhã Nguyệt một mực ôm Nhã Lâm, để những người khác ôm Nhã Lâm sẽ tỉnh, không thì thì khóc nháo.

Rõ ràng nhắm mắt lại, sẽ không biết gì cả, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Nhã Nguyệt nhớ kỹ Nhã Lâm khi còn bé cũng là như vậy, mẫu thân nàng ôm ngủ không có việc gì, nàng vừa đi bế lên thì liền khóc.

Đối với lời Mộ Tuyết nói, Nhã Nguyệt đều nghe, sau đó liền đem Nhã Lâm đặt trên một cái giường thấp hơn gần đó.

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment