Miêu Đồng cẩn thận ngồi xuống ghế. Có thể lấy ra bàn ghế tùy thích, điều này làm hắn có chút ngạc nhiên.
Hắn chưa bao giờ gặp người tu chân mang theo những vật tùy thân như vậy.
Quả nhiên Đông Phương đạo hữu không bình thường chút nào. Từ đầu đến cuối hắn tin chắc vào điều này.
“Đông Phương đạo hữu có biết Thâm Hải Thủy Long là gì không?”
Sau khi Minh Vũ Thanh đến ngồi phía sau Miêu Đồng, Miêu Đồng mới bắt đầu nói chuyện với Lục Thủy.
“Núp dưới biển sâu không dám ra ngoài, nhu nhược nhát gan, nhưng vì bảo vật đôi khi sẽ liều mạng.” Lục Thủy mở miệng nói.
Thâm Hải Thủy Long nói chung thì là như vậy. A còn có một điều nữa, thật ra là thực lực có đôi chút yếu ớt.
Còn về việc yếu bao nhiêu? Nếu một ngày kia Long tộc cần tụ tập tất cả chủng loại đối địch, lấy Thánh Long làm thủ lĩnh Long tộc, bọn họ nguyện từ bỏ Thâm Hải Thủy Long.
Đối với Thánh Long và một số nhánh Long tộc dũng mãnh khác mà nói. Thâm Hải Thủy Long có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng mà tốt hơn hết là không có.
“Nói vậy thì Đông Phương đạo hữu chắc cũng biết, lần này Thâm Hải Thủy Long vì bảo vật mà đến?”
Miêu Đồng cảm thấy không cần phải giải thích quá nhiều.
Lục Thủy gật đầu nhẹ với Miêu Đồng, giọng nhẹ nhàng chậm chạp nói:
“Chỉ biết chút này thôi, những điều khác căn bản không biết.”
“Mặt khác sao?” Miêu Đồng suy nghĩ một chút nói.
“Đông Phương đạo hữu có biết bảo vật mà Thâm Hải Thủy Long đang tìm là gì không?”
“Là cái gì?” Lục Thủy lắc đầu hỏi. Cái này hắn cũng không biết.
Kiếp trước hắn không gặp phải mấy chuyện này, chẳng qua là có ngẫu nhiên đọc được ít ghi chép nên mới biết được chút ít về Thâm Hải Thủy Long.
Nếu không thì ai biết được Thâm Hải Thủy Long là gì?
“Nghe nói là một viên bảo châu. Lai lịch của viên châu này dường như có liên quan tới biển sâu.”
Phải tốn rất nhiều năm viên châu này mới phát sáng một lần, mỗi lần phát sáng, khả năng rất cao Thâm Hải Thủy Long sẽ xuất động.
Lần này chiến trận chấn động như vậy, viên châu kia hẳn sẽ sáng lên.
Nhưng mà suy đoán rõ ràng một chút, hẳn là viên châu kia đã xuất hiện ngoài ý muốn. Bằng không với tính cách của Thâm Hải Thủy Long chắc chắn đã sớm tìm ra vị trí của viên châu ngay lúc xe lửa rơi xuống rồi.
Mà lúc này đây không chỉ không tìm, lại còn giam cả người lại, chỉ có thể là đang được viên châu hồi phục.
“Hoặc là đã tìm thấy rồi.” Miêu Đồng một hơi giải thích rất nhiều.
“Viên châu?” Lục Thủy có chút kinh ngạc.
Viên châu có thể bước đầu cảm giác được phong ấn của Mộ Tuyết. Là bản năng tìm kiếm bảo vật của bảo vật sao?
Nhưng mà đối phương đoán sai rồi, không phải hạt châu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là bảo vật bản thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hiện tại Thâm Hải Thủy Long căn bản không có khả năng tìm ra bảo vật.
Chẳng được mấy người sẽ cảm thấy rằng một con mắt lại là bảo vật hiếm có trên thế gian.
Nhất là lại còn bị phong ấn.
Nhiều lắm thì sẽ nghĩ rằng Đông Phương Trà Trà bị trung nhị mà thôi.
À đó là nếu như bọn họ biết được “trung nhị” là gì.
“Đúng vậy, viên châu này dường như có thể xuyên qua muôn trùng cách trở trên thế gian, cảm giác được sự tồn tại của bảo vật. Nhưng mà Thâm Hải Thủy Long thật sự không muốn trở thành kẻ địch với con người. Cho nên chúng ta chỉ cần an tĩnh chờ đợi thì sẽ không có nguy hiểm gì đâu.” Miêu Đồng nói.
Lục Thủy không để tâm lắm về Thâm Hải Thủy Long này, nhưng mà lại rất hiếu kỳ với viên châu kia.
“Các ngươi biết lúc nào thì viên châu sáng lên sao?”
Vấn đề này thì Miêu Đồng không cách nào giải thích được. Lúc sau hắn nhìn về phía Minh Vũ Thanh ở bên cạnh, mang theo ý tứ hỏi thăm.
“Cách đây rất lâu về trước, cũng chẳng rõ là bao nhiêu năm, nghe nói trên một hòn đảo có vết tích do Thâm Hải Thủy Long để lại. Không ai biết vì sao bọn chúng lại xuất hiện ở đó, cũng không ai biết là bọn chúng mang cái gì đi. Nhưng mà theo mọi người suy đoán, hẳn là bọn chúng đang đi tìm bảo vật.” Minh Vũ Thanh bình tĩnh nói.
Lục Thủy không nói thêm gì, im lặng gật đầu. Có cơ hội thì sẽ hỏi thêm một chút rốt cuộc Thâm Hải Long Vương dựa vào hạt châu tìm ra bảo vật gì.
“Các ngươi định khi nào rời đi?”
Lục Thủy nhìn về phía Miêu Đồng hiếu kỳ hỏi thăm. Miêu Đồng có đạo lữ của hắn, muốn rời khỏi nơi này tương đối dễ dàng.
“Chờ xem Thâm Hải Thủy Long có tìm được bảo vật không để còn xem thử, rốt cuộc là bảo vật gì để bọn chúng phải huy động lực lượng như vậy.” Lần này là Minh Vũ Thanh nói.
Nàng quả thật rất tò mò, bằng không thì đã sớm rời đi rồi.
“Sau khi rời đi thì có lẽ chúng ta sẽ đến Lục gia. À phải rồi, Đông Phương đạo hữu có biết Lục gia không? Cảm thấy đó là một gia tộc như nào? Thế lực như nào?” Miêu Đồng hỏi Lục Thủy.
Kỳ thật thì hắn đối với Lục gia không biết gì cả, thậm chí còn chưa cả nghe qua cơ. Bởi vì muốn đi qua nên đã đặc biệt đi tìm hiểu một chút. Ai biết được đạo lữ nhà hắn nhất quyết đòi theo cơ.
Còn nói một tràng khiến hắn có chút bất ngờ.
“Lục gia?” Lục Thủy nghe được cái này có chút bất ngờ cuối cùng khẽ nói:
“Bình thường cũng hay nhắc tới, hẳn là vẫn tốt nhỉ?”
Trừ mấy vị trưởng lão, Lục gia thật ra không có mạnh đến mức đó.
Mà quy mô Lục gia cũng không lớn, nhân khẩu thì ít ỏi.
Cũng có vài người làm việc tương đối nhiều, chỉ là bọn họ thật sự cũng ít xông xáo bên ngoài.
Cho nên là tên tuổi của Lục gia vẫn luôn rất bình thường.
Chỉ là vị thiếu gia nhà bọn họ dù là có người biết đến, những vẫn rất khó gặp.
Đầu tiên là phải biết Lục gia, bằng không không thể biết đến vị thiếu gia này.
“Ngay từ đầu ta cũng thấy như vậy.” Miêu Đồng nói ra
“Ngay từ đầu?” Lục Thủy hiếu kỳ hỏi một câu.
Nhưng rất nhanh một lúc sau hắn liền hiểu ra. Thời kỳ toàn thịnh của đạo lữ của Miêu Đồng là cửu giai, đối với Lục gia ít nhiều có hiểu rõ.
Đương nhiên sẽ không có hiểu biết sâu đến như vậy. Sẽ không đáng sợ như một số người theo Đạo.
Miêu Đồng nhìn quanh bốn phía một lúc rồi mới nhỏ giọng nói với Lục Thủy:
“Nghe nói Lục gia không đơn giản như vẻ bề ngoài, thậm chí còn cực kỳ cường đại. Nếu như Đông Phương đạo hữu có đi cần cẩn thận một chút, ra vẻ quá thường dễ dẫn đến nguy hiểm. Nguồn tin rất đáng tin đó.”
Nghe được câu này Lục Thủy gật đầu nhẹ:
“Đã có nghe qua, nhưng mà các ngơi là nghe người ta nói hay là đã tự mình trải qua?”
“Đông Phương đạo hữu trải qua rồi?” Miêu Đồng theo bản năng hỏi.
Lục Thủy lắc đầu, biểu thị chưa từng trải qua.
“Chúng ta cũng chưa từng trải qua, là được nghe khuyên bảo mà thôi.”
Hắn còn tưởng rằng có thể biết được thông tin chính xác từ chỗ Đông Phương Hạo Nguyệt.
“Các ngươi nghe ai khuyên bảo?”Lục Thủy hiếu kỳ hỏi thăm.
Người bình thường sẽ không khuyên bảo mấy chuyện này, cùng lắm thì có thể là đạo lữ của Miêu Đồng khuyên bảo hắn.
Miêu Đồng liếc mắt nhìn đạo lữ một cái, sau đó nhỏ giọng nói:
“Thanh Y nói là khuyên bảo của tông chủ, cụ thể là gì ta cũng không biết.”
Tông chủ Hợp Hoan tông, nói đến người này hắn liền có một vấn đề rất muốn hỏi. Nhưng mà ngẫm lại thì thấy không phải thời điểm thích hợp, không hỏi được, không cẩn thận sẽ bị đạo lữ của Miêu Đồng ghi thù, đối với hắn mà nói sẽ rất phiền phức.
Dịch: MB