Hải Yêu Nữ Vương lòng sinh rung động.
Khí tức đáng sợ kia cứ tuôn về phía nàng, đến mức nàng không dám khinh thường và lười biếng.
Thực sự rất cường đại, tiểu cô nương này nhìn thì có vẻ rất bình thường nhưng lại mạnh đến nỗi nàng không thể không chăm chú đối mặt. Vả lại, đối phương có mái tóc màu tím, đến cả đôi mắt cũng cũng dát lên một màu tím nhạt.
"Bảo sao, bảo sao nàng ta lại được gọi là Tử Sắc Thần Nữ."
"Nàng ta chỉ đứng ở nơi đó cũng đã giống như nữ thần rơi xuống từ Cửu Thiên vậy."
Thân là Nữ Vương bộ tộc Hải Yêu, Hải Yêu Nữ Vương còn mặc cảm, cảm thấy tư thái không bằng.
Đối mặt với Tử Y Thần Nữ, vẻ mặt Hải Yêu Nữ Vương nghiêm chỉnh, trên người nàng cũng bao trùm một luồng lực lượng.
Tư thái của bậc Nữ Vương không sót chút gì. Đây là sự đối kháng về bản năng.
"Xem ra các hạ đúng là Tử Y Thần Nữ." Giọng nói của Hải Yêu Nữ Vương truyền ra, lúc này, giọng nàng mang theo uy thế của bậc Nữ Vương.
Đồng thời cũng thừa nhận đối phương thực sự mạnh mẽ. Hải Yêu Nữ Vương cảm thấy hàng người xếp hàng này, có lẽ sẽ phải đứng rất lâu đây.
Nương theo khí chất của hai người xuất hiện, trong cung điện cũng bao trùm lấy không khí nghiêm túc. Khiến các nàng muốn thả lỏng cũng không dám.
Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên truyền đến một âm thanh thanh thúy.
"Tách tách!"
Là âm thanh của máy ánh.
Mộ Tuyết quay đầu nhìn sang thì phát hiện Trà Trà đang chụp ảnh ở đằng trước.
". . . . ."
Nàng có chút bất đắc dĩ, lại chụp ảnh loạn xạ rồi.
Hải Yêu Nữ Vương cũng nhìn sang: Sao lại không chụp ta.
Nhìn thấy hai người kia đều nhìn mình, Đông Phương Trà Trà yên lặng lui ra phía sau.
Ai nha, lại gây họa rồi, quên không tắt âm, chắc ở đây sẽ không bị phạt đứng chứ?
Trà Trà cúi đầu nhìn lướt qua xung quanh.
Nếu cô nàng mà ở đây, chắc chắn nàng sẽ bị phạt đứng.
Mộ Tuyết không để ý nữa. Nhưng bầu không khí căng thẳng vừa rồi bị Trà Trà quấy rối nên cũng không giống với lúc trước nữa.
Sau đó, ánh sáng màu tím trên người Mộ Tuyết trong nháy mắt tan đi, nàng lại biến thành người bình thường.
"Giờ thì ta có thể hỏi vì sao lại muốn gặp ta chưa?" Mộ Tuyết hỏi Hải Yêu Nữ Vương.
Hải Yêu Nữ Vương vẫn tiếp tục duy trì tư thái bậc Nữ Vương, nàng nhìn sang Đông Phương Trà Trà, nói:
"Trước đó có thể chụp cho ta một tấm hình không?"
Mộ Tuyết: ". . ."
Cái cô Hải Yêu Nữ Vương này có lẽ khá hợp chuyện với Trà Trà.
—— ——
Lục Thủy đi theo hải quái bạch tuộc đi thằng về hướng cung điện Long cung.
Lúc đầu hắn chỉ có một người, bây giờ thêm ra ba người, việc này có hơi chút ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng nó không phải vấn đề lớn, đến lúc đó nhìn xem mà làm là được rồi.
Chân Võ vẫn luôn đi sau lưng Lục Thủy, hắn không thể ở lại trong đó một mình.
Còn về bàn ghế thì hắn cũng không lấy lại. Bọn hắn còn muốn ngồi, tất nhiên không thể cứ vậy mà cất đi. Dù sao thì Miêu Đồng cũng gọi là quen biết với thiếu gia nhà họ.
"Nhớ đừng có làm loạn nếu không có năng lực, thà không làm còn hơn mắc sai lầm." Hải quái bạch tuộc đi ở phía trước tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở." Một nam tử lên tiếng nói cảm ơn.
Là một vị nam tử trung niên, hắn nói hắn có trực giác tầm bảo.
Mọt người nam tử trẻ tuổi khác nói có linh vật tầm bảo. Nữ tử kia thì nói mình có thể gia trì linh vật tầm bảo, hoặc là sửa chữa pháp khí tầm bảo.
Lục Thủy nghĩ ngợi, hắn đột nhiên phát hiện chỉ có hắn là không có thành thạo món nghề nào. Đến lúc đó có khả năng không có quyền lên tiếng.
Nhưng hắn cũng không thèm để ý, chỉ cần để hắn nhìn thấy Thâm Hải Long Vương, là hắn có thể lập tức giải quyết vấn đề. Không phải hắn giúp Thâm Hải Long Vương tìm bảo vật, mà là muốn giảng đạo lý cho Thâm Hải Long Vương.
Bảo vật làm gì có ở Thâm Hải Long cung, còn tìm làm cái gì?
Đám người Lục Thủy rất nhanh đã được dẫn tới trước cung điện.
"Các ngươi chờ một chút." Hải quái bạch tuộc nói xong liền đi vào, hắn đi thông báo.
Hải quái bạch tuộc nhanh chóng đi ra, hắn nhìn đám Lục Thủy rồi nói:
"Chờ ở đây một lúc sẽ có đại nhân mang các ngươi đi vào. Long Vương không phải xấu, hi vọng các ngươi đừng làm loạn."
Bọn Lục Thủy nói cám ơn hải quái bạch tuộc.
Sau đó, hải quái bạch tuộc liền rời đi, chỉ còn năm người đám Lục Thủy đứng tại đó chờ đợi.
"Lòng can đảm của đạo hữu khiến tại hạ vô cùng bội phục, không biết đạo hữu có năng lực gì, có thể giúp Long Vương tìm được bảo vật?" Nam nhân trung niên nhìn Lục Thủy, nói.
Sau đó hắn bổ sung thêm một câu:
"Tại hạ Tiến Bảo đạo nhân, có chút thiên phú về việc tầm bảo."
Lục Thủy quay sang nhìn thoáng qua Tiến Bảo đạo nhân rồi nói:
"Ta nói mò thôi. Ta là muốn gặp Long Vương một lần."
Lục Thủy vừa dứt lời, Tiến Bảo đạo nhân lập tức sững sờ. Hai người khác thì run lên. Đến cả Chân Võ cũng thấy mơ hồ. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy thực sự thiếu gia đang nói thật.
"Ha ha." Tiến Bảo đạo nhân cười xấu hổ, nói:
"Đạo hữu thật khiến cho tại hạ khâm phục."
Còn về phần khâm phục cái gì, ai mà biết.
Sau khi kết thúc màn hỏi đáp của Tiến Bảo đạo nhân, hai người còn lại hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lục Thủy nữa. Có trời mới biết sẽ hắn ta sẽ nói ra lời gì.
Nhỡ đắc tội Long Vương thì không ổn.
. . . . .
Trong cung điện Thâm Hải Long cung.
Long Vương Ám Đồng nhìn hạt châu, trầm mặc không nói gì, hắn thử một vài biện pháp nhưng vẫn chẳng có tiến triển. Điều này khiến hắn hơi bực bội.
Ngay lúc hắn đang vô cùng bực bội thì đột nhiên có người nói cho hắn biết, trong những người hắn bắt lại có người nói có thể giúp hắn tìm ra bảo vật.
Rơi vào đường cùng hắn mới đáp ứng.
Đương nhiên, ngoài đó ra là những suy tính khác. Đó chính là hắn vẫn luôn có cảm giác có thứ gì đó đang long cung khóa chặt bọn hắn.
Điều này nói lên rằng đang có người để mắt tới bọn họ. Không chỉ có vậy, không gian can thiệp cũng xuất hiện dao động.
Cho nên cần mau chóng tìm ra bảo vật, sau đó thả tất cả những người đnag bị bắt đi.
Người đang để mắt tới long cung đến tám chín phần mười đến vì người bên trong xe lửa. Tất nhiên cũng không ngoại trừ người đó đến là vì bảo vật.
"Long Vương, những người kia đã tới. Việc này có thật sự cần thiết không? Chỉ cần chúng ta trở lại đại bản doanh là có thể giải quyết vấn đề hạt châu." Lý Ngao đi vào, đứng trước mặt Ám Đồng Long Vương nói ra ý kiến của mình.
Long Vương lắc đầu, nói khẽ:
"Có thể nhanh chóng giải quyết lúc nào thì hay lúc đó, chắc chắn bên ngoài có thứ đnag truy đuổi chúng ta, nếu bị nó đuổi kịp không biết là tốt hay là xấu. Vả lại, ta cảm giác trận pháp can thiệp không gian của Long cung xuất hiện dao động. Ta nghĩ có lẽ là có người muốn biết được vị trí của long cung. ĐIều này thể hiện rõ có khả năng đối phương cùng một cấp với ta."
Có được năng lực về không gian, cơ bản đều là cửu giai.
Chỉ có phần nhỏ những người ở thất giai hoặc bát giai có được năng lực về không gian.
Những người đó được gọi thống nhất là thiên tài.
Cho nên, dù là đối phương không phải đnag ở cửu giai, thì cũng là loại nhân vật cấp bậc thiên tài, chắc chắn không phải lại người dễ chọc phải cho cam.
Lý Ngao nghe thấy vậy thì run lên, lập tức nghiêm mặt, nói:
"Vậy để ta gọi bọn họ vào."
"Không thể bỏ qua những công nghệ mà các bậc tiền bối lưu lại, nhưng cũng không thể quá dựa dẫm vào những kỹ năng truyền thống. Chỉ có sáng tạo điều mới lạ thì mới có thể giúp cho con đường tầm bảo của chúng ta ngày càng vững vàng, vươn xa." Giọng nói Long Vương Ám Đồng trầm thấp truyền ra từ đại điện.
Lý Ngao cảm thấy Long Vương thật anh minh.
Hạt châu là tiền bối bọn họ phát hiện ở đại bản doanh, cho nên khi trở về hẳn có thể giải quyết được vấn đề năng lượng. Nhưng vẫn phải mất thời gian.
Có đôi khi, thời gian thực sự quý giá.
Một khi gặp phải tình huống không đủ thời gian, việc sáng tạo cái mới trở thành điều cực kỳ cần thiết.
Bởi vì. . . Bọn họ không muốn bị đánh đến tận cửa, chỉ cần bị đánh tới cửa, bọn họ thường đều không đánh lại.
. . .
Đám người Lục Thủy vốn đang đứng chờ thì nhìn thất được bóng của một Bán Long nửa người nửa rồng đi ra.
Đó chính là Lý Ngao.