Nghe được lời nói của Lục Thủy, Chân Võ có chút không thể hiểu được.
Nhưng vẫn lắc đầu nói:
“Thiếu gia, không có thứ này.”
“Thật sao?” Trong mắt Lục Thủy mang theo sự phiền muộn mà người khác không thể nào hiểu được.
Tất nhiên Chân Võ không thể hiểu, nhưng hắn chuyển sang nói về chính sự:
“Thiếu gia, ta mới lấy được danh sách khiêu chiến của Thái Dương Kỵ Sĩ từ chỗ Lạc Phong.”
Nói xong, Chân Võ lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho Lục Thủy.
Lục Thủy cầm lấy tờ giấy, có chút nghi ngờ:
"Lấy từ chỗ của Lạc Phong? Không phải đã sai người của Lục gia đi nghe ngóng rồi sao?"
Chân Võ lắc đầu, nói:
“Mặc dù lai lịch của Lạc Phong có chút bí ẩn, nhưng tin tức lại linh thông hơn so với người khác. Mà mấy người Tộc trưởng hình như không quan tâm đối với chuyện của Thái Dương Kỵ Sĩ lắm, cho nên tin tức bên phía chúng ta chậm hơn một chút.”
Lục Thủy gật đầu, chắc hẳn Lục gia không có ý định để hắn xuất chiến.
Chuyện này rất rõ ràng, để hắn xuất chiến chẳng khác nào đưa đi cho người ta đánh. Còn việc bọn hắn sẽ giải quyết như thế nào, Lục Thủy không quan tâm lắm.
Hắn có ý nghĩ của mình.
Sau đó Lục Thủy mở danh sách ra:
Đạo Tông Kinh Hải, Kiếm Nhất phong Kiếm Khởi, Huyền Thiết tông Thiết Trụ, Trùng cốc Diệu Ngữ Sinh.
Đây là mấy người phía trước, sau đó Lục Thủy nhìn đến cuối cùng, đó chính là Lục gia, Lục Thủy.
Như vậy cũng không có gì, nhưng điều khiến người ta phải suy ngẫm chính là, phía trước Lục gia là Ẩn Thiên tông Lưu Hỏa.
“Ẩn Thiên tông không có ý kiến gì sao?” Lục Thủy hỏi.
Tất nhiên Chân Võ biết Lục Thủy đang hỏi cái gì, lập tức lắc đầu nói:
"Không ai biết Ẩn Thiên tông có thái độ gì, nhưng sở dĩ Lưu Hỏa có thể lên danh sách, là bởi vì gần đây danh tiếng quá nổi.
Mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần Lưu Hỏa bại, chẳng khác nào Ẩn Thiên tông đã bại."
“Khi nào thì bắt đầu?” Lục Thủy lại hỏi.
“Hôm nay.” Ngừng một chút, Chân Võ lại nói:
“Chỉ cần có kết quả, Lạc Phong sẽ nhanh chóng đưa thư thông báo.”
Lục Thủy gật đầu ra hiệu đã biết.
Nhưng hắn cũng muốn chuẩn bị sớm, mà còn phải mượn cớ để ra ngoài một chuyến.
Đương nhiên, còn phải chuẩn bị một số chuyện đặc biệt. Bây giờ hắn cũng không mạnh, có một số việc không thể lỗ mãng được.
—— ——
Đạo Tông.
Kinh Hải cầm kiếm mà đứng, lúc này cánh tay của hắn bắt đầu nứt ra, một dòng máu chảy xuôi xuống phía chuôi kiếm.
Khi máu chạm phải thân kiếm, bỗng nhiên kiếm của hắn vỡ vụn.
Phốc!
Kinh Hải phun một ngụm máu tươi ra ngoài, hắn đã thảm bại và trọng thương.
Mà đứng trước mặt hắn là một người thanh niên, phía sau người thanh niên có một vòng ánh sáng chói lóa, tỏa ra sự thần thánh không gì sánh được.
Thái Dương Chi Tử, Thái Dương Kỵ Sĩ, Ryle.
“Ngươi bại.” Thái Dương Kỵ Sĩ Ryle nhìn Kinh Hải, bình tĩnh nói.
Cũng không đợi Kinh Hải mở miệng, Ryle lại nói:
“Thất bại là số mệnh của ngươi, ngươi không thể nào phản kháng.”
Kinh Hải cố gắng để cho bản thân đứng thẳng, hắn nhìn người thanh niên trước mắt, nói:
“Ở trong danh sách của ngươi, có Ẩn Thiên tông không?”
Mặc dù Thái Dương Kỵ Sĩ Ryle không hiểu ý của đối phương, nhưng vẫn gật đầu:
“Có.”
“Người bị khiêu chiến của Ẩn Thiên tông là ai?” Kinh Hải lại hỏi.
Bây giờ hắn đã lung lay sắp đổ, dường như một trận gió cũng có thể thổi ngã hắn.
Nhưng hắn vẫn chưa nói xong, tuyệt đối sẽ không để bản thân ngã xuống.
“Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.” Đây là câu trả lời của Thái Dương Kỵ Sĩ Ryle.
Nghe được câu trả lời này, khóe miệng Kinh Hải lộ ra nụ cười, nói:
“Ngươi bại.”
Thái Dương Kỵ Sĩ Ryle nhìn Kinh Hải một lát, sau đó hỏi:
“Ta thua rồi?”
“Đúng, ngươi bại.” Kinh Hải yếu ớt nói:
“Bại giống như ta, thất bại là số mệnh đã định sẵn của ngươi, ngươi không thể nào phản kháng được.”
Lời nói của Kinh Hải làm cho rất nhiều người bất ngờ. Không nói đến Thái Dương Kỵ Sĩ, dù là rất nhiều người của Đạo Tông cũng như vậy.
Bọn hắn không thể hiểu được, sự tự tin đó của Kinh Hải ở đâu ra, hay chỉ đang cố ý làm như thế?
Lúc này, ánh sáng trên người Thái Dương Kỵ Sĩ Ryle bắt đầu nở rộ, hắn nhìn chằm chằm Kinh Hải rồi nói:
"Ngươi có biết, từ khi ta sinh ra đến giờ, chưa từng bại một lần? Cuộc đời của ta giống như một bộ thần thoại."
Giọng nói của hắn mang theo khí thế mênh mông, tràn đầy thần thánh, lời nói của hắn lan rộng tựa như chân lý.
Theo giọng nói lan truyền ra ngoài, ánh sáng trên người hắn càng nhanh chóng nở rộ hơn.
Nhưng trong nháy mắt, ánh sáng đã công kích đến Kinh Hải.
Kinh Hải nhẹ nhàng nâng thanh kiếm trong tay lên, hắn muốn phản kháng, mặc dù không còn sức để đánh một trận, nhưng hắn sẽ không khuất phục.
Sức mạnh của hai bên đụng vào nhau.
Một tiếng nổ vang lên.
Kinh Hải không thể chịu được sức mạnh cường đại này, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Phốc ~
Một ngụm máu tươi theo đó phun ra ngoài.
Bịch một tiếng, Kinh Hải rơi xuống mặt đất, thân thể không còn sức lực lăn mấy vòng trên mặt đất theo quán tính.
Ý thức của Kinh Hải bắt đầu mơ hồ, hắn nằm trên mặt đất nhìn lên bầu trời, hắn biết mình sắp mất đi ý thức.
Lúc này, hắn há to miệng, nói ra lời cuối cùng trước khi hôn mê:
“Vào ngày ngươi gặp phải Lưu Hỏa, chính là ngày thần thoại bị đánh vỡ.”
Nói xong câu đó, Kinh Hải trọng thương hôn mê.
Bởi vì đang ở trong Đạo Tông, Thái Dương Kỵ Sĩ Ryle không thể nào hạ sát thủ, nhưng ở hai hàng lông mày của hắn có một tia âm u.
