Đời trước Lục Thủy không để ý tới Đông Phương Tra Tra có tu vi gì.
Dù sao thì cũng tiện tay ném một cái, có lẽ người cũng không còn mấy trăm năm nữa.
Loại cặn bã này có gì hay là để ý.
Nếu không phải cuối cùng Mộ Tuyết mò về, có lẽ cũng không cần gặp lại nữa.
“Sống chung lâu, lại càng nhớ tới chuyện ở đời trước, có lúc thật sự rất quá đáng.”
Trong lòng Lục Thủy thở dài một hơi:
“Đời này có thể quá đáng hơn nữa thì tốt.”
Đáng tiếc Mộ Tuyết vẫn luôn che chở.
Phu thê không đồng lòng.
Cũng giống như hắn thích Mộ Tuyết nhất, nhưng Mộ Tuyết vĩnh viễn không thể giống như hắn.
Người họ thích không phải cùng một người.
Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Mộ Tuyết sẽ hỏi hắn: Trông ngươi thế này ai mà thích ngươi vậy? Nhưng mà nếu toàn thế giới đều không thích ngươi, ta vẫn thích ngươi, một mình ta có thể sánh với toàn thế giới.
Cuối cùng vẫn là không đồng lòng.
Tất nhiên, hắn không có ý kiến gì.
Thâm Hải Long Vương khá bất ngờ về việc Lục Thủy mang bảo vật về.
Ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý mất bảo vật, nhưng ai ngờ bảo vật còn chưa bị đưa đi bao lâu, ông ta đã thu hồi lại.
Không, là khi tay ông ta vừa buông xuống, đã giơ tay lấy lại được bảo vật.
“Tiền, tiền bối, không cần sao?” Thâm Hải Long Vương tò mò hỏi một câu.
Lý Ngao đứng bên cạnh cũng rất tò mò, đối phương lại trực tiếp không cần, chỉ nhìn một cái như thế thôi.
Có lẽ đây chính là cảnh giới của thần.
Chân Võ không có cảm xúc gì, hắn ta chưa từng thấy thiếu gia nhà hắn ta muốn bất cứ thứ gì.
Giống như bảo vật trong toàn bộ tu chân giới cũng