"Đi thôi, chúng ta đi tới một nơi." Đông Phương Trà Trà mua một ít rồi dẫn Nhã Nguyệt và Nhã Lâm đi xuống một nhà khác.
Nhã Nguyệt và Nhã Lâm có vẻ như vẫn rất vui vẻ.
Lục Thủy cùng Mộ Tuyết thì đi theo ở đằng sau, thuận tiện cho việc tâm sự.
Đến khi bọn họ đi đến cửa hàng thứ hai thì cũng là lúc Chân Linh chạy về. Nàng chỉ là yên lặng đi theo đằng sau cùng. Quan sát đám Đông Phương Trà Trà, nếu thấy đến lúc cần thiết thì sẽ đi lên hỗ trợ. Ví dụ như trả tiền.
Đi dạo được khoảng một giờ thì Chân Võ trở lại.
"Thiếu gia, thiếu nãi nãi." Chân Võ đứng sau lưng Lục Thủy và Mộ Tuyết, hạ thấp giọng gọi.
Lúc này, Chân Linh lại tiếp tục rời đi, có lẽ là đi tìm đám Đinh Lương.
"Hỏi rõ ràng rồi?" Lục Thủy và Mộ Tuyết không có để ý đến Chân Linh, chỉ nhìn Chân Võ rồi hỏi.
"Đúng vậy, có một vài vấn đề." Chân Võ nói khẽ.
Bởi vì đám Đông Phương Trà Trà đi dạo rất vui vẻ, cho nên Chân Võ không định để các nàng nghe thấy, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng vui chơi của các nàng.
"Nói đi." Lục Thủy và Mộ Tuyết vẫn đi đằng sau ba người Nhã Nguyệt như cũ chỉ khác là bước chân dần trở nên chậm hơn.
"Đúng là bên ngoài hải vực xuất hiện một vài biến cố, chưa nói đến ở đó có sóng gió biến lớn, thế nhưng không ngờ nơi đó còn xuất hiện cả vòng xoáy. Có một cỗ xe lửa ở bên trên vừa đúng lúc đi qua, suýt nữa đã bị hút vào. Mặc dù hữu kinh vô hiểm, nhưng cũng khiến bọn họ cảnh giác hơn nhiều. Bây giờ ở xung quanh Phù Không đảo xuất hiện khá nhiều vòng xoáy. Cụ thể ở đáy biển có thứ gì vẫn chưa có người nào biết. Chính vì lẽ đó cho nên những nơi có vòng xoáy xuất hiện, hoặc là hướng nào thường xuyên xuất hiện vòng xoáy, không có xe dừng ở Phù Không đảo." Chân Võ giải thích nói.
"Không thể đi đường hàng không?" Lục Thủy dò hỏi.
Dựa vào uy tín của Mặc gia, không thể chỉ vì mấy lý do nhỏ nhặt này mà lập tức hủy bỏ bến trạm. Mặc dù điều này sẽ không gây nên sự bất mãn, nhưng chẳng phải sẽ khiến Mặc gia trông có vẻ vô dụng sao?
Mặc gia có thể nhịn được nhiều thứ nhưng lại không muốn nhẫn nhịn điều này.
Một cái vòng xoáy mà đã khiến Mặc gia phải dừng bước.
Bọn họ cũng cần mặt mũi nữa chứ.
"Không phải không thử, nhưng thử rồi cũng thất bại." Chân Võ nói.
"Thất bại rồi?" Điều này thực sự khiến Lục Thủy cảm thấy ngoài ý muốn, xem ra vòng xoáy này không đơn giản chút nào.
Mộ Tuyết cũng cảm thấy bất ngờ, bay lên trên nơi có vòng xoáy cũng không được?
"Đúng vậy, thất bại rồi. Sau khi xe lửa bay lên trên không, chỉ cần đi ngang qua vòng xoáy thôi là lập tức đi vào tầm ảnh hưởng của vòng xoáy. Cho dù bay cao đến đâu thì chỉ cần đi ngang qua cái vòng xoáy kia là tập tức sẽ bị vòng xoáy ảnh hưởng. Như thể trong không trung cũng có vòng xoáy vậy. Cũng may lực ảnh hưởng cùng mặt nước vòng xoáy một dạng, cho nên chưa từng xuất hiện bất luận cái gì thương vong. Cụ thể là chuyện gì xảy ra, vẫn không có người nào biết." Chân Võ nói xong cũng ngừng lại.
Thực ra hắn có điều muốn hỏi Lục Thủy. Dụa vào học thức uyên bác của thiếu gia bọn họ đã biểu hiện chắc chắn biết đó là cái gì.
Nhưng có thiếu phu nhân ở đây nên chắc chắn thiếu gia còn phải tiếp tục giả vờ mình vô dụng. Hắn không rõ vì sao và cũng không dám hỏi.
"Có lẽ là Thâm Hải Phong Nhãn, biển sâu có một vài linh vật có năng lực này." Mộ Tuyết lên tiếng nói ra suy đoán của mình.
Chân Võ hơi ngạc nhiên, thiếu phu nhân biết ư?
Lục Thủy cũng nhìn về phía Mộ Tuyết, tỏ ý mời nàng nói tiếp.
Mộ Tuyết vừa nhìn sang Lục Thủy là biết hắn lại giả vờ rời.
"Ta từng nhìn thấy trên một bản cổ tịch. Mang đến ảnh hưởng nhường này có thể là năng lực của Linh thú nhưng cũng có thể là năng lực của một loại bảo vật. Cho nên tình huống cụ thể là như thế nào, ta cũng không biết." Mộ Tuyết nói tiếp.
Chân Võ cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói:
"Có lẽ là là con người làm ra, trước mắt một nửa hải vực bị quấy rầy rồi."
"Nói cách khác, trước mắt tuyến đường đi đến Mộ gia không có vấn đề?" Lục Thủy hỏi.
Vừa rồi nếu có vấn đề thì Chân Võ đã nói từ trước rồi.
"Đúng vậy thiếu gia, nhưng có lẽ vì Mặc gia lo lắng nên sẽ bị hủy." Chân Võ đáp.
"Tiếp tục chú ý đi." Lục Thủy nói.
Tiếp đó bọn họ không dây dưa vấn đề này nữa. Mặc dù không phải chuyện tốt, nhưng còn có thể dựa vào vận may. Có tỷ lệ cao là vẫn đến Mộ gia như bình thường.
Nếu như trì hoãn thì rất khó là phải trì hoãn mất bao lâu.
"Nếu như vẫn bị hoãn chuyến đi thì chúng ta bay đến trạm ở phụ cận, có lẽ phải mất khoảng nửa ngày mới tới. Mộ tiểu thư cảm thấy thế nào?" Lục Thủy quay qua hỏi Mộ Tuyết.
Lúc này, bọn vẫn đi đằng sau đám Đông Phương Trà Trà như cũ. Trên tay Mộ Tuyết cầm vài loại đồ ăn vặt cùng với một vài đồ lưu niệm trang trí đơn giản.
Đồ không nhiều, nàng chỉ cầm mấy thứ đó bởi vì những đồ nàng không cầm được đã ở bên trong pháp bảo trữ vật của Lục Thủy.
"Nghe theo Lục thiếu gia đi." Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói với Lục Thủy.
Rời nhà ra ngoài, nàng vẫn luôn nghe theo Lục Thủy. Cho dù có phải nàng trùng sinh hay không thì đều sẽ nghe theo Lục Thủy. Kiếp trước gả cho Lục Thủy, nàng cũng chỉ nghe Lục Thủy nói, dù sao nàng cũng không hiểu. Mà không hiểu đương nhiên sẽ nghe theo phu quân nhà mình rồi.
"Được rồi, nếu vẫn tiếp tục bị hoãn thì chúng ta nhờ Đông Phương Tra Tra ngự kiếm phi hành." Lục Thủy nói.
Đông Phương Tra Tra nói nhiều lần rằng nàng ấy muốn làm mẫu việc ngự kiếm phi hành, chỉ tiếc rằng đến giờ vẫn chưa có cơ hội cho nàng thi thố tài năng.
"Chắc chắn lúc ấy Trà Trà sẽ vui lắm." Mộ Tuyết nghe vậy thì cười nhẹ.
. . . . .
Vào lúc xe lửa sắp đến, đám Chân Linh mới quay lại nhóm.
Các nàng nói là đi bổ sung một vài loại đồ ăn.
Lục Thủy không để ý, hắn hiện giờ chỉ để ý xe lửa có đúng giờ hay không thôi. Cả đoàn người đi du ngoạn dường như có vẻ đều nghe theo hắn. Đông Phương Tra Tra suốt ngày gọi hắn là biểu đệ, nhưng nàng thì chỉ biết chạy khắp nơi.
"Thiếu gia, xe lửa đnag ở ngay phía bên này của Phù Không đảo, xem ra là vẫn đỗ như bình thường. Vòng xoáy vẫn trong ảnh hưởng trong phạm vi một nửa như cũ, không có tiến triển nào khác. Người ở Phù Không đảo có vẻ như đã tra xét rồi, còn chưa biết kết quả ra sao." Chân Võ đứng sau lưng Lục Thủy lên tiếng nhắc nhở.
"Vậy thì đến phòng chờ chờ xe đến thôi." Lục Thủy nói.
Đinh Lương và Hương Dụ đi đằng sau thì đi về phía Đông Phương Trà Trà đang đi đằng trước. Chuẩn bị lên xe, không thể để cho các nàng tiếp tục đi dạo nữa.
"Ấy, đã đến giờ rồi sao?" Đông Phương Trà Trà có chút tiếc nuối, nàng vẫn chưa đi dạo xong mà.
Nhưng nàng sẽ không gây thêm phiền phức cho người khác. Đây cũng chính là nguyên tắc khi ra ngoài làm việc của nàng.
Cho đến trước khi nàng trở thành bất khả chiến bại thì nàng đều sẽ tuân thủ nghiêm chỉnh những nguyên tắc này mà làm việc.
Còn sau khi bất khả chiến bại, Hương Dụ nói cái gì cũng là sai, biểu đệ Lục Thủy đánh lén cũng chỉ là phí công, đến lúc đó, biểu tẩu. . . biểu tẩu thì vẫn là biểu tẩu.
Dịch: MB