Khi rời khỏi Đạo Tông, hắn liếc nhìn về phía bầu trời:
“Ta sẽ thua sao?”
“Không, ta sẽ không thua. Trong cùng thế hệ hiện nay, ta chính là thần thoại.”
Mãi đến lúc này, sự âm u trên hai hàng lông mày của hắn mới biến mất, đã trở về thần thánh như trước đây.
Không chỉ có vậy, khí thế trên người hắn, hoặc có thể nói là quầng sáng sau lưng hắn đã càng thêm chói mắt sau khi đánh bại Kinh Hải.
Khí thế ngày càng tăng cao.
Nếu như tiếp tục chiến thắng, hắn sẽ giống như mặt trời ở giữa thế gian, đưa ánh sáng chiếu thẳng vào Lục gia.
Đây mới là mục đích của hắn. Mặc dù Lục Thủy của Lục gia không ứng chiến, nhưng quầng sáng phía sau hắn khi được vô số người nhìn chăm chú sẽ tạo thành một loại niệm, loại niệm mà tất cả mọi người đều biết hắn sẽ khiêu chiến Lục gia Lục Thủy, nó sẽ khóa chặt Lục gia Lục Thủy.
Nơi mà ánh sáng chiếu đến, Lục Thủy sẽ phải chịu vô số đả kích, cho đến khi đạo tâm vỡ nát.
Đây chính là mục đích cuối cùng trong chuyến đi này của bọn họ.
—— ——
Lục gia.
Lục Thủy ngồi trên quảng trường, hắn đang xem phương pháp luyện thể thích hợp. Mà hắn còn cần tự lý giải, để cho bản thân thử tu luyện.
Căn cứ vào phản hồi của bản thân, hắn phát hiện thiên phú luyện thể của mình cũng không cao.
Chắc đây cũng là nguyên nhân mà cha hắn chưa bao giờ để cho hắn luyện thể.
Nhưng có sự tăng cường của Vô Vi Pháp, vẫn có thể thử một chút.
Lúc này Chân Võ đi đến bên người Lục Thủy, nói nhỏ:
“Thiếu gia, vừa mới thu được tin tức Lạc Phong truyền tới, đã có kết quả trận chiến đầu tiên.”
Lục Thủy nhìn về phía Chân Võ, không nói gì, vẫn chờ đợi Chân Võ nói tiếp.
“Đạo Tông Kinh Hải bại, nhưng trước khi hắn thua đã nói một câu gây ra náo động.” Chân Võ nói.
“Hắn nói gì?” Đây cũng là chuyện làm cho Lục Thủy có chút hiếu kỳ.
“Hắn nói với Thái Dương Kỵ Sĩ: Vào ngày ngươi gặp phải Lưu Hỏa, chính là ngày thần thoại bị đánh vỡ.” Chân Võ nói.
Khi nói ra câu này, Chân Võ có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Bởi vì Thiếu gia của hắn chính là Lưu Hỏa trong miệng người khác, chính là Lưu Hỏa có thể đánh vỡ thần thoại.
Khi Thiếu gia hắn đánh vỡ thần thoại, chính là ngày thần thoại mới sinh ra.
“Thần thoại?” Lục Thủy rất tò mò.
“Là như vậy, Thái Dương Kỵ Sĩ tự xưng là từ khi sinh ra đến nay chưa từng bại một lần, hắn là một bộ thần thoại sống.” Chân Võ giải thích.
Lục Thủy không để ý đến câu nói này, mà hỏi:
“Còn bao lâu nữa là đánh tới Lưu Hỏa?”
Hắn không có hứng thú với việc đánh vỡ thần thoại, nhưng hắn lại có chút hứng thú với việc đối phương cố ý nhằm vào Lục gia.
Hắn muốn biết đối phương đang nhằm vào Lục gia, hay là nhằm vào Lục Thủy hắn.
-----
Dịch: MB_Boss