Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 768 - Chương 768: Lục Thủy: Ta Bây Giờ Đã Đủ Tư Cách Chưa? 1

Chương 768: Lục Thủy: Ta Bây Giờ Đã Đủ Tư Cách Chưa? 1 Chương 768: Lục Thủy: Ta Bây Giờ Đã Đủ Tư Cách Chưa? 1

Lúc sau Lục Thủy lại nhìn xem nam tử thanh tú kia chuẩn bị thứ gì, là trận pháp cùng kỳ môn thuật pháp hời hợt, cộng thêm một chút rèn đúc chi pháp đơn giản.

Người này học rất nhiều thứ nhưng lại không giỏi.

Có điều khi hợp nhất mấy thứ đơn giản này lại với nhau lại rất thú vị.

Lúc này con sóc Kim Linh cùng với chuỗi ngọc đều được ban phước.

Ánh sáng bao trùm chúng.

Con sóc tới gần chuỗi ngọc, nó nhìn trái lại nhìn phải rồi nhảy lên trên chuỗi ngọc.

Đúng rồi, chuỗi ngọc này so với con sóc to lớn hơn không hề ít.

Con sóc Kim Linh đứng bên trên chuỗi ngọc, đi một vòng rồi nhìn về hướng nam thanh niên kia.

Như thể đang nói, không thấy gì cả.

Nam thanh niên nháy mắt với con sóc như thể muốn nói với nó tiếp tục tìm xem.

Con sóc lập tức nhảy xuống khỏi chuỗi ngọc, bắt đầu xoay xoay chuỗi ngọc, rồi lại ngửi ngửi gõ gõ.

Qua một lúc nó lại nhìn về hướng nam thanh niên với vẻ mặt vô tội như muốn nói: thật sự là không có gì hết.

Trán nam thanh niên chảy đầy mồ hôi.

Nhưng mà anh ta thật không có bất kỳ biện pháp gì.

Sau đó anh nhìn về hướng nam tử thanh tú.

Nam tử nhìn anh ta rồi lại nhìn bản thân, giật nảy mình, dường như muốn nói, đừng có nhìn tôi, tôi sẽ hỗ trợ mà.

Hai người nhất thời không dám nói gì.

Bởi vì một chút động tĩnh cũng không có.

Vừa rồi Tiến Bảo đạo sĩ, làm ra việc khoa trương như vậy.

Có điều trong nháy mắt, nam tử kia liền cảm thấy hay là làm bị thương chính mình?

Lục Thủy nhìn hai người họ nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Cấp độ của chuỗi ngọc này hoàn toàn vượt qua sự nhận thức của bọn họ, ngoài việc lúc trước Tiến Bảo đạo sĩ có thể sờ được một chút lớp lông ra thì hai người họ không động vào được bất cứ thứ gì.

Hoặc là Tiến Bảo đạo sĩ phải có thiên phú đặc biệt tìm bảo vật.

Thảo nào anh ta tự tin như thế.

Lý Ngao nhìn ra được hai người họ đúng là năng lực có hạn, liền lại gần nói:

"Có phát hiện chăng?"

Hai người cúi đầu nói nhỏ:

"Vãn bối bất tài."

Bây giờ không phải lúc cố tỏ vẻ, nếu không chết rồi lại không biết tại sao mình chết.

Tiến Bảo đạo nhân liền cảm thấy tốt hơn hẳn, hiện tại anh ta nhìn hai người họ, cảm thấy hai người này đúng là không bằng mình.

"Cất đồ của các người đi." Sau đó Lý Ngao nhìn Lục Thủy nói:

"Hiện tại ba người bọn họ đều không có cách gì, vậy anh có biện pháp gì không?"

Câu trả lời của đối phương không giống với những người khác, vì vậy Lý Ngao lại hỏi thêm một câu.

Tuy rằng bộ dạng nửa người nửa rồng của anh ta không gây áp lực cho người khác giống như Long Vương nhưng sức mạnh cấp 8 của anh ta là thật, chỉ cần bị anh ta nhìn trực diện, không có ai là không hoảng sợ.

Lúc này, Tiến Bảo đạo sĩ cùng với hai người nam tử trẻ tuổi kia đều nhìn về hướng Lục Thủy.

Họ muốn biết đối phương làm sao trả lời.

Muốn biết bọn họ nghe được người này nói qua rằng không hề có dự định giúp Long Vương tìm bảo vật, chuyện giúp Long Vương tìm bảo vật chỉ là lời hắn tùy tiện nói ra mà thôi.

Không tìm thì không tìm, họ chỉ hy vọng đối phương đừng liên lụy đến bọn họ.

Vạn nhất chọc giận Long Vương, bọn họ gánh không nổi.

Lục Thủy lúc này cũng nhìn về hướng Lý Ngao, khẽ nói:

"Tiền bối nhìn mà xem."

Nghe được câu nói này Lý Ngao sửng sốt.

Không phải câu nói này có vấn đề mà là đối phương không hề bị ánh mắt của anh ta tác động.

"Có phải do gần đây mình bỏ bê việc tu luyện không?" Lý Ngao cảm thấy vấn đề có lẽ nằm ở trên người mình.

Lát sau anh ta lùi sang một bên, nhìn xem Lục Thủy định làm gì.

Lúc này Long Vương cũng nhìn Lục Thủy, hiếm khi mở miệng nói:

"Con người, người cần phải biết, nếu như người thất bại, sẽ phải nhận hình phạt không thể tưởng tượng được."

Lục Thủy bước đến trước bệ đá, trước mặt hắn chính là chuỗi ngọc.

Tuy là hắn không hề có ý định tìm bảo vật nhưng chuỗi ngọc này khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.

Đối với Long Vương mà nói, Lục Thủy không hề để tâm khẽ giọng hỏi:

"Tiền bối, có thể nói cho tôi biết ông lấy chuỗi ngọc này ở đâu không?"

Long Vương nhíu mày, có chút khó chịu:

"Cậu hiện tại không có tư cách."

Cái gì cũng không làm, thực sự không có cách gì biết được chút tin tức từ miệng của đối phương.

Lục Thủy không quan tâm đến điều này.

Hắn cũng không đáp lời.

Chuỗi ngọc đang ở trước mắt Lục Thủy, hắn có thể nhìn rõ chuỗi ngọc này căn bản không phải người bình thường có thể rèn ra được.

Hoặc là nói chuỗi ngọc này không giống với được rèn ra.

"Chuỗi ngọc này có lai lịch không tầm thường, để tôi xem rốt cuộc đây là như thế nào." Lục Thủy vươn tay ra chạm vào chuỗi ngọc.

Hắn muốn thử xem xem thành phần cấu tạo nên chuỗi ngọc.

Lúc Lục Thủy chạm tay vào chuỗi ngọc.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Suy cho cùng thì lời nói của Lục Thủy so với những người kia có chút khác thường, hơn nữa còn vô cùng tự tin.

Long Vương hay Lý Ngao đều muốn xem xem người này có thể phát hiện ra điều gì khác không.

Tiến Bảo đạo nhân - bọn họ cũng nhìn Lục Thủy, họ cũng rất hiếu kỳ đối phương rốt cục có thể tìm được bảo vật hay không.

Có điều sau khi tay Lục Thủy chạm vào chuỗi ngọc một lúc, chuỗi ngọc cũng chẳng có gì biến hóa, thậm chí bản thân Lục Thủy cũng chẳng có chút thay đổi nào.

Việc này khiến mọi người không biết phải nói gì.

Long Vương cũng cau mày lại.

Đây là một chút cũng không có gì xảy ra sao?

Tiến Bảo đạo nhân cũng thở dài: "Xem ra người này thật sự đang làm loạn, cậu ta đúng là muốn tìm cái chết."

"Hy vọng cậu ta đừng có nói linh tinh." Khi biết Lục Thủy không làm được gì, nội tâm tử thanh tú kia bắt đầu cầu nguyện.

Bọn họ thực ra cũng không ngờ rằng vấn đề lại trở nên nan giải như vậy.

Chuỗi ngọc này chẳng khác gì đồ giả.

Lúc này Lý Ngao vẫn nhìn Lục Thủy, muốn xem đến cuối cùng rồi mới tiến lên.

Vậy mà khiến Lý Ngao không ngờ đến là chuyện, lúc này Lục Thủy đã thu tay về rồi.

"Kết thúc rồi sao?"

Lý Ngao có chút bất ngờ.

Kết thúc như vậy có phải quá bình thường rồi không.

Tiến Bảo đạo nhân cũng rất kinh ngạc, cho nên người này căn bản cũng không có năng lực gì cả, chẳng qua đến đùa giỡn sao?

Người thanh niên cũng không thể tin được, người này điên rồi sao? Làm ra vẻ nhiêu đó chỉ để như vậy.

Gặp phải đồng đội đến làm loạn, hy vọng cũng đừng loan bán đứng người ta.

Không có năng lực thì không có năng lực, cũng nghìn vạn lần đừng làm mấy điều ngu ngốc. Nam tử thanh tú thầm cầu nguyện trong lòng.

Chấn Vũ nhìn Lục Thủy, cũng không rõ thiếu gia đang nghĩ gì, nhưng cậu chỉ cần đợi là được.

"Có phát hiện?" Lần này là Long Vương đích thân hỏi.

Bởi vì đó là lần cuối cùng rồi.

Nếu như cái gì cũng không có, vậy cùng một dạng người, chẳng khác gì với không có bất kỳ thu hoạch gì.

Long cung chắc chắn sẽ không cung cấp 3 bữa ăn một ngày.

Lục Thủy nhíu mày rồi nhìn Long Vương hỏi:

"Có, nhưng tôi lấy làm kỳ là, thứ này các người từ đâu có được."

Nghe được câu hỏi này, Tiến Bảo Đạo nhân và những người khác cảm thấy não của đối phương không vui chút nào, tại sao cứ mãi truy hỏi vấn đề này.

Không cách gì trực tiếp nói.

Long Vương trầm mặc nhướn mày nhìn Lục Thủy:

"Con người, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách hỏi vấn đề này sao?"

Nghe được sự đáp trả của Long Vương, Lục Thủy không nói gì, mà đưa tay ra búng nhẹ ngón tay.

Pa!

Một âm thanh từ ngón tay vang lên.

Lúc bọn họ còn chưa hiểu tại sao đối phương lại búng tay, một luồng sáng đột nhiên lóe ra từ bên trong chuỗi ngọc.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều khoogn khỏi sửng sốt.

Đặc biệt là Long Vương là Lý Ngao.

Ánh sáng này không phải từ bề mặt phát ra mà là từ bên trong.

Đó là một dấu hiệu của báu vật.

Đối phương sao có thể làm được?

Tiến Bảo đạo nhân cũng sững sờ nhìn chuỗi ngọc, muốn biết bản thân nỗ lực nhiều như thế, cũng không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì, bề mặt của chuỗi ngọc cũng khó chạm vào.

Nhưng đối phương chỉ cần một cái búng tay trực tiếp khiến bên trong phát sáng.

Chẳng lẽ hắn thật sự có thể tìm được bảo vật? Tiến Bảo đạo nhân có chút không hiểu.

Bình Luận (0)
Comment