Lúc này Lục Thủy nhìn thấy Long Vương đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, tiếp đó Long Vương cất tiếng mang theo uy áp:
"Còn ngươi?"
"Ta có thể giúp Long Vương vào lúc bọn họ thúc thủ vô sách." Lục Thủy bình tĩnh nói.
Nghe được câu này, đừng nói là Long Vương, đến cả ba người bên cạnh cũng đều có chút ngoài ý muốn.
Người này có ý gì?
Là hắn vô tri hay là cuồng vọng?
"Nhân loại, ngươi rất tự tin?" Đôi mắt đen của Long Vương nhìn thẳng vào Lục Thủy, trầm giọng nói.
Lục Thủy thong dong gật đầu, dùng hành động để ra hiệu, không dùng ngôn ngữ, mà cũng chẳng cần đến ngôn ngữ. Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh.
"Hi vọng ngươi có vốn liếng để tự tin."
Nói xong, Long Vương không nói thêm gì nữa. Cũng không hỏi đến Chân Võ. Vị trí mà Chân Võ đang đứng cũng đã thể hiện ra thân phận của hắn, không cần thiết phải hỏi.
Lục Thủy như vậy, khiến cho ba người khác cảm thấy kinh ngạc.
Thế mà cũng có thể vượt qua kiểm tra?
Cũng không biết thực sự là đối phương có bản lĩnh, hay là đang nói bậy đây.
Nếu như là bịa chuyện, kết cục của hắn sao có thể tốt được?
Lục Thủy không để ý gì khác. Đúng là hắn có năng lực tìm được bảo vật, nhưng đấy không phải mục đích mà hắn tới. Hiện giờ hắn chỉ muốn nhìn thấy hạt châu kia, tiện thể nhìn xem hạt châu này có thể kiểm tra đo lường được bảo vật gì.
Rất nhanh Lục Thủy nhìn thấy Long Vương vươn móng vuốt, hắn tại hư không bắt dưới, tiếp lấy một cái hạt châu xuất hiện tại trong lòng bàn tay của hắn.
Lúc này, trong cung điện xuất hiện một chỗ bệ đá, xuất hiện đằng sau bệ đá, Long Vương di chuyển.
Hắn đi đến trước bệ đá đó, nhẹ nhàng buông hạt châu xuống, sau đó về lại chỗ.
Giọng nói của hắn mang theo uy nghiêm:
"Đây chính là hạt châu chúng ta dùng để tầm bảo vật, các ngươi phải làm hai chuyện. Hai chuyện này sẽ hợp lại là một chuyện. Một, giúp hạt châu khôi phục, từ đó để cho chúng ta biết bảo vật ở đâu. Hai, thông qua hạt châu tìm ra bảo vật. Chỉ cần có thể làm được, muốn pháp bảo, muốn công pháp tu luyện, muốn Linh thú trong biển, hay là linh thạch, chúng ta đều có thể thỏa mãn. Mong các ngươi sẽ không khiến chúng ta không thu hoạch được gì."
Giọng nói Long Vương không lớn, cũng không thi triển rồng uy gì, nhưng lại khiến ba người kia có cảm giác như một tòa núi lớn đặt lên trên người bọn họ, khiến cho người ta thở không nổi.
Uy danh Long tộc, vốn là nặng nề.
Lục Thủy nhìn hạt châu, đây là một hạt châu màu xanh nước biển, nhìn vô cùng bình thường. Nhưng không biết vì sao, hắn có cảm giác trong hạt châu này ẩn chứa thiên địa.
"Nhìn không phải hạt châu bình thường, cần lên kiểm tra một chút mới có thể biết cụ thể như thế nào." Trong lòng Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.
Hắn vốn cho rằng dù hạt châu có không đơn giản, nhưng cũng sẽ không có hình dáng giống như kia.
Thế nhưng mới chỉ nhìn một chút, hắn cũng đã cảm nhận được, có khả năng hạt châu này còn đặc biệt hơn nhiều so với hắn đoán.
Đây chắc chắn không phải bảo vật Thâm Hải Long tộc tạo ra.
"Ai tới trước?" Long Vương nhìn đám người Lục Thủy bên dưới cung điện nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng.
Lý Ngao cũng đứng bên cjanh nhìn, để phòng có vấn đề gì ngoài ý muốn.
"Vãn bối tới trước." Nam tử trung niên là người đầu tiên đứng dậy.
Đạo hiệu của hắn là Tiến Bảo đạo nhân, tự nhiên có đủ lòng tin.
Hắn không cần kinh nghiệm quan sát, kinh nghiệm thừa thãi đối với trực giác tầm bảo của hắn không mang đến trợ giúp quá lớn.
Cho nên dù là người đầu tiên bước lên, hắn cũng không thiệt thòi.
Nếu như lần này có thể cung cấp manh mối để tầm bảo, như vậy tất nhiên hắn sẽ nhận được nhiều thứ tốt.
Nếu tìm được, tất cả công lao đều là của hắn.
Tiến Bảo đạo nhân đi lên một bước, không ai nói thêm điều gì. Long Vương cũng chỉ nhìn xem.
"Vãn bối mạo phạm."
Nói Tiến Bảo đạo nhân liền đi tới trước bệ đá, hắn nhìn xem hạt châu, cuối cùng hít một hơi thật sâu.
Lập tức liền nhẹ nhàng nắm tay đặt ở trên mặt hạt châu.
Hắn muốn đi cảm thụ sự tồn tại của hạt châu, lấy hạt châu làm môi giới, nhìn vị trí của bảo vật.
Đây chính là trực giác của hắn.
Hắn không có khả năng trực tiếp cảm giác nơi nào có bảo vật, nhưng là chỉ cần có manh mối về bảo vật, là hắn có thể cảm giác bảo vật ở nơi nào.
Rất nhanh hắn liền bước vào trạng thái.
Ở bên trong thế giới tinh thần của hắn, hắn đứng ở một chỗ không có ánh sáng chỉ có bóng tối.
Lúc này, hạt châu hắn cầm trong tay bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhạt, mà điều hắn muốn làm, chính là tìm ánh sáng giống như vậy.
Lúc này Tiến Bảo đạo nhân có thể rõ ràng cảm giác được, trong hắc ám có vô số đường cong quẹo.
Nhưng lại không có một đường cong nào thuộc về hạt châu.
Không có đường dây này, hắn sẽ không tìm được hạt châu rồi cảm giác được vị trí bảo vật.
"Làm sao lại như vậy?" Tiến Bảo đạo nhân cau mày, chờ một lúc vẫn không thể nào đạt lần ra manh mối.
Hắn đối mặt với bóng tối vô tận, không có bất cứ điểm sáng thừa thãi nào.
"Không thể nào, làm sao có thể không có cái gì?"
Tiến Bảo đạo nhân không tin, cho dù là thứ gì thì đều có ánh sáng kết nối, thế nhưng hạt châu này lại không có cái gì, dù là Long Vương trước đó cầm nó cũng không có bất cứ kết nối nào.
Cái này khác với nhận biết của hắn.
Giờ khắc này, Tiến Bảo đạo nhân tăng nhanh tốc độ, gió loạn ở trong hắc ám phun trào.
Cơn bão táp này càng ngày càng nghiêm trọng, sau đó bắt đầu công kích hạt châu trong tay Tiến Bảo đạo nhân.
Đây là kết quả Tiến Bảo đạo nhân nỗ lực, hắn chau mày, không ngừng tăng thêm cường độ, chỉ cần chậm đến, hắn cảm thấy sẽ có thể tìm được một điểm sáng khác.
Sau đó gió loạn bắt đầu tiếp xúc đến hạt châu.
Việc này theo Tiến Bảo đạo nhân vốn phải là một chuyện nên vui mừng nhưng khi gió loạn tiếp xúc hạt châu, chỉ trong nháy mắt, có một luồng ánh sáng nhạt lấp lóe ở ngoài hạt châu.
