Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 77 - Chương 77: Tung Hoành Bốn Biển, Vô Địch Thế Gian

Chương 77: Tung Hoành Bốn Biển, Vô Địch Thế Gian Chương 77: Tung Hoành Bốn Biển, Vô Địch Thế Gian

Đại điện Lục gia.

Lục Thủy đứng ở dưới điện, thứ nhìn thấy tất nhiên là gương mặt như người khác thiếu nợ năm mươi triệu của Tam trưởng lão.

“Gặp qua Tam trưởng lão.” Lục Thủy cung kính nói.

“Luyện Thiên Vân Tung Hoành đến cảnh giới nào rồi?” Giọng nói của Tam trưởng lão có chút trầm thấp.

Hắn biết Lục Thủy không hề tu luyện, vì thế mới cố ý hỏi như vậy.

Không để cho Lục Thủy chịu phạt, ai biết đối phương sẽ lại gây ra chuyện gì.

Lục Thủy nhìn Tam trưởng lão, khẽ nói:

“Tam trưởng lão, ta cảm thấy Thiên Vân Tung Hoành không thích hợp với ta.”

Ngay khi Lục Thủy nói xong câu đó, hắn nhìn thấy khóe mắt Tam trưởng lão giật một cái, gương mặt năm mươi triệu đang chuyển biến thành gương mặt sáu mươi triệu.

Tam trưởng lão nhìn Lục Thủy, im lặng một lúc lâu, cuối cùng bình tĩnh nói:

“Thế thì ngươi cảm thấy bản thân tu luyện cái gì thì thích hợp? Thiên Địa Trận Văn?”

“Luyện thể.” Lục Thủy nhìn Tam trưởng lão rồi trực tiếp kết luận.

Đương nhiên hắn sẽ không nói mình thích hợp tu luyện Thiên Địa Trận Văn, nhưng luyện thể là chuyện hắn đã nghĩ sâu tính kỹ.

Hỗn Nguyên chi khí của Mộ Tuyết quá mạnh, nhưng dù sao nàng cũng không có tu vi, thân thể chính là nhược điểm.

Mà luyện thể sẽ dễ dàng chịu đựng được công kích của Hỗn Nguyên chi khí.

Cho nên, luyện thể rất phù hợp với hắn bây giờ.

Nhưng ở kiếp trước hắn chưa từng luyện qua, nói thế nào đây, sau đó hắn thấy cái gì cũng đều có thể lĩnh ngộ.

Thứ cao thâm hắn đều hiểu, nhưng những thứ ở cảnh giới thấp, thuộc về điểm mù trong tri thức của hắn, nhất là luyện thể.

Cha hắn là luyện thể, nên hắn không muốn luyện thể, luôn cảm thấy như vậy là đang kế thừa y bát của cha mình.

Bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này, địa thế còn mạnh hơn người.

“Luyện thể?” Tam trưởng lão có chút ngoài ý muốn:

“Ngươi nghĩ mình có thể chịu được?”

Luyện thể chính là lấy lực chứng đạo, không phải thứ người bình thường có thể làm được.

Lục Thủy gật đầu:

“Muốn thử xem.”

Trong lòng Tam trưởng lão chửi má nó, trầm giọng nói:

“Nếu như bỏ dở nửa chừng thì sao?”

Đương nhiên là an tâm làm công cụ sinh con, nhưng Lục Thủy không dám nói như vậy, chỉ có thể theo quy củ:

“Mặc cho Tam trưởng lão xử lý.”

"Tháng sau ta sẽ tìm một tu sĩ luyện thể nhị giai đến tỷ thí với ngươi, ta không cần ngươi thắng, chỉ cần không thua quá khó nhìn là được.

Đương nhiên, nếu thua thì đừng có nhắc đến những thiết bị hiện đại kia nữa, dù là cửa lớn Lục gia cũng đừng hòng bước ra, trừ khi con của ngươi ra đời." Tam trưởng lão nhìn chằm chằm Lục Thủy rồi nói:

“Có vấn đề gì không?”

Trong lòng Lục Thủy giật mình, may mà chỉ là tu sĩ luyện thể nhị giai, nếu như lợi hại hơn, đời này của hắn sợ rằng không thể ra khỏi cửa lớn của Lục gia?

Ở kiếp trước đừng nói là con trai, dù là con gái cũng không có.

Nhưng một thế này thì, ai mà biết được.

“Không có vấn đề.” Lục Thủy cung kính nói.

Hắn chắc chắn sẽ thắng.

Mặc dù chỉ dùng thể thuật cũng là như thế.

Sau đó Lục Thủy rời khỏi đại điện, hắn cần về nghỉ ngơi.

Ngày mai đi tìm cha hắn thỉnh giáo việc luyện thể.

—— ——

Ngày hôm sau.

Lục Thủy tỉnh lại rất sớm, hắn vẫn ngồi trong đình đọc sách, lần này không phải xem Thiên Địa Trận Văn, mà là những thứ cần biết về luyện thể.

Thuận tay lấy ra.

Nhìn qua thì hắn đang xem những điều cần biết về luyện thể, nhưng trên thực tế trong đầu đang vẽ Thiên Địa Trận Văn.

Mộ Tuyết tới, hắn không thể nào xem Thiên Địa Trận Văn một cách trắng trợn.

Nếu bị phát hiện chính mình cũng trùng sinh, không nói đến việc đại kế từ hôn sẽ thất bại, cái mạng này chỉ sợ sẽ mất một nửa.

Hữu Vi Pháp cũng chỉ có thể để sang một bên đã, buổi tối lại hấp thu.

Cũng may hắn hiện tại đã là 3.4, cách tứ giai cũng không xa.

Mỗi lần tấn thăng một đại cảnh giới, thiên địa chi lực của hắn sẽ ngưng tụ càng nhanh.

Sau tứ giai, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, có thiên địa chi lực và thể phách mạnh mẽ, chắc chắn sẽ có cơ hội đánh thắng Mộ Tuyết.

Sau khi trời sáng tỏ, Lục Thủy khép sách lại, dự định đi tìm cha hỏi thăm chuyện luyện thể.

Nhưng vừa mới đi tới cửa, Kỳ Khê đã xuất hiện.

“Thiếu gia.” Kỳ Khê chào một tiếng, sau đó tiếp tục nói:

“Phu nhân nói Tiểu thư Mộ Tuyết vừa mới tới, chắc chắn chưa quen thuộc với tiểu trấn, vì thế bảo thiếu gia dẫn Tiểu thư Mộ Tuyết xuống đó dạo chơi.”

Lục Thủy: “...”

Nàng còn quen thuộc hơn cả ta.

“Mẹ ta còn nói gì nữa không?” Lục Thủy hỏi.

Hắn dự định từ chối.

“Phu nhân nói bây giờ Tộc trưởng còn đang nằm, nguyên nhân thì giống lần trước, nếu như Thiếu gia không muốn dẫn Tiểu thư Mộ Tuyết xuống đó dạo chơi, thế thì đi qua xem Tộc trưởng.” Kỳ Khê nói.

Lục Thủy sửng sốt một chút, cha hắn lại nằm? Nguyên nhân giống như lần trước?

Nguyên nhân gì?

Lục Thủy suy nghĩ một chút, sau đó liền hiểu rõ. Thiếu chút đã đưa dê vào miệng cọp, tạm thời không nên tìm cha hắn thì hơn.

“Mộ Tuyết ở đâu?” Lục Thủy lựa chọn dẫn Mộ Tuyết đi dạo chơi.

—— ——

Thu Vân tiểu trấn.

Đinh Lương đi theo sau lưng Đại tiểu thư nhà mình, thế nhưng nàng không dám tới gần quá.

Nàng luôn cảm thấy sau khi Đại tiểu thư nhà mình đến Lục gia thì đã không giống với lúc trước, nhất là khi ở cùng với Lục thiếu gia.

Xưa nay Đại tiểu thư luôn bình tĩnh, nhưng hôm qua dường như đã rất tức giận.

Đại tiểu thư thay đổi rồi.

Thay đổi làm cho Đinh Lương có chút không hiểu.

Trước kia Đại tiểu thư giống như một tiên tử không dính khói lửa trần gian, mà bây giờ Đại tiểu thư giống như đã bước vào hồng trần nhân gian.

Không phải vấn đề có được hay không, mà là rất kỳ quái.

Làm sao Đại tiểu thư có thể thay đổi nhanh như vậy được?

Lục Thủy và Mộ Tuyết sánh vai bước đi trên đường phố.

“Mộ tiểu thư thường xuyên dạo phố sao?” Lục Thủy hỏi.

Mộ Tuyết lắc đầu, khẽ nói:

“Không thường xuyên.”

“Thế nếm qua đồ ăn vặt chưa?” Lục Thủy ngừng lại, hắn nhìn cửa hàng kem ly bên cạnh rồi hỏi:

“Ví dụ như cái này? Nếm qua sao?”

“Nếm qua.” Mộ Tuyết nhìn cửa hàng kem ly rồi gật đầu.

Đúng là nàng đã nếm qua, mặc kệ là ở Lục gia hay là ở Mộ gia, đều đã nếm qua.

Lục Thủy quay đầu nhìn Mộ Tuyết, hỏi:

“Ngươi thích ăn mùi vị gì?”

“Ô mai.” Mộ Tuyết trả lời.

Sau đó trong lòng của nàng có chút chờ mong.

Ở kiếp trước sau khi gả cho Lục Thủy, Lục Thủy đã từng mua cho nàng.

Lục Thủy gật gật đầu, sau đó đi vào cửa hàng kem ly, mua một kem ly ô mai.

Rất nhanh hắn đã lấy được kem ly, sau đó đi đến trước mặt Mộ Tuyết. Khi Mộ Tuyết tưởng rằng hắn sẽ cho nàng, Lục Thủy lại há miệng cắn vào kem ly, sau đó gật đầu nói:

“Ừm, vị ô mai đúng là ngon.”

Mộ Tuyết ngây ra nguyên chỗ: “...”

Ngây thơ.

Sau đó Mộ Tuyết đưa tay nói:

“Đinh Lương, lấy bút ký.”

Đinh Lương lên tiếng rồi lập tức đưa bút ký cho Mộ Tuyết, đây là thứ hôm qua Đại tiểu thư sai nàng chuẩn bị.

Mộ Tuyết tiếp nhận bản bút ký, sau đó bắt đầu dùng bút ghi chép gì đó.

Lục Thủy nhìn thấy Mộ Tuyết ghi chép thì rất tò mò, hắn vươn đầu ra nhìn thử xem là gì.

Nhưng vừa mới nhìn thấy ghi chép ngày tháng phía trên, Mộ Tuyết đã gập bút ký lại.

“Lục thiếu gia đang nhìn cái gì?” Sau khi Mộ Tuyết đưa bản bút ký cho Đinh Lương, hỏi.

Lục Thủy cắn kem ly, lạnh lùng nói:

“Không có gì.”

Ghi thì cứ ghi, hắn cũng không sợ.

Sau khi Lục Thủy mang theo Mộ Tuyết đi dạo một vòng, hắn phát hiện Mộ Tuyết lại bắt đầu ghi chép.

Hắn rất ngạc nhiên Mộ Tuyết đang ghi cái gì.

Khi Lục Thủy muốn hỏi thăm, Chân Võ Chân Linh lại đột nhiên đi đến bên cạnh bọn họ.

Lần này người nói chuyện chính là Chân Linh:

“Thiếu gia, Mộ tiểu thư! Tam trưởng lão phân phó, nói để Mộ tiểu thư đi một chuyến đến sau núi, có người muốn gặp.”

Lục Thủy rất tò mò, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt, chắc là Nhị trưởng lão.

“Ngươi dẫn Mộ tiểu thư đi qua đó.” Lục Thủy phân phó.

Chân Linh gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết thu hồi bản bút ký, khẽ nói:

“Làm phiền rồi.”

Nàng tất nhiên cũng biết là Nhị trưởng lão tìm nàng.

Sau đó Chân Linh dẫn theo Mộ Tuyết rời đi, nhưng Lục Thủy vẫn rất để ý đến bản bút ký của Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết ghi cái gì thế nhỉ?

Việc ác của mình?

Hừ, ai sợ chứ!

Ở Lục gia, Lục Thủy hắn đã sợ qua ai?

Không nói tiền kỳ, cứ nói trung kỳ đi, lúc này đừng nói là Tam trưởng lão, ngay cả Đại trưởng lão cũng phải nhìn sắc mặt của hắn để làm việc.

Lục Thủy hắn hoành hành ở Lục gia không ai có thể ngăn cản, xưng bá Lục gia vô số năm chưa bao giờ gặp qua kình địch, chẳng lẽ hắn lại sợ Mộ Tuyết trả thù?

Buồn cười.

Buồn cười đến cực điểm.

Sau đó Lục Thủy nhìn về phía Chân Võ, nói:

“Chân Võ, tu chân giới có bán bảo hiểm hay không? Ví dụ như loại tàn tật cấp hai.”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment