Lục Thuỷ nhìn xem bốn phía, hắn cũng không để ý Thâm Hải Thủy Long long cung.
Điều hắn để ý là biển phía ngoài long cung đang dao động rất nhanh, mà ánh sáng càng ngày càng ít đi, toàn bộ vùng nước càng ngày càng hắc ám.
Nói cách khác, Long cung không chỉ di chuyển, mà còn di chuyển với tốc độ nhanh nhất.
Hướng di chuyển chính là đáy biển sâu.
Thâm Hải Thuỷ Long thường ẩn mình dưới đáy biển sâu.
Có thể ẩn được bao sâu, chúng liền ẩn được bấy sâu, chỉ sợ có người tìm đến cửa.
“Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn không thể đến Mộ gia trước trưa mai.”
Mộ Tuyết đành bất lực, Thâm Hải Thuỷ Long lúc nào cũng nằm im, nhưng lúc này nhất định phải xuất động.
Mục tiêu của chúng hẳn là Trà Trà, chúng liền đến Lục gia trước hai ngày.
Dĩ nhiên, Mộ Tuyết cảm thấy rằng Thâm Hải Thuỷ long sẽ không rời khỏi hải vực.
Chúng sẽ nằm im chờ đợi mục tiêu.
Lúc này, bên trong xe lửa có không ít người, bọn họ đều đứng dậy và đi xem có chuyện gì đang xảy ra.
Chân Võ Chân Linh cũng nghĩ mình nên nhìn ra xem đang xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, có tương đối nhiều người, bọn họ không dám đi lại tuỳ tiện.
Không đợi những người kia đi ra ngoài, một nguồn lực lượng xuất hiện xung quanh, lục lượng này xuất hiện trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm giác được tu vi bị phong bế.
“Tu vi của ta bị áp chế.”
“Ta cũng vậy, xem ra không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có mục đích.”
“Cũng không biết là có mục đích gì.”
“Nói như vậy, chuyện Phù Không đảo xuất hiện trong vòng xoáy, cũng không phải ngẫu nhiên.”
Lục Thuỷ cũng đã nhận ra, đây là trận pháp phong bế tu vi.
Đối phương đã chuẩn bị rất đầy đủ.
“Ta có cảm giác mắt đã không còn nhìn thấy.” Hiện tại, Đông Phương Trà Trà mới phát hiện mắt mình không dễ dùng.
Chẳng qua, mọi người đều cảm thấy tu vi của mình bị áp chế là có nguyên nhân.
“Trà Trà tiểu thư, đừng nói lung tung, cũng đừng cử động lung tung.”
Hướng Dụ đứng bên cạnh Đông Phương Trà Trà, cảnh giác nhìn bên ngoài xe lửa.
Tu vi của nàng cũng bị hạn chế, nhưng nàng vẫn không thể trốn đi.
“Không cần lo lắng, Thâm Hải Thuỷ Long chắc hẳn sẽ không làm hại con người.” Lúc này, Mộ Tuyết mở mở miệng nói.
Chủ yếu là vì nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Nhã Nguyệt.
Nhã Nguyệt chưa từng thấy chuyện gì lớn.
Lục Thuỷ không như lúc trước. Dù không mang theo ký ức, hắn cũng sẽ giả bộ như đã trải sự đời, sau đó ra vẻ bình tĩnh.
Dù sao, không thể hiện hoảng hốt trong lòng, người khác cũng sẽ không biết.
Còn hiện tại, Mộ Tuyết tự khắc biết Lục Thuỷ không hoảng hốt.
Nhã Nguyệt nhìn thấy tất cả mọi người không hoảng sợ, cũng bình tĩnh lại một chút.
Chỉ là không biết, có nên gọi Nhã Lâm hay không.
Lúc này, bên ngoài bắt đầu xuất hiện rất nhiều hải quái, có hải quái hình người, cũng có hải quái hình cá. Thâm Hải Long cũng có một chút.
Bọn chúng ngay ngắn bao vây xe lửa.
Người trên xe lửa bị hù doạ, nguyên nhân không phải vì hình dạng của chúng, mà là bị tu vi của bọn chúng hù doạ.
Nhất là Rồng.
Long tộc ở đâu cũng đều là một đại đại danh từ.
Nhất thời, tất cả mọi người cũng không biết làm cách nào cho phải. Lúc này, bên ngoài truyền đến một âm thanh.
Là âm thanh của Thâm Thuỷ Hải Long:
“Nghe đây, nơi này là Thâm Hải Long cung. Trong các ngươi, nếu như không ai muốn bị áp chế tu bi thì đi từng người đi ra ngoài.
Bọn ta không có ý định đối địch với nhân loại, chỉ cần các người phối hợp, bọn ta có được đồ vật liền buông tha các ngươi. Các ngươi suy nghĩ cho kỹ, nếu như không nghe theo…”
Thâm Hải Thuỷ Long không tiếp tục nói nữa, để con người tự suy nghĩ phần tiếp theo.
Dù sao khi gặp người không phối hợp, lại còn mạnh, bọn chúng cũng đánh không lại.
Cả đám đều có chút giật mình, Thâm Hải Long cung.
Thế nào cũng không thấy đây là chỗ bình thường.
Nhã Nguyệt ngược lại rất bất ngờ, mọi chuyện đều như Mộ Tuyết tỷ dự liệu.
“Không cần để ý, chỉ cần phối hợp là tốt rồi.” Mộ Tuyết lúc này đã thức dậy, bước đến bên cạnh Nhã Nguyệt.
Sau đó, Nhã Nguyệt liền ôm lấy Nhã Lâm mà không đánh thức nàng.
Chỉ là vừa ôm được nhã Lâm, Nhã Lâm liền không thoải mái trở mình.
Nhã Nguyệt: “...”
Nàng muốn làm muội muội.
Nàng ngẫm nghĩ rồi phát hiện Mộ Tuyết đang nằm cạnh mình.
Thật ra, nàng là thân muội muội của Mộ Tuyết.
Lục Thuỷ đi phía sau, trước mặt Thâm Hải Thuỷ Long là Đông Phương Tra Tra, nhất thời, hắn không biết làm sao để giải quyết chuyện này.
“Cần tìm cách để gặp Thâm Hải Long Vương và thuyết phục nó.” Lục Thuỷ thầm nghĩ.
Chỉ cần để hắn gặp một chút, vấn đề không lớn, nhất là khi mục tiêu của bọn chúng là Đông Phương Trà Trà.
Nếu như biết, sẽ phiền phức thêm rất nhiều.
Dù sao Thâm Hải Thuỷ Long đặc biệt yêu thích bảo vật cấp độ cao.
Nhất là khi loại kia là trân bảo tuyệt thế.
Chúng không hứng thú với Đạo khí, chỉ ưu thích bảo vật tự nhiên.
Sau đó, Lục Thuỷ liền đi ra xe lửa.
Trên xe lửa, những người khác cũng tự giác phối hợp. Tu vi bị áp chế, bọn họ chẳng còn năng lực phản kháng.
Đi ra ngoài, Lục Thuỷ thấy một nhóm người đang náo loạn, một số người toan xông phá áp chế.
Có một số người định dùng pháp bảo.
Nhưng không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Thuỷ quay đầu nhìn về phía những người đang vây quanh xe lửa, không tính các loại hải quái, Thâm Hải Thuỷ Long ước chừng có tầm mười con.
Nhưng quá nửa trong số chúng xuất hiện dưới dạng nửa người nửa thú.
Toàn bộ sự uy hiếp đều xuất phát từ mười bọn họ.
Dù là Thâm Hải Thuỷ Long tại Long tộc không chịu nổi một cước, nhưng so với phần lớn người ở đây, bọn chúng không hề thua kém.
“Thật tốt khi không phải là nửa người nửa rồng. Xem chúng là động vật thì thật quá xấu hổ.”
Lục Thuỷ trong lòng bất đắc dĩ.
Chỉ có thể nhìn người trước tiên.
Vị trí bọn họ đứng là một khu đất trống rất lớn, không có nước trong long cung.
“Nam nữ tách ra.” Nhìn thấy đoàn người đi ra sau, Lí Ngao nửa người nửa rồng lên tiếng.
“...”
Nghe được câu này, Lục Thuỷ bối rối trong lòng.
Dù sao thì cũng không xem là chuyện xấu.
“Chân Linh, đi theo bên cạnh Mộ tiểu thư.” Lục Thuỷ nhìn về phía Chân Linh dặn dò.
“Vâng, thiếu gia.” Chân Linh lập tức đứng sau lưng Mộ Tuyết.
Bất chợt, Lục Thuỷ phát hiện bọn họ có chín người, bảy nữ.
Ba người là con của cha vợ.
Cha vợ thật ưa thích sinh nữ nhi.
Nghe nói nam nữ cần tách ra, Mộ Tuyết quay đầu nhìn Lục Thuỷ, nói khẽ:
“Lục thiếu gia, cẩn thận chút.”
Vừa tách ra, nàng không thể thấy Lục Thuỷ được nữa.
Không ai biết Lục Thuỷ sẽ làm loạn hay không. Mặc dù mang theo ký ức, thế nhưng không một ai nhìn xem Lục Thuỷ, giúp hắn dễ dàng làm việc theo ý mình.
Giống như việc hắn bị thương, không ai thèm để ý.
“Ta ở lại chỗ này, chắc là hắn bận tâm một chút.
Với thành tích không thể phủ nhận ở nơi này, hắn sẽ động thủ với người.” Nghĩ tới đây, Mộ Tuyết liền không lo lắng như vậy nữa.
Lục Thuỷ nhìn Mộ Tuyết rồi gật đầu:
“Mộ tiểu thư, cần cẩn thận một chút.”
Toàn bộ long cung cộng lại cũng đều không là đối thủ của Mộ Tuyết, vậy nên hắn cũng không lo lắng.
Dù sao thì không động thủ là tốt nhất.
Chờ nam nữ đã tách ra, Lý Ngao lại lên tiếng:
“Tất cả mọi người đeo vòng tay cấm chế lên.”
Lúc này, một đám hải quái đưa lên rất nhiều vòng tay cấm chế màu xanh lam.
Cũng giống như thuỷ hoàn, bên trong có một cấm chế phức tạp.
“Hình như đây đều là cấm chế phù văn thất giai trở lên. Long tộc nhàn nhã như vậy sao?” Lục Thuỷ không hiểu.
Thân là long tộc vốn rất kiêu ngạo. Ai không có việc thì làm việc vặt, cứ làm đi làm lại những thứ vô dụng như vòng tay này.
Số lượng nhiều bất bình thường.
Dịch: MB