Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 755 - Chương 755: Thâm Hải Long Bắt Hai Người Kinh Khủng Nhất 3

Chương 755: Thâm Hải Long Bắt Hai Người Kinh Khủng Nhất 3 Chương 755: Thâm Hải Long Bắt Hai Người Kinh Khủng Nhất 3

Không bao lâu, xe lửa thuận lợi vào trạm, nhóm người Lục Thủy cũng thuận lợi lên xe lửa.

Lục Thủy phát hiện số người lần này lên xe lửa chuyển trạm khá đông.

"Bởi vì có một nửa xe lửa không thể nào cập bến ở chỗ này, rất nhiều người chỉ có thể chuyển trạm, vả lại công thêm có một vài người nửa đường xuống xe. Cho nên nhất thời người ở đây hơi đông." Sau khi xe lửa đến trạm, Chân Võ nhỏ giọng giải thích nguyên nhân.

Chẳng qua nhiều người hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến bọn họ.

Lục Thủy và Mộ Tuyết ngồi cùng một chỗ, Đông Phương Trà Trà và đám Nhã Lâm, Nhã Nguyệt các nàng ngồi cùng nhau.

"Xem ra không có điều gì bất ngờ." Mộ Tuyết vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói.

Lúc này xe lửa đã chuyển động, không bao lâu nữa là có thể rời khỏi phạm vi Phù Không đảo.

Một lát sau, xe lửa rời khỏi Phù Không đảo. Đúng là không có bất cứ vấn đề gì.

"Nếu Mộ tiểu thư thấy buồn ngủ thì có thể nghỉ ngơi một lát." Hiện tại trời đã tối, cho nên Mộ Tuyết thấy buồn ngủ.

Lục Thủy làm vậy không phải vì để Mộ Tuyết dựa vào hắn ngủ, mà chỉ là thấy thân thể của người bình thường, thức đêm không tốt.

Mộ Tuyết nhẹ gật đầu, nhưng nàng muốn nhìn sang chỗ đám Nhã Nguyệt xem như nào. Nhìn sang bên đó, Mộ Tuyết thấy Nhã Lâm đã ngả người dựa vào Nhã Nguyệt ngủ thiếp đi, một quyển sách che trên mặt.

". . ."

Không ngờ Nhã Nguyệt lại để Nhã Lâm đọc sách. Mộ Tuyết khá buồn cười, bởi vì để dỗ dành Nhã Lâm đi ngủ là một chuyện rất thú vị.

Cho nàng đọc sách là ổn ngay.

—— ——

Dưới biển sâu.

"Không đợi Tiểu Đào sao?" Đại thủy sư Vụ Nhã, hỏi những Hải Yêu khác bên cạnh

Ly Thường cũng ở trong đó, nàng lắc đầu, nói:

"Tiểu Đào đi tìm Nữ Vương nhiều lần nhưng vẫn không thể mời người ra ngoài, cho nên đợi cũng chỉ uổng công."

"Tu vi giảm xuống một chút, không làm vậy sẽ dọa Thâm Hải Thủy Long mất." Đại thủy sư Vụ Nhã lập tức nói.

Tu vi Thâm Hải Thủy Long không hề mạnh, dù có lớn mạnh hơn một chút thì cũng chỉ có một hai cái. Lần này bắt nhiều Hải Yêu như vậy, khẳng định bọn chúng rất vui đây.

"Không biết bọn chúng vì loại bảo vật gì mà có thể cứ thế dốc hết toàn bộ lực lượng." Ly Thường hơi kinh ngạc.

Bảo vật đáng giá nhường nào mới khiến bọn chúng làm đến nhường này.

"Nhìn đi, là Thâm Hải Phong Nhãn, xem ra bọn chúng ở đối diện, nơi có Thâm Hải Phong Nhãn chắc chắn không có bẫy rập." Đại thủy sư Vụ Nhã nói.

Thâm Hải Thủy Long chỉ đặt bẫy ở những nơi yên tĩnh và không có dao động. Từ xưa đến nay, bọn chúng không bao giờ cứng chọi cứng với mọi người.

Những loài khác thuộc Long tộc ghét bọn chúng đến cùng cực. Bọn chúng quả thực là sỉ nhục của Long tộc, đã không mạnh mẽ lại không có tôn nghiêm. Như rùa rụt cổ, thích tạo bẫy rập. Thế cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng bắt được những sinh vật mạnh hơn một chút.

Tóm lại Thâm Hải Thủy Long là đám mà Long tộc cực kỳ khinh thường. Bọn chúng không muốn nhận Thâm Hải Thủy Long là thuộc Long tộc.

"Nhìn thấy Long Cung, chơi gì thì chơi nhưng đừng bơi lên trên, khiến người khác phải đi vớt thì phiền phức lắm." Ly Thường dặn dò.

Phía đằng trước các nàng có một tòa Long Cung to lớn, trong Long Cung có một vệt ánh sáng lóe ra, như thể có sức mạnh rất cường đại gia trì.

"Đi, bơi lên đi, đi vào trong bẫy của bọn chúng. Mục tiêu của bọn nó chắc chắn là sinh vật trên mặt biển, cũng không biết đó là ai." Đại thủy sư Vụ Nhã nói.

"Đi, đi, nhớ kỹ dùng hình dáng của người bình thường, nếu không sẽ dọa mất đám Thâm Hải Long tộc." Một con Hải Yêu khác chêm vào.

Rất nhanh các nàng đã vọt vào trong cạm bẫy của Thâm Hải Long tộc.

Dùng hình dáng con người bình thường. Chờ khi bị bắt, nói cho đối phương biết các nàng là Hải Yêu thì sẽ không có vấn đề gì nữa rồi. Dù sao cũng đã bắt được. Trước khi chưa bắt được thì sẽ sợ. Đã bị bắt được rồi lá gan liền lớn.

. . . . .

Thâm Hải Long Cung.

Một con rồng có màu sắc hơi tối nhìn hạt châu trước mặt.

Hạt châu này lóe lên lập lòe. Nó nhìn chằm chằm hạt châu, không nhúc nhích. Cho đến tận khi tốc độ nhấp nháy của hạt châu này bắt đầu trở nên nhanh hơi nó mới kích động hẳn.

"Tới, sắp đến rồi. Chuẩn bị kỹ càng." Thâm Hải Long màu đồng tối huy động móng vuốt nói.

Râu rồng của nó cũng xuôi theo động tác mà vểnh lê, lộ ra cảm xúc cao hứng.

Khoảng thời gian trước, hạt châu này đột nhiên sáng lên. Nói rõ thế giới này xuất hiện một món bảo vật cực kỳ khó có được. Bọn chúng do dự rất lâu, rồi cuối cùng quyết định đi ra ngoài tầm bảo. Chỉ cần cầm được món bảo vật đó là bọn chúng lập tức trở về biển sâu. Không có ý định khiến người khác gặp nguy hiểm về tính mạng, cũng không muốn gây nên sự chú ý ở Tu Chân giới.

Dựa vào nhắc nhở của bảo châu, bọn chúng phát hiện bảo vật đang ở ngay gần kề. Thế nhưng thứ đó thực sự là gì và ở đâu thì bọn chúng không xác định được.

Cho nên vì để lấy được bảo vật, bọn chúng nghiên cứu tình huống những nơi ngay gần kể, rất nhanh đã có đáp án.

Nơi này có phương tiện giao thông, bảo vật có thể sẽ di động theo phương tiện giao thông. Cho nên bọn chúng phong bế lại một vài phương hướng, sau đó canh giữ ở những nơi không có bị phong bế. Chờ đến khi bảo vật rơi xuống bẫy rập của bọn chúng.

Cuối cùng thì lúc này bảo vật đã đến.

Lúc này, Thâm Hải Long Ám Đồng nhìn thấy hạt châu lấp lóe càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức gần như phát sáng liên tục.

"Ra tay đi."

Thâm Hải Long Ám Đồng lập tức kêu lên.

Lúc này, Long Cung bạo phát ra lực lượng cường đại, như một tấm lưới bắt đầu co lại, ở thuỷ vực và không gian bên trên thuỷ vực đều bị lực lượng này bao lấy, hơn nữa còn lấy tốc độ cực nhanh co lại.

Chỉ cần mang tất cả mọi thứ vào trong Long Cung, rồi kéo về. Sau đó tìm ra bảo vật, rồi lai thẻ những người này đi. Tiếp đó chuyển đi nơi khác là không còn vấn đề gì nữa rồi. Kế hoạch rất hoàn mỹ, cho đến giờ vẫn rất thuận lợi.

—— ——

Mộ Tuyết vốn đang buồn ngủ, nàng đang suy nghĩ làm sao thể hiện rằng mình chỉ lơ đãng tựa lên người Lục Thủy.

Chẳng qua, khi nàng nhắm mắt lại định ngủ một lúc thì đột nhiên lại mở mắt.

Dưới nước có sức mạnh, không đúng, là nơi này có bẫy.

"Quái lạ, tại sao có thể có người bố trí bẫy rập ở chỗ này? Vả lại còn có xu thế lờ mờ phát động, cũng không đúng, hiện giờ đã phát động rồi. Nói cách khác, mục tiêu của bọn họ là chiếc xe lửa này?" Mộ Tuyết có chút ngạc nhiên.

Thực ra Lục Thủy cũng thấy bất ngờ.

Cuối cùng thì ai là người làm ra việc này?

Bọn hắn chỉ đi ngang qua, chẳng hiểu làm sao lại bị động thủ rồi?

"Mục tiêu của bọn họ là người trên chiếc xe này? Cũng không biết là ai gây ra phiền phức." Lục Thủy thở dài trong lòng.

Nếu như là tình huống bình thường, hắn sẽ bảo Chân Võ Chân Linh chú ý. Nhưng hiện giờ lại không được, Mộ Tuyết đang ở bên cạnh.

Mộ Tuyết cũng đành chịu, bây giờ phải ra tay như thế nào đây?

Nếu như chỉ có Trà Trà ở đây thì tốt. Cũng không trở thành việc quá phiền phức. Cuối cùng nàng chỉ có thể dùng một ít tử khí, bám vào trên thân những người khác. Bảo đảm khi sinh mệnh gặp phải nguy hiểm thì thuận tiện ra tay.

Đương nhiên, Lục Thủy cũng có.

Dù sao Lục Thủy vẫn không biết nàng đã biết hắn vẫn còn ký ức. Câu nói này làm sao nói như thế được.

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment