Không thể nhìn thấy bảo vật ngay lập tức, Lục Thủy có hơi thất vọng.
"Các ngươi trở lại đại bản doanh cần bao lâu?" Lục Thủy hỏi Thâm Hải Long vương.
Thâm Hải Long vương nhìn không gian can thiệp phía trên Long cung, cảm thấy vẫn nên trở về, ở lại bên ngoài càng lâu càng không an toàn.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn về phía Lý Ngao.
Đối với việc cần bao lâu có thể trở về, Lý Ngao biết rõ ràng hơn, đây là chuyện hắn đang an bài.
Lục Thủy thuận theo ánh mắt của Thâm Hải Long vương nhìn về phía Lý Ngao.
"Qua nửa canh giờ tiếp là đủ." Lý Ngao mở miệng nói.
Tốc độ của Long cung rất nhanh, nhưng là đại bản doanh của bọn họ cách nơi này rất xa xôi.
"Nửa canh giờ?"
Cái này quá lâu, không qua bao lâu nữa Mộ Tuyết sẽ trở về.
Sau đó Lục Thủy ngẩng đầu nhìn về phía côn, hắn truyền đạt một mệnh lệnh cho côn.
Tiếp đó sau khi thu được mệnh lệnh, côn không còn dựa vào phía trên nữa, mà biến mất trong thủy vực hắc ám.
Nhưng không bao lâu, Lý Ngao lại đột nhiên cảm giác được tốc độ của Long cung nhanh hơn rất nhiều.
Cái này...
"Ta để côn tăng tốc cho các ngươi, tốt nhất các ngươi nên câu thông với nó, tránh xuất hiện vấn đề về phương hướng." Lục Thủy nhìn Lý Ngao nói.
"Ta cho người đi câu thông." Lý Ngao lập tức nói.
Nói xong liền rời khỏi cung điện.
Lý Ngao rời đi, hắn rời đi không bao lâu, không gian can thiệp lại tránh hai lần.
"Xem ra không còn bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ đánh tới." Lục Thủy thuận miệng nói.
Đối với lời nói của Lục Thủy, Thâm Hải Long vương đương nhiên biết.
Hiện tại hắn hai mặt thụ địch, bằng không thì cũng không đến nỗi khuất phục nhanh như vậy.
"Các hạ có thể thông qua hạt châu tìm ra bảo vật?" Thâm Hải Long vương vẫn muốn biết bảo vật ở nơi đâu.
Dù không chiếm được, để bọn họ nhìn một chút cũng tốt.
Không biết rốt cuộc là bảo vật gì.
"Ngươi cảm thấy bảo vật sẽ là thứ gì?" Lục Thủy hỏi ngược lại.
Thâm Hải Long vương lắc đầu:
"Không có bất kỳ manh mối gì, mà cái gì cũng có khả năng.
Hạt châu cách một khoảng thời gian rất dài mới có thể sáng một lần, mỗi một lần đều không phải đồ vật giống nhau.
Cho nên hoàn toàn không biết lần này sẽ là thứ gì."
"Món bảo vật kia ngươi tốt nhất là đừng nghĩ lấy được, bên người nàng có một người mà ngươi vĩnh viễn không thể trêu vào." Lục Thủy nhìn Thâm Hải Long vương tiếp tục nói:
"Đừng nói ngươi, toàn bộ Long tộc cộng lại, cũng phải chịu diệt vong.
Qua mấy tháng, toàn bộ Tu Chân giới cộng lại cũng không đả thương được người kia mảy may."
Thâm Hải Long vương có chút khó có thể tin.
Lục Thủy cũng không có ý định nhiều lời.
Ai biết bọn họ có nổi điên đoạt bảo vật hay không, đến lúc đó nếu Mộ Tuyết bại lộ, hắn cũng phải bại lộ theo.
Nếu thật sự như vậy, nhất định phải đào gân rồng của Thâm Hải Thủy Long.
Hủy đại kế của hắn.
Trong chớp nhoáng, Thâm Hải Long vương vô ý thức rùng mình một cái, phảng phất có nguy hiểm lơ lửng trên đầu, một khi chọn sai sẽ vạn kiếp bất phục.
Ầm ầm!
Đột nhiên phía trên Long cung lại tiếp tục xuất hiện không gian công kích.
"Xem ra người ở đối diện sắp tới đây." Lục Thủy ngẩng đầu nhìn phía trên cung điện nói.
Sau đó Lục Thủy liền không để ý, hắn cần phải giải quyết chuyện bị Thâm Hải Long vương bắt trước khi Mộ Tuyết trở về.
Thuận tiện giải quyết người đột nhiên đánh tới.
Sau đó để Thâm Hải Long vương đưa bọn hoj trở lại vị trí trước đó.
"Nói về đại bản doanh của các ngươi đi."
Lục Thủy thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thâm Hải Long vương.
Đại bản doanh trong miệng đối phương, có vẻ có quan hệ với hạt châu.
...
Mộ Tuyết và Hải Yêu Nữ Vương đi một nơi trong hải vực.
Nước biển ở chỗ các nàng sẽ tự động tách rời.
Đây là năng lực của Hải Yêu Nữ Vương, tới là khách, Tử Y Thần Nữ rõ ràng không thích đi lại ở trong nước, cho nên nàng phải hỗ trợ ngăn cách nước biển.
Điểm quan trọng nhất là, hỗ trợ Đông Phương Trà Trà kia tìm đặc sản không gian.
Đúng vậy, hiện tại các nàng đang đi trong sân bãi đặc sản Hải yêu.
Mộ Tuyết đặc biệt dẫn Đông Phương Trà Trà đến tìm ốc hương.
Đối với chuyện này, Đông Phương Trà Trà đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Mà nàng cũng cảm giác ốc hương ăn rất ngon, nàng từng ăn qua.
Đương nhiên, Đông Phương Trà Trà không phải tìm ốc hương một mình, lúc các nàng đi ra trùng hợp gặp Hải yêu tiểu Đào vẫn luôn đang truy tìm hack.
Sau đó bị Hải Yêu Nữ Vương bắt cùng đi tìm ốc hương.
"Ngươi là nhân loại?" Hải yêu tiểu Đào tò mò nhìn Đông Phương Trà Trà.
Đông Phương Trà Trà nhìn chằm chằm Hải yêu tiểu Đào, trừng mắt nhìn, ngạc nhiên nói:
"Chẳng lẽ ngươi không phải nhân loại?"
Hải yêu tiểu Đào: "..."
Đây không phải chuyện rõ ràng sao?
"Chúng ta sinh hoạt ở trong biển, là Hải yêu." Hải yêu tiểu Đào giải thích nói.
"Các ngươi biết Chân Thần duy nhất không?" Đông Phương Trà Trà đột nhiên hỏi.
"Không biết, đó là cái gì?" Hải yêu tiểu Đào vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Đông Phương Trà Trà suy nghĩ một chút nói:
"Nàng giống như các ngươi, sinh hoạt trong nước, ngẩng đầu trông không đến trời xanh, cúi đầu không nhìn thấy bãi cỏ.
Ban ngày không có mặt trời, ban đêm không có trăng sáng.
Còn không thể ăn cơm nóng hổi... Ai nha, đau."
Lúc Đông Phương Trà Trà nói chuyện, đột nhiên bị một luồng tử sắc quang gõ lên trán nàng.
Là Mộ Tuyết.
"Làm nhiều, ít nói chuyện." m thanh của Mộ Tuyết truyền tới.
"Nha." Đông Phương Trà Trà ồ một tiếng bắt đầu tìm ốc hương.
Vẻ mặt Hải yêu tiểu Đào mờ mịt.
Thì ra các nàng thảm như vậy sao?
Sau đó nàng đứng lên chạy đến chôz Hải Yêu Nữ Vương:
"Nữ vương đại nhân, ta quyết định ta muốn ra..."
"Đào xong ốc hương lại nói tiếp." Hải Yêu Nữ Vương nói thẳng.
"Nha." Hải yêu tiểu Đào vừa chạy hai bước ngoan ngoãn trở về đào ốc.
Mộ Tuyết nhìn tất cả, cảm giác Hải yêu cũng không thế nào bớt lo.
"Hiện tại Nữ vương có thể nói ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Mộ Tuyết nhìn Hải Yêu Nữ Vương hỏi.
Hiện tại nàng cũng không vội trở về, cảm giác Lục Thủy hẳn còn cần một chút thời gian mới có thể giải quyết chuyện của Thâm Hải Thủy Long.
Đến lúc đó trở về nếu vừa vặn đụng phải Lục Thủy đang đánh người, vậy liền xấu hổ.
Không đúng, nàng có gì phải lúng túng, hẳn là trực tiếp xông lên đánh Lục Thủy một trận trước lại nói.
Không thể để cho hắn có cơ hội mở miệng giải thích.
Bằng không thì lập tức mềm lòng là không tốt.
Nàng thích Lục Thủy như vậy, Lục Thủy lại hư, nói hai câu hữu ích nàng liền luân hãm.
Cũng may Lục Thủy chỉ biết khen nàng.
"Thần nữ có biết về cường giả Tu Chân giới không?" Hải Yêu Nữ Vương hỏi.
Nàng muốn nói từ ban đầu.
"Cường giả?" Trong đầu Mộ Tuyết trong nháy mắt xuất hiện bộ dáng Lục Thủy:
"Ngược lại biết một người."
"Chỉ một người?" Hải Yêu Nữ Vương có chút ngoài ý muốn.
Cường giả Tu Chân giới không ít, mà gần đây người của Thần Chúng cũng đang lộ đầu, thế lực khác khẳng định cũng hoạt động trong Tu Chân giới không ít.
Trên lý luận Tử Y Thần Nữ là nhân vật có cấp bậc như vậy, không nên chỉ biết một cường giả.
"Ừm, chỉ một người." Mộ Tuyết cảm thấy trừ Lục Thủy, không có cường giả thứ hai.
Trong Tu Chân giới, còn có người có thể sánh với Lục Thủy sao?
Trong vô số năm tháng, một người cũng không có.
Chẳng qua ngược lại nàng còn thường xuyên ức hiếp cường giả này.
Sinh khí thì cắn hắn.
Ở kiếp trước bởi vì chuyện đứa bé, bọn họ cũng rất dễ dàng giận dỗi.
Chẳng hạn như đi bệnh viện, người ở cảnh giới gì rồi, còn đi bệnh viện.