Loảng xoảng!
Trong lúc bất chợt xe lửa trực tiếp đẩu động, phảng phất trong nháy mắt dừng đồng dạng, lại hình như bị cái gì kẹp lại, một mực ủng hộ cửa lại không động được.
Cũng may tính cân bằng rất mạnh, bọn họ không vì vậy mà bị trùng kích.
Nhưng là rất nhiều người đều bừng tỉnh.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Sao xe lại lại trông như thể rơi xuống nước vậy? Là vòng xoáy sao?"
"Vòng xoáy ư? Chẳng phải đã nói có thể tránh thoát sao? Vì sao ta lại có cảm giác đã chạm vào trong nước rồi?"
"A ~ "
Trong lúc bất chợt toàn bộ toàn bộ xe lửa bắt đầu nhanh chóng rơi xuống, thậm chí bắt đầu xoay tròn.
Khi chuyện này xảy ra trong nháy mắt, Lục Thủy nhanh chóng bảo vệ lấy Mộ Tuyết.
Đám Đinh Lương và Hương Dụ thì cũng nhanh chóng bảo vệ hai người Nhã Lâm và Nhã Nguyệt. Nhã Lâm và Nhã Nguyệt đều là nhất giai. Chân Võ Chân Linh cũng là thi pháp để bọn họ ổn định lại.
"Là Thâm Hải Thủy Long, sao bọn gia hỏa này chạy thế ra thế?" Lục Thủy bảo vệ Mộ Tuyết, chỉ trong nháy mắt đã biết là thứ gì vừa ra tay.
"Xe này có bảo vật gì đáng giá để bọn chúng mạo hiểm sao?" Lục Thủy không hiểu lắm.
Bình thường, Thâm Hải Thủy Long sẽ vì bảo vật mà liều mạng, nhưng có rất ít bảo vật đáng giá để bọn chúng mang cả Long Cung ra.
Nhưng Lục Thủy rất nhanh đã nghĩ đến một khả năng, là Đông Phương Tra Tra.
Mặc dù con mắt Đông Phương Tra Tra không tính là cực kỳ lợi hại, thế nhưng con mắt của nàng chính là bảo vật cả thế gian cũng hiếm thấy.
"Nhưng nó cũng đã bị Mộ Tuyết phong ấn, vì sao đối phương có thể phát giác được? Xem ra không phải dựa vào khí tức, mà là một loại trực giác." Lục Thủy hiểu được vấn đề nằm ở đâu.
Thế nhưng trong lúc nhất thời vẫn không biết phải làm thế nào.
Lúc này Mộ Tuyết cũng đoán được, con mắt Trà Trà cần thêm một bước phong ấn nữa.
Lúc này, một luồng tử quang xuất hiện, trực tiếp phong ấn Công Đức Chi Nhãn của Trà Trà. Làm xong những việc này, xe lửa liền rơi vào trong Long Cung.
Bang một tiếng.
Tất cả mọi người nghe thấy một tiếng vang thật lớn, bọn họ cũng nhận phải trùng kích mạnh mẽ.
Cảm giác này khiến Lục Thủy nhớ tới lúc khi bị Côn nuốt. Không vui vẻ một chút nào.
Nhưng khi bị Côn nuốt, chỉ có hắn và Chân Võ Chân Linh nên rất thuận tiện. Nhưng hiện giờ người quá đông. Mộ Tuyết bận tâm hắn nên sẽ không tùy ý ra tay, mà hắn thì lại sợ Mộ Tuyết nên cũng không dám ra tay. Nếu không phải vậy thì chỉ là Thâm Hải Thủy Long làm sao có cơ hội.
Đây là vận khí tốt của đối phương sao?
Lục Thủy cảm thấy mình đã bị Khí Vận Chi Phụ chơi đùa rồi.
Nhưng hắn cảm thấy, con mắt Đông Phương Tra Tra bị phong ấn. Là chủng loại phong ấn ngăn cách mệnh lý, cho dù có dựa vào trực giác đối phương thì cũng không tìm ra được.
Đương nhiên, Đông Phương Tra Tra cũng không thể tiếp tục sử dụng Công Đức Chi Nhãn. Giờ chỉ có thể xem thử Thâm Hải Thủy Long có thể từ bỏ hay không. Thường thì bọn chúng không giết người.
"Mộ tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Chờ đến sau khi xe ổn định lại, Lục Thủy nhìn về phía Mộ Tuyết.
Hắn bảo vệ khá toàn diện, Mộ Tuyết sẽ không có chuyện gì.
Mặc dù Mộ Tuyết rất mạnh chỉ là thân thể của người bình thường. Nếu có va chạm sẽ bị thương.
Mộ Tuyết lắc đầu:
"Không có việc gì, mấy người Nhã Lâm đâu?"
Lúc Mộ Tuyết nhìn sang, Nhã Lâm còn ôm Thủy Vân Thú ngủ. Động tĩnh mới vừa rồi không thể đánh thức nàng.
Đám người: ". . ."
Trái lại Trà Trà thì bị hù dọa. Nàng cảm thấy linh thạch của nàng không còn. Cũng may mới vừa rồi bỏ ra thật nhiều.
Trong Long Cung, Thâm Hải Long vô cùng hưng phấn. Ngay khi xe lửa rơi xuống, những hạt châu vẫn tiếp tục phát sáng.
Điều cho thấy, khi bảo vật rơi xuống long cung, có thể trở về, không cần ở lại nữa.
Chỉ là chưa vui mừng được bao lâu, hạt châu đang phát sáng nhanh chóng mất đi ánh sáng.
Nụ cười trên mặt Thâm Hải Long Ám Đồng cứng đờ tại chỗ.
Tắt, tắt rồi?
Nó lập tức nhìn vào hạt châu bên cạnh, nhưng chẳng thấy có vấn đề gì.
Sau đó, nó nhẹ nhàng cầm hạt châu lên:
“Hình như không còn linh lực rồi?”
Hạt châu này luôn ở Long cung của bọn chúng, nhưng rất ít khi phát sáng.
Bây giờ bỗng dưng không còn sáng, khả năng rất cao là không còn linh lực.
Không thì đã có sự cố xảy ra.
Chắc chắn là hết năng lượng, Thâm Hải Long đưa ra một đáp án tương đối đáng tin.
Bởi vì chính nó không cảm giác được có bất cứ vật gì thoát khỏi bẫy của chúng cả.
Bảo vật vẫn còn ở trong đó.
Còn việc bảo vật đã bị giấu đi, Thâm Hải Long không tin.
Bởi vì bất cứ phong ấn nào cũng đều vô dụng với hạt châu này.
Đây là kinh nghiệm vô số năm từ tổ tiên.
Dù là loại phong ấn gì, hạt châu đều có thể xuyên qua.
Nguyên tắc là gì, nó không biết. Nhưng đây là kinh nghiệm đúc kết rất nhiều năm của tổ tiên chúng.
“Long Vương.” Một tên người có đầu mọc sừng rồng đi tới trước Thâm Hải Long Ám Đồng, cung kính nói:
“Xe lửa đã bị chúng ta không chế, không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Đúng vậy, Thâm Hải Long Ám Đồng, là Long Vương của Long Cung.
Hắn là người mạnh nhất trong các Thâm Hải Thuỷ Long, cửu giai.
Thông thường, Long Vương cũng có tu vi cửu giai.
Nhưng hắn thì khác, hắn là Thâm Hải Thủy Long, vùng nước đặc biệt.
Có thể nói, trong cửu giai, hắn đánh không thắng được.
Có đôi khi bát giai cấp cao, hắn đánh cũng không lại.
Vậy nên bộ tộc của chúng đều núp ở biển sâu. Chúng yêu thích bảo vật nhưng lại không thể ra ngoài đi tìm bảo vật.
Lần này bảo vật quan trọng, chỉ có thể dốc toàn lực.
“Trước tiên, đem bọn chúng giam lại.” Thâm Hải Long Vương nói.
Hiện tại, nó vẫn mang thân rồng, vảy rồng u ám có thể cho nó cảm giác an toàn. Nếu không gặp chuyện cần thiết, nó không muốn biến thành hình người.
Chỉ những Thuỷ Long cần làm việc mới biến thành người cho tiện.
“Giam lại?” Thâm Hải Lý Ngao có chút nghi hoặc.
Lúc này không phải nên đi tìm bảo vật, rồi quay trở về sao?
“Tự mình tìm bảo châu đi. Vì xe lửa tiến vào long cung chẳng được bao lâu thì không còn sáng.” Thâm Hải Long Vương Ám Đồng trầm giọng nói.
Lý Ngao nhìn về phía hạt châu, lúc này hắn mới phát hiện ra hạt châu đã mất đi ánh sáng.
“Cái này?” Lý Ngao có chút không hiểu:
“Bảo vật biến mất à?”
“Chắc là bảo châu đã mất hết năng lượng. Trước tiên, cần nghĩ các để kích hoạt lại lần nữa.
Bảo vật hẳn là còn ở trong xe lửa. Nhốt người lại, sau đó điều tra xe lửa qua một lần.” Thâm Hải Long Vương Ám Đồng lập tức nói.
“Phải trở về sao?” Thâm Hải Long Lý Ngao hỏi.
“Phải trở về ngay bây giờ.” Nếu chậm trễ, chẳng biết sẽ có ai chạy tới.
Bọn chúng cũng không muốn giữ lại đối phó loài người, quá nguy hiểm.
“Đúng rồi, đúng lúc xuất hiện mấy Hải Yêu…”
Lý Ngao vừa mới nói đến Hải Yêu, Thâm Hải Long Vương liền giật mình kêu lên:
"Không nên trêu chọc các nàng."
"Không phải bị người của chúng ta bắt lại, các nàng giống như không cẩn thận rơi vào bẫy." Lý Ngao giải thích.
Đối nghịch cùng Hải Yêu, có cho hắn mười cái lá gan cũng không dám.
“Bắt, bắt lại?” Thâm Hải Long Vương có chút khó tin, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra. Chắc là không phải Hải Yêu mạnh.
Thâm Hải Long tộc của hắn hiện tại cũng từng bắt Hải Yêu.
Ah, Rồng.
“Tìm được kho báu thì thả cùng những nhân loại kia. Nếu làm loạn thì cứ trực tiếp thả.” Thâm Hải Long Vương nói thêm.
Lý Ngao không có ý kiến gì.
Hải Yêu rất hung tàn. Nếu các nàng tìm tới đòi chém giết, cả Long cung cũng tiêu đời.
Cấp bậc thực lực của Hải Yêu là gì thì Thâm Hải Long Vương không biết. Chỉ biết, nếu cộng tất cả Long tộc lại, cộng luôn cả tộc Thánh Long, thì mới đủ tư cách đối kháng với Hải Yêu.
Chắc là do Long tộc không đoàn kết được như Hải Yêu tộc, có cho mười lá gan, chúng cũng không dám trêu chọc Hải Yêu.
Chờ Lý Ngao rời đi, Thâm Hải Thủy Long vương nhìn xem hạt châu.
“Làm thế nào để bổ sung năng lượng đây?”
Trước giờ hắn chưa từng nghe nói qua, cho nên hắn không biết làm thế nào.
“Hi vọng không cần kéo quá lâu.”
Càng kéo dài lâu, chúng càng gặp nguy hiểm.
Ai biết bên trong xe lửa sẽ có đại nhân vật nào.
Nhưng bây giờ hắn cũng không thể thả họ đi. Bảo vật đang ở trên người ai đang là ẩn số.
Hay là về Thâm Hải trước, như vậy thì mới an toàn thêm đôi chút.
…
Dịch: MB