Lục Thuỷ nhận lấy vòng tay rồi đeo lên. Vừa đeo lên, vòng tay liền co rút lại, làm cho không ai cởi được.
Một năng lượng bên trong truyền ra ngoài, hắn nhận ra đây là năng lượng của cấm chế của Thâm Hải Thuỷ Long.
Tất cả đều xuất phát từ chi thủ của Thâm Hải Thuỷ Long.
Vì nữ ít hơn nam một chút, nên bọn họ đeo vòng tay rất dễ dàng.
Sau đó họ bị một vị nữ Thâm Hải Thuỷ Long mang đi.
Cũng mang bộ dạng nửa người nửa Thâm Hải Thuỷ Long.
Sau khi nhìn thấy Mộ Tuyết rời đi, Lục Thuỷ đụng đụng cổ tay vòng tay, lúc đầu vòng tay co lại, Lục Thuỷ đụng vào mặt sau, vòng tay lỏng ra.
Muốn lấy xuống dễ như trở bàn tay.
Sau đó Lục Thuỷ lại đụng một cái, để vòng tay co vào.
Chân Võ nhìn thấy màn này, hắn có chút sửng sốt.
Cuối cùng cảm thấy đây là lẽ dĩ nhiên.
Thứ này cơ bản là vô dụng đối với thiếu gia bọn hắn.
Lúc này, đám người Lục Thuỷ cũng bị Thâm Hải Long mang đi chỗ ngược với chỗ Mộ Tuyết. Chắc là nhà lao nam nữ không tương thông.
“Chú ý gì thế?” Lục Thuỷ có chút kinh ngạc.
Bình thường đều giam chung một chỗ, Thâm hải Thuỷ Long sẽ còn tách ra để dễ quản lý.
Rất nhanh, Lục Thuỷ đi theo Thâm Hải Thuỷ Long, đi vào Long cung dưới mặt đất.
“Là một thuỷ lao dưới mặt đất sao?”
Có người bắt đầu lo lắng.
“Nếu chỉ là thuỷ lao còn đỡ. Chỉ sợ bọn chúng sẽ lấy đồ xuyên qua thân thể chúng ta để phòng ngừa chạy trốn.”
“Không đến mức đó chứ? Long tộc là một chủng tộc cường đại, xem thường chúng ta như những con tôm nhỏ à?”
“Ai biết được? Cường đại cũng không có nghĩa là sẽ khinh địch, hiện tại chúng ta chính là kẻ địch của bọn hắn.”
Không biết bọn hắn bắt chúng ta là vì cái gì.”
Những người này bước vào long cung có chút lo lắng.
Chủ yếu là vì nơi này có một số người bình thường.
Họ mới là những người cần lo lắng nhất, tu chân giả không để ý đến Thuỷ Lao, nhưng người bình thường thì khác.
Nếu đó là Thuỷ Lao, Lục Thuỷ đã lên kế hoạch tìm kiếm Mộ Tuyết.
Nói thế nào cũng không thể để nàng ở tại Thuỷ Lao.
Về phần lí do của Thâm Hải Thuỷ Long, ngoại trừ bảo vật, hẳn là không còn gì khác.
Thông thường, bọn chúng là thợ săn kho báu hoặc những người có bản năng tương tự.
Thế nhưng ngay thời điểm mọi người đi ra ngoài, Lục Thuỷ không nhìn thấy người hay vật nào.
Vậy nên, người kia hoặc là vật kia, khả năng cao bởi vì con mắt của Đông Phương Tra Tra bị Mộ Tuyết phong ấn nên mất đi hiệu quả.
Ngay lúc Lục Thuỷ đang suy nghĩ, bọn họ đã đi qua hành lang tới chỗ lao ngục.
Vừa tiến vào, Lục Thuỷ có chút kinh ngạc.
Chính diện của những nhà tù này bị màn nước ngăn cách, có thể nhìn rõ vào bên trong. Phía trong có bốn tấm trải giường, ga giường chỉnh tề, sàn nhà sạch sẽ, căn phòng nhỏ bên trong hẳn là nhà vệ sinh.
“Cũng nhân đạo quá nhỉ!” Lục Thuỷ hơi kinh ngạc.
Không chỉ hắn, những người khác cũng rất kinh ngạc. Bọn họ tưởng rằng sẽ bị tống vào Thuỷ Lao.
Nhưng nhìn thấy đó là một nơi bình thường, bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lục Thuỷ cùng Chân Võ cùng những người khác rất nhanh bị đưa vào cùng một phòng giam.
Ngay lúc đóng cửa, hải quái ném lại một câu:
“Nhớ kỹ, chỉ cần các người chịu phối hợp, bọn ta sẽ không tổn thương các ngươi. Đúng giờ vẫn có cơm ba bữa.”
Sau đó hải quái liền rời đi.
Sau khi hải quái rời đi, Lục Thuỷ liền quay đầu nhìn sáu người.
Đúng vậy, nơi này là phòng cho tám người.
Sáu người bọn họ có một vị lão giả, một tam giai tu vi, ba người trung niên, cũng là tam giai tu vi.
Còn lại hai người… Ngạch, nhìn rất quen mắt.
“Đông Phương đạo hữu?”
Vì Lục Thuỷ cảm giác người đằng sau có chút quen mắt, hắn liền gọi một cái tên giả.
Đây là một người trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, trên người mặc trang phục hiện đại.
“Có nhớ không? Ta là Hợp Hoan tông.” Nhìn thấy Lục Thuỷ đang nghi hoặc, nam tử trẻ tuổi lập tức mở miệng nhắc nhở.
“Miêu…”
Miêu cái gì cơ?
“Miêu Đồng.” Hợp Hoan tông Miêu Đồng lập tức nói.
Sợ đối phương hỏi sai tên sẽ xấu hổ.
“Miêu Đồng đạo hữu sao lại ở chỗ này?” Lục Thuỷ hiếu kỳ hỏi một câu.
Hắn cứ có cảm giác sẽ gặp được người này ở bất cứ đâu.
Ai đó hãy cho hắn lời giải thích đi?
Thâm Hải Long cung có lời giải thích nào tốt không?
Lúc này Lục Thuỷ nhìn nam tử bên cạnh Miêu Đồng một chút, chỉ là nhìn qua một chút, hắn cũng cảm giác người này có chút kỳ quái.
Người này mặc quần áo tương tự như Miêu Đồng, nhưng chỉ cần liếc mắt, hắn cũng cảm thấy người đàn ông này có chút kỳ quái.
“A, giới thiệu một chút, đây là đạo lữ của ta.” Miêu Đồng chỉ vào nam tử bên cạnh nói.
Nghe được câu này, Lục Thuỷ có chút sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm Miêu Đồng, sau đó lùi về sau một bước.
Miêu Đồng: “???”
Rất nhanh hắn liền nhận ra có vấn đề.
“Không phải, không phải như các người nghĩ đâu.” Miêu Đồng nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói:
“Là nàng cải nam trang.”
“Các người gọi ta là Minh Vũ Thanh là được. Ta là thê tử của Miêu Đồng.” Minh Vũ Thanh dùng giọng nữ, để chứng tỏ Miêu Đồng không thích nam tử.
“Đúng rồi, không cần lo lắng ta bị phát hiện ra là nữ, trừ các người ra, những người khác không nghe được tiếng của ta.”
Minh Vũ Thanh bổ sung thêm một câu.
Lục Thuỷ ngược lại không cảm thấy gì, hắn chỉ gật đầu:
“Các ngươi tới nơi này du lịch sao?”
Người trước mặt có bát giai tu vi. Giam cầm đối với nàng vốn dĩ vô dụng.
Mà khí tức nàng từng bị suy yếu, có lẽ do thương thế hại thân.
Cao nhất là cửu giai tu vi.
Loại người như vậy, không thể bị Thâm Hải Thuỷ Long bắt.
Chẳng qua…
Lục Thuỷ nhìn Miêu Đồng một chút, sắc mặt hắn trắng bệch, là tu vi tam giai.
Cái này lớn cỡ nào?
Tất nhiên, hắn không cảm thấy vậy.
Chỉ là, có chút hiếm thấy.
“Thật ra, là ta muốn đi Lục gia xem thử. Nghe nói ở đấy có một cánh cửa đá, là một kỳ quan. Ta muốn đi mở mang tầm mắt một chút.” Miêu Đồng nói.
Thật ra hắn vừa mới rời khỏi Bỉ Chi Hải Ngạn không bao lâu để đi dạo chơi. Không ngờ đạo lữ của hắn lại chạy tới.
Mặc dù hắn rất mong hiện tại nàng có thể rời khỏi Bỉ Chi Hải Ngạn, nhưng sau khi rời đi, hắn vẫn cảm thấy đi một mình thì tốt hơn.
Nhưng cứ thế lãng phí mất một chuyến đi, thật đáng buồn.
Lục Thuỷ đương nhiên không biết Miêu Đồng đang buồn, chỉ tò mò hỏi:
“Xe lửa này không phải đi về phía Lục gia.”
“Bởi vì vướng phải vòng xoáy, xe của Lục gia bắt buộc phải ngừng, bọn ta phải trung chuyển qua nơi khác. Không ngờ lại gặp phải Thâm Hải Long tộc, nói rằng trên xe lửa có bảo vật nên muốn tới nhìn một chút.” Miêu Đồng giải thích đơn giản.
“Đông Phương đạo hữu có hiểu ro Thâm Hải Thuỷ Long không?”
Minh Vũ Thanh đi theo nhìn xem, nàng đã từng nghe qua tên Đông Phương Hạo Nguyệt, Miêng Đồng nói với nàng người này không tầm thường, vận khí cực kỳ tốt.
Thế nhưng khi nàng quan sát một chút, chỉ là một tu sĩ nhị giai bình thường, nhiều lắm thì cũng có nhiều vết tích tu luyện, nhưng vẫn rất bình thường.
Loại người này nhìn thế nào cũng không ra là có vận khí tốt.
Trong giới tu chân, vận khí rất quan trọng, người có vận khí, tuyệt đối không yếu như vậy.
Nhưng nàng không nói gì, chỉ ngồi một bên nhìn xem.
Nàng ở cảnh giới và vị trí quá cao, khó có chung chủ đề chung để nói chuyện. Hơn nữa, người quanh năm ở địa vị cao như nàng, trong lúc vô tình, có thể làm tổn thương lòng tự tôn của bằng hữu Miêu Đồng.
Nàng không muốn như vậy.
Nếu như là hồ bằng cẩu hữu cái kia coi là chuyện khác.
“Có hiểu một chút, các ngươi có hiểu rõ nhiều không?” Lục Thuỷ mặc dù có hiểu, nhưng không liên quan đến hắn nhiều.
Cho nên, có thể đối phương thật sự có thể cho hắn lời giải thích hữu dụng.
Nhìn thấy Lục Thuỷ muốn nói chuyện phiếm, Chân Võ lập tức lấy ra ba cái ghế và một cái bàn, sau đó đặt một chút hoa quả lên mặt bàn.
Cũng may nơi này đủ lớn.
“Ngồi xuống rồi nói.” Lục Thuỷ không cảm thấy quá kinh ngạc với chuyện này, chỉ ngồi xuống, tiện chào hỏi bọn Miêu Đồng.
Miêu Đồng: "? ? ?"
Minh Vũ Thanh: "? ? ?"
Những người khác: "? ? ?"
Tình huống này là gì đây?
Ai còn mang theo những vật tuỳ thân này chứ, cho rằng đang đi du lịch sao?
Nhưng bọn họ nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng, người này sao có thể lấy vật ra từ không gian đựng pháp bảo chứ?
Không thể dùng tu vi, thì cũng không thể kết nối không gian trữ pháp bảo mà.
Minh Vũ Thanh cũng cau mày theo, nàng cảm giác được tu vi của đối phương quả thật đã bị áp chế.
Nhưng hắn đúng là mở được không gian trữ pháp bảo.
“Việc lưu trữ pháp bảo kia, tên tuỳ tùng này cất pháp bảo đẳng cấp rất cao, người bình thường cũng không thể có. Loại pháp bảo này chỉ những cường giả mới thường mang theo bên mình, hoặc tặng cho hậu bối có thiên phú mạnh. Nhưng đối phương là một tên tuỳ tùng, sao có thể có pháp bảo thế này?”
Minh Vũ Thanh không thể lý giải.
Miêu Đồng có nói qua, tên tuỳ tùng này còn mang theo cửu phẩm linh thạch bên người. Một tuỳ tùng của thiếu gia làm sao có thể mang nhiều linh thạch như vậy?”
Đông Phương Hạo Nguyệt? Đông Phương thiếu gia?
Dù vậy, Đông Phương gia chỉ là một gia tộc phổ thông, không có khả năng để một tên tuỳ tùng mang theo loại pháp bảo đặc thù trữ vật như vậy, càng không thể để một tên tuỳ tùng mang theo cửu phẩm linh thạch. Ta biết Đông Phương gia không có năng lực này.”
Minh Vũ Thanh cảm thấy Đông Phương Hạo Nguyệt không phải là Đông Phương gia, nhưng cụ thể là của nhà nào, nàng không biết.
Bởi trong nhận biết của nàng, không nhớ có loại thiếu gia thế này.
Một thiếu gia có thiên phú bình thường không thể có sắp xếp như vậy.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là vận khí tốt?
Dịch: MB