Thâm Hải Long Bắt Hai Người Kinh Khủng Nhất 1
Phù Không đảo.
Đám người Lục Thủy trung chuyển ở chỗ này, trưa mai là có thể đến.
Bởi vì không bắt kịp chuyến xe đầu tiên nên có thể sẽ đến Mộ gia trễ hơn một chút. Nếu không phải vậy thì sáng sớm ngày mai đã có thể đến rồi.
Đương nhiên, Mộ Tuyết cũng không gấp gáp gì, từ từ rồi sẽ đến thôi.
"Sẽ mất một khoảng thời gian, các ngươi muốn mua thứ gì không?" Mộ Tuyết hỏi Nhã Nguyệt và Nhã Lâm.
"Đi ăn đi, ta mời." Đông Phương Trà Trà lập tức nhấc tay.
Thân là tỷ tỷ, đương nhiên nàng là người mời.
Nhã Nguyệt bắt Hỏa Vân Thú, nó quá hoạt bát, khiến nàng có chút bất đắc dĩ. Vẫn là Thủy Vân Thú tốt hơn, yên lặng nằm nhoài trên đầu Nhã Lâm, thỉnh thoảng hít thở thành trái bóng nước, trông đáng yêu làm sao.
Mặc dù Hỏa Vân Thú có thể phun lửa, thế nhưng điều này rất dễ đốt chấy đồ vật, hơn nữa nó còn chạy lăng xăng. Thật là tổn hao tinh thần.
Nếu như Nhã Lâm chính là Hỏa Vân Thú…
Nhã Nguyệt suy tư, sau đó nghĩ tới phải đuổi theo Nhã Lâm và Hỏa Vân Thú. Bởi vì Hỏa Vân Thú sẽ chạy, Nhã Lâm nhất định cũng chạy theo, sau đó thì ai biết được hai tên này sẽ chạy đi đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn là nàng đi tìm hay sao.
Quả nhiên, may mà Hỏa Vân Thú không phải Nhã Lâm nuôi, bằng không lúc nào nàng cũng phải lo lắng mất.
Mặc dù bây giờ có Mộ Tuyết tỷ và Trà Trà tỷ hỗ trợ, nhưng sau khi trở về nhà, nàng vẫn là người phải dõi theo Nhã Lâm. Cả ngày đều phải đi bắt Nhã Lâm và Hỏa Vân Thú, lúc đó đúng là đi chịu tội.
"Vậy thì ăn gì đây?" Nhã Nguyệt hỏi.
Nhất thời hỏi nàng cũng không biết nên ăn gì.
"Đương nhiên là ăn thì gì chưa từng ăn." Đông Phương Trà Trà lập tức đáp.
Thật vất vả mới được đi một chuyến, ăn mấy thứ trước kia từng, thôi xin.
Thừa dịp bây giờ còn có linh thạch, tranh thủ tiêu đi. Nếu không thì sao này chẳng còn dịp nào nữa.
Nàng có kinh nghiệm rồi.
"Được!" Nhã Lâm lập tức reo lên.
Chỉ là động tác mạnh quá nên đã ném cả Thủy Vân Thú xuống đất. Thủy Vân Thú không có vấn đề gì về năng lực cân bằng, nó đứng trên mặt đất ngước nhìn chủ nhân nhà mình, luôn cảm thấy chủ nhân nhà mình thật hiếu động. Sau đó, nó nhảy nhảy hai lần rồi lại tiếp tục nằm nhoài trên đầu Nhã Lâm.
Nhã Lâm đưa tay đỡ Thủy Vân Thú, làm như này nàng mới cảm thấy ổn định được. Nếu không đỡ một chút thì lúc nào cũng có cảm giác Thủy Vân Thú nằm sấp lệch về một bên.
Nhã Nguyệt không có ý kiến gì, nàng khá điềm đạm nho nhã, không giống như Nhã Lâm không tim không phổi reo hò.
Lục Thủy ở bên cạnh quan sát cũng không có ý kiến gì, hắn chỉ hy vọng lần đầu tiên đến nơi đây sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cái Vô Diện môn kia cứ nhất định phải đi ra gây sự, đã thế còn kéo cả hắn vào.
Hồi đó vừa mới trùng sinh, thực lực chưa đến đâu nhưng để khi dễ những người kia vẫn là có thừa. Thực lực hiện tại của hắn giờ đây đã không thể so sánh nổi, thế nhưng có Mộ Tuyết ở đó, hắn còn yếu đi hơn cả khi đó.
Chẳng qua đã có Chân Võ Chân Linh ở đó, hẳn không có vấn đề gì. Lúc này Chân Võ Chân Linh, thế nhưng đã là người có thể đối đầu với ngũ giai.
Mộ Tuyết cũng không để ý các nàng ấy muốn đi đâu, nàng ở bên cạnh Lục Thủy. Hai đứa Nhã Nguyệt và Trà Trà các nàng vẫn còn là trẻ con. Có hai người bọn họ đi theo là tốt rồi.
"Thiếu gia, chúng ta đi chuẩn bị một vài thứ." Lúc này Chân Linh đột nhiên lên tiếng.
Đinh Lương và Hương Dụ cùng ở bên người Chân Linh, dường như là ba người có ý định đi chuẩn bị một đồ vật gì đó.
Lục Thủy không hỏi nhiều, mà chỉ gật đầu:
"Đi đi."
Đinh Lương và Hương Dụ cũng đã hỏi trước, sau đó rời đi cùng Chân Linh.
"Lục thiếu gia biết các nàng muốn đi đâu sao?" Mộ Tuyết ở một bên tò mò hỏi.
Lục Thủy quay đầu nhìn Mộ Tuyết, nói: "Mộ tiểu thư cũng không biết, ta làm sao lại biết được?"
Ba người họ đều là nữ, Mộ Tuyết cũng là nữ, chẳng lạ không rõ hơn hắn hay sao?
Mộ Tuyết quay đầu nhìn sang bên cạnh, ta biết muốn làm gì nhưng ngược lại nàng không để ý chút nào.
Đông Phương Trà Trà nhanh chóng dẫn theo Nhã Lâm và Nhã Nguyệt đi tới một tiểu điếm, nơi này bán quả khô, còn về đó là những loại quả khô gì Lục Thủy không biết. Dù sao trên biển cửa hàng viết đó là đồ đặc sản.
Nhóm Đông Phương Trà Trà ở đó mua đồ, Mộ Tuyết thì bị Nhã Lâm kéo đến nếm thử. Lục Thủy chỉ đứng ở đằng sau quan sát, hắn cũng sẽ trò chuyện cùng với Mộ Tuyết, giao lưu về những thứ khác là chuyện tốn sức. Cho nên hắn cứ giữ yên lặng là đủ rồi.
Các nàng mua đồ cần đến tiền, Chân Võ sẽ tự giác đi lên trả tiền. Còn Đông Phương Trà Trà tự có tiền, nên không cần quan tâm đến nàng ấy.
"Nghe nói sóng gió trên mặt biển há lớn, không biết có ảnh hưởng đến chuyến xe lửa sau đó hay không." Đột nhiên có một giọng nói truyền đến bên tai Lục Thủy.
Nhìn lại thì ra là hai người đang đứng ở cửa hàng sát vách nói chuyện phiếm.
"Chắc không có vấn đề gì đâu, xe lửa của Mặc gia nào phải đồ bình thường. Vả lại, nếu thực sự không được đi nữa thì còn có thể bay thẳng." Một người khác tiếp lời.
"Không phải, nghe nói trận sóng gió đợt này có vẻ hơi kỳ quái, có khả năng bên dưới biển có hải quái gì đó, hơn nữa cách không xa Phù Không đảo. Đối với loại hải quái có thể ảnh hưởng đến cả một vùng biển thì bay trên trời lúc có bọn chúng chẳng mang đến chút tác dụng nào. Cũng không biết Mặc gia sẽ làm như thế nào, chỉ hi vọng đừng trì hoãn. Nếu không lại phải by đến trạm khác thì quá lãng phí thời gian rồi." Người kia cũng có chút bồn chồn, đáp.
Lục Thủy nghe được vậy thì hắn quay đầu nhìn về phía Chân Võ, nói:
"Đi tra một chút."
"Vâng." Chân Võ lập tức đáp ứng.
Nhưng là hắn nhìn xung quanh lại phát hiện nơi này không có tùy tùng.
"Không cần để ý, đi tra trước đi." Nhìn thấy Chân Võ chần chờ, Lục Thủy lặp lại lời nói.
Sau đó Chân Võ mới không nói gì nữa mà bắt đầu đi điều tra. Nhưng hắn vẫn liên hệ với Chân Linh, bảo các nàng xắp xếp vài người đi theo thiếu gia nhà họ.
An nguy là một chuyện, chủ yếu là có một số việc chỉ thích hợp để tùy tùng làm. Dù sao mấy vị đó không phải thiếu gia thì cũng là tiểu thư, có một số việc họ chưa chắc đã biết.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Chân Linh, Chân Võ an tâm hơn rất nhiều.
"Phải trì hoãn sao?" Lúc này, Mộ Tuyết cầm một vài loại quả khô đưa cho Lục Thủy, tiện đà hỏi một số việc nàng cũng vừa mới nghe được.
Mới vừa rồi Nhã Lâm ở bên cạnh nàng, cho nên nàng không chú ý được nhiều thứ một lúc. Người bên cạnh có nói cái gì nàng chắc chắn không nghe rõ.
Lục Thủy nhận quả khô, nhẹ nhàng bóp một cái, khá cứng, còn về đó là quả khô gì thì hắn không biết. Quả này có màu tím, quả thành chùm. Sau đó Lục Thủy lấy một quả nhỏ cho vào miệng, nhai nuốt.
Răng rắc. Giòn, giống như đang ăn chocolate vậy. Nhưng hương vị lại hoàn toàn không giống. Cũng khá được. Chỉ là đồ ăn vặt nhỏ nhỏ, không có vấn đề gì.
"Thông tin cụ thể thì chưa biết, nhưng cũng có thể là bọn họ chuyện bé xé ra to, ta bảo Chân Võ đi tra rồi. Mặc dù Phù Không đảo hơi vắng vẻ, nhưng chắc hẳn xung quanh không có thứ gì lợi hại đâu." Lục Thủy nói.
Đúng là không có gì thứ lợi hại, cho dù là người hay là hải quái. Tất cả đều không có.
Nếu không phải vậy thì sao lúc trước một cái Vô Diện môn dám ra tay ở chỗ này?
Mộng du chắc?
Mộ Tuyết cũng gật đầu. Sau đó không nghĩ nhiều nữa mà quay sang hỏi tiếp:
"Lục thiếu gia ăn thấy loại quả đó có ngon không?"
"Không ngon bằng điểm tâm mà Mộ tiểu thư làm." Lục Thủy thuận miệng trả lời.
Thật sự chỉ là thuận miệng.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một lúc rồi hỏi:
"Lục thiếu gia đã từng nếm thử điểm tâm mà mẫu thân Trà Trà làm chưa?"
"Chưa từng." Lục Thủy vứt hạt quả khô đi, tiện đáp lời.
Mộ Tuyết: ". . ."
Trợn trắng mắt nói lời bịa đặt.
Dịch: MB