Oành!
Một luồng bạo tạo vô hình từ hạt châu nổ tung trực tiếp lan ra xung quanh.
Tất cả gió loạn trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
Ầm!
Tiến Bảo đạo nhân vốn đứng ở đằng trước hạt châu, lập tức bị sức mạnh vô hình này đánh bay.
Hự ~
Tiến Bảo đạo nhân bay ra ngoài phun một ngụm máu tươi.
Hắn bị đánh ngã xuống đất. Lúc này, trên mặt Tiến Bảo đạo nhân có chút hoảng sợ, lực lượng cường đại khiến hắn trong nháy mắt tưởng rằng mình sắp tử vong.
Long Vương nhìn Tiến Bảo đạo nhân, không nói gì, Lý Ngao thì đến trước mặt Tiến Bảo đạo nhân, lập tức thi triển Trì Dũ Thuật, nói:
"Có phát hiện gì không?"
Tiến Bảo đạo nhân cúi đầu, giọng nói mang theo xin lỗi:
"Vãn bối vô năng."
Lý Ngao không nói gì thêm, tiếp tục dùng Trì Dũ Thuật rồi không nhìn đến Tiến Bảo đạo nhân nữa. Hắn đứng sang một bên, chờ đợi tiến triển từ những người khác.
Hắn cũng ra tay vừa lúc, tiện thể xử lý một vài vết máu.
Lúc này, ánh nhìn của Long Vương rơi xuống người nữ tử và thanh niên kia.
"Long Vương, ta cảm thấy cần liên thủ. Vị tiên tử này là người có thể gia trì tầm bảo năng lực, nàng có thể một tay giúp gia trì hạt châu, sau đó giúp cho Linh thú của ta càng dễ tìm ra manh mối từ bên trong." Thanh niên kia nói.
Không phải hắn không muốn công lao, mà là hắn phát hiện, có lẽ sủng vật của hắn khó mà lập công được, cho nên thêm một người nữa có thể tăng lên xác xuất thành công.
Lỡ như có thể thành công…
"Có thể." Long Vương nói.
Lúc này, người thanh niên kia nhìn về phía nữ tử rồi nói:
"Tiên tử, mời nàng hỗ trợ gia trì bảo vật, nếu như hai phe đều có thể gia trì tất nhiên sẽ càng tốt hơn."
Nữ tử kia gật gật đầu: "Được."
Sau đó nàng bắt đầu bố trí mọi thứ. Nàng cũng không hề tự tin vào chính mình, cho nên nghe thấy việc liên thủ lẽ tất nhiên là đồng ý, và cũng chẳng có lý do gì mà từ chối. Nhất là khi nhìn thấy cái dáng vẻ của Tiến Bảo đạo nhân kia trọng thương.
Nàng biết, cái viên châu tầm bảo này không hề đơn giản.
Vị tiên tử kia nhanh chóng chuẩn bọ xong hết mọi thứ, nàng chuẩn bị một vài trận pháp, và vận dụng một vài pháp bảo.
Còn thanh niên nam tử kia cũng triệu hoán ra một tiểu linh thú trông giống như một con sóc, nó đứng trên vai người thanh niên.
"Được rồi." Tiên tử kia ra hiệu cho người thanh niên.
Thanh niên nam tử gật đầu, sau đó đặt Linh thú hình dáng giống loài sóc lên trên bệ đá, bắt đầu đợi nó có thể phát hiện hay không.
Lục Thủy nhìn thấy con sóc thì có hơi ngoài ý muốn:
"Kim Linh? Bảo sao có thể tầm bảo."
Kim Linh, không có hình dạng cụ thể, tất cả đều là Linh thú được thai nghén từ trong thiên nhiên. Trời sinh mẫn cảm với các loại bảo vật.
Đúng là Linh thú không tầm thường.
Ban đầu Lục Thủy còn tưởng rằng đối phương có chó tầm bảo, xem ra là hắn nghĩ sai rồi.