Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 79 - Chương 79: Trưởng Lão Thứ Tư

Chương 79: Trưởng Lão Thứ Tư Chương 79: Trưởng Lão Thứ Tư

Nghe được câu hỏi của Lục Thủy, Chân Võ suy tư trong lòng, nói:

“Theo tình hình hiện tại, khả năng chỉ chừng năm ngày, còn tùy theo tiến độ sau đó của Thái Dương Kỵ Sĩ, nhưng chắc chắn sẽ không sớm hơn ba ngày.”

Lục Thủy gật đầu, hắn còn tưởng rằng Thái Dương Kỵ Sĩ muốn mỗi ngày làm một trận, như vậy hắn ngược lại sẽ có đầy đủ thời gian chuẩn bị.

Nhưng tên kia một ngày lại có thể đánh những hai trận, cái này cũng có nghĩa là bên người Thái Dương Kỵ Sĩ kia có ít nhất một vị cường giả.

Nếu không thì tên kia cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy lại có thể chạy đến chỗ mục tiêu kế tiếp.

Cũng may hắn đã nghĩ tới việc chuẩn bị kỹ càng.

Sau đó Lục Thủy để Chân Võ lui xuống, có tình huống mới thì lại đến báo cho hắn biết.

Chờ Chân Võ rời đi xong, Lục Thủy tạm thời bỏ lại việc học tập thể thuật, hắn muốn nhận được thêm tin tức về Thái Dương Kỵ Sĩ, cho nên phải cân nhắc làm thế nào mới có thể dưới mí mắt một ví cường giả bắt Thái Dương Kỵ Sĩ đi.

“Chỉ cần làm tốt việc chuẩn bị, bắt người mang đi cũng không khó, nhưng nếu là một vị Thông Thức cường giả, thì cũng sẽ có độ khó nhất định.

Lại còn là người nổi bật bên trong đám tam giai.

Xem ra cần phải lên kế hoạch thật cẩn thận, thiên địa chi lực cũng cần phải ngưng tụ nhiều hơn.” Lục Thủy im lặng tự nhủ.

--- ---

Phía sau núi.

Mộ Tuyết một mình tiến về phía sau núi, Đinh Lương và Chân Linh đều dừng lại ở giao lộ phía sau.

Phía sau núi Lục gia, người bình thường căn bản không có cách nào tiến vào.

Đi được không bao lâu, Mộ Tuyết đã nhìn thấy một căn phòng trúc, gần đó trồng một số lượng lớn linh dược, nhưng không có loại nào là linh dược bình thường.

Bên trong Lục gia cũng có vườn linh dược, trong đó trồng số lượng lớn các loại linh dược trân quý.

Thế nhưng so với nơi này, thật đúng là tiểu vu gặp đại vu*.

*Tiểu vu gặp đại vu: Vu là người giả làm thần làm quỷ thay người khác cầu khẩn thời xưa. Ý là tiểu phù thủy gặp đại phù thủy thì không thể nào thi triển pháp thuật được. Sau này dùng để ví von người này còn kém xa người kia.

Phía trước phòng trúc có một tiểu nữ hài đang ngồi trên một cái ghế nhỏ hái linh dược.

Bên cạnh nàng là đồ giã thuốc.

Sau khi Mộ Tuyết tới, Nhị trưởng lão liền ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết một chút, rồi hướng về Mộ Tuyết ý bảo nàng ngồi xuống, thuận tiện giúp mình giã thuốc.

Mộ Tuyết đương nhiên hiểu ý, đi tới ngồi trên cái ghế nhỏ hỗ trợ.

Nhìn Mộ Tuyết ngồi xuống giã thuốc, Nhị trưởng lão mới hỏi:

“Ở Lục gia đã quen chưa?”

Mộ Tuyết khẽ gật đầu:

“Được tộc trưởng và phu nhân tộc trưởng chiếu cố, cho nên rất nhanh đã có thể làm quen.”

Mộ Tuyết nói là sự thật, tộc trưởng và phu nhân tộc trưởng đặc biệt vô cùng chiếu cố nàng.

Luôn có cảm giác hai người họ đều đã xem mình như con dâu, dù sao thì nàng cũng giống vậy, đối với nàng mà nói đó chính là cha mẹ.

Nàng thậm chí còn muốn gọi họ là cha mẹ, chỉ là không thể.

“Ngươi có hiểu được mình có thể đi vào sau núi nghĩa là thế nào không?” Nhị trưởng lão sắp xếp lại số linh dược vừa hái được, nói.

Mộ Tuyết lựa chọn lắc đầu.

Nhị trưởng lão không nói tiếp, Mộ Tuyết rất thông minh, có nhiều thứ nàng tuy lắc đầu nhưng không có nghĩa là không hiểu.

“Hai ngày nữa ta muốn tới dãy núi Thiên Tuyết, ngươi đi cùng ta đi.”

Ngừng lại một chút, Nhị trưởng lão nói:

“Đi thử một chút xem có thể để cho ngươi tu luyện lại từ đầu hay không.”

Mộ Tuyết gật đầu, dãy núi Thiên Tuyết là của Lục gua, muốn đi vào rất khó khăn, hiện tại cũng chỉ có ba vị trưởng lão trong tộc mới có thể đi vào được.

Trong số ba vị trưởng lão, Nhị trưởng lão là người thường đi tới đó nhất.

Đương nhiên, có thể được một trong ba người mang đến đó, cũng đồng nghĩa với người này đã là người của Lục gia.

Nhìn thấy Mộ Tuyết gật đầu, Nhị trưởng lão lại nói:

“Nếu như không biết dãy núi Thiên Tuyết là chỗ nào, thì đi một chuyến đến tầng ba Tàng Kinh các, tìm một quyển tên dãy núi Thiên Tuyết mà xem.

Ngươi sẽ biết rõ.”

Mộ Tuyết nhìn Nhị trưởng lão, gật gật đầu.

Nàng biết Nhị trưởng lão đây là muốn nói cho nàng một chút tin tức.

Ví như thân phận của nàng, hiện tại đã được Nhị trưởng lão của Lục gia công nhận.

Hơn nữa cũng đã xem nàng như một phần của Lục gia.

Nhị trưởng lão tuy không nói, nhưng sẽ truyền lại tin tức.

Cho nên Nhị trưởng lão nhiều khi có thể nói là rất đáng yêu.

‘Nhưng mà hai ngày sau đã phải đi ra ngoài, cũng không biết là đi bao lâu, như này liền không có biện pháp thân quen thật tốt với Lục Thủy.’

‘Không thân quen gì với Lục Thủy, lại không để cho hắn thích ta, thì làm sao đánh hắn đây?’

Ở kiếp trước, nàng và Lục Thủy được công nhận là người mạnh nhất Lục gia, mạnh đến mức người nhà họ Lục cũng không hiểu rõ được tình trạng của hai người.

Tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc là trong hai người bọn họ thì ai mạnh hơn.

Chỉ biết nếu hai người đánh nhau thì Lục Thủy cũng không nắm chắc phần thắng.

Nhớ tới Lục Thủy, Mộ Tuyết liền vô ý thức gỡ tóc xuống, trên đời này chỉ có hai người họ biết cảnh giới của ai cao hơn.

“Việc hôn ước cố định đã thành sự thật, Lục Thủy vẫn không thắng được ta.” Mộ Tuyết trong lòng âm thầm nghĩ.

“Lục Thủy có chỗ nào tốt?” Đột nhiên một giọng nói truyền vào trong tai Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết liền vô thức đáp:

“Cái gì cũng đều vô cùng...”

Nói đến đây, Mộ Tuyết mới phản ứng được, nàng lập tức nhìn sang Nhị trưởng lão đang đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm, sau đó nhắm mắt nói mò:

“Cái gì cũng đều rất lạ lẫm, cho nên ta không có cách nào trả lời vấn đề này, có lẽ quen thuộc nhau hơn một chút thì mới biết được.”

Nói xong câu đó, Mộ Tuyết liền cúi đầu tiếp tục giã thuốc, nàng cảm giác cả mặt mình đều muốn đỏ bừng lên.

Phải biết rằng trong nhận thức của Nhị trưởng lão, nàng và Lục Thủy cũng chỉ là mới quen biết, nếu vừa nãy nói là cái gì của hắn cũng tốt, thì ai biết Nhị trưởng lão sẽ nghĩ thế nào về nàng.

Lục Thủy có được không?

Lục Thủy cũng không tốt đẹp gì.

Ngẫu nhiên khiến cho người ta phải nhớ mong, khiến cho người ta sau khi gặp qua sẽ bắt đầu tưởng niệm, lại còn đắc tội người ta, khiến cho người ta muốn đánh một trận.

Nhị trưởng lão có chút không hiểu nhìn Mộ Tuyết, nhưng cũng không hỏi nhiều, càng không đi đùa giỡn Mộ Tuyết.

Nàng lại không phải Lê m.

--- ---

Trong đêm.

Khi Lục Thủy trở về phát hiện Mộ Tuyết cũng vừa lúc quay lại từ chỗ Nhị trưởng lão, cũng không biết Nhị trưởng lão tìm nàng làm gì.

Nhất là lúc đi ngang qua hắn phát hiện Mộ Tuyết ẩn ẩn như đang trừng mắt nhìn hắn, còn Nhị trưởng lão thì đưa mắt khinh bỉ hắn, làm sao lại có chuyện liên quan đến hắn rồi?

Lục Thủy về phòng, sau đó lấy ra một khối ngọc cuộn.

Đây là một khối ngọc dẫn linh không tệ, rất thích hợp để khắc họa trận pháp.

Đây là đồ vật vì Thái Dương Kỵ Sĩ mà chuẩn bị.

Tự nhiên là át chủ bài của hắn.

Sau đó Lục Thủy bắt đầu dùng thiên địa chi lực là ngọc bàn khắc họa trận pháp.

Chỉ là khi khắc được một nửa, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện:

“Cần phải chọn cho mình một địa điểm, muốn chiếm ưu thế thì sân nhà là thích hợp nhất.”

Lục Thủy không phải loại người cổ hủ, cũng không phải loại tự đại đến mù quáng, đối phương có chỗ dựa vững chắc, vậy thì hắn cần chiếm hết những ưu thế còn lại.

Quyết định xong, hắn tiếp tục chuẩn bị, chuẩn bị xong liền bắt đầu tu luyện Vô Vi Pháp (chính là đọc sách).

Hôm sau.

Lục Thủy dậy rất sớm, hắn cần đến tiểu trấn Thu Vân.

Khi Lục Thủy đi vào tiểu trấn Thu Vân, Chân Võ Chân Linh liền xuất hiện bên cạnh hắn.

“Thiếu gia, tối hôm qua khi Kiếm Khởi của Kiếm Nhất Phong thua, muội muội của Kiếm Khởi là Kiếm Lạc lúc tức giận, đã hét lên một câu.” Chân Võ nói.

Lục Thủy không quay đầu lại, tiếp tục tiến về phía trước, Chân Võ đi phía sau vẫn tiếp tục nói:

“Kiếm Lạc nói: Cảnh giới của ngươi cao hơn so với ca ca của ta, còn có quà tặng của Viễn Cổ, thắng thì có gì hơn người? Có bản lĩnh thì ngươi đấu thắng Lưu Hỏa của Ẩn Thiên Tông đi.

Đạo Tông Kinh Hải nói không sai, ngươi căn bản không phải đối thủ của Lưu Hỏa, chỉ cần là đã nhìn thấy Lưu Hỏa xuất thủ thì đều sẽ biết chuyện này.”

Ngừng một chút, Chân Võ lại nói:

“Thiếu gia, thanh danh của người bây giờ bị bọn họ cưỡng ép nâng lên như vậy, đến lúc đó nếu thiếu gia ứng chiến thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người vây xem, như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?”

Chân Võ và Chân Linh đều rất lo lắng, nếu như có thể đem chuyện này nói cho người trong tộc.

Đến lúc đó tộc trưởng ra mặt, cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

Đừng nhìn tộc trưởng còn trẻ như vậy mà đánh giá thấp, bọn hắn đều biết tộc trưởng tuy thế nhưng mạnh vô cùng.

Có lần bọn hắn vô tình nghe Tam trưởng lão nói, trôi qua nhiều năm như vậy, tộc trưởng hiện tại là người duy nhất có hi vọng trở thành Trưởng lão thứ tư.

------

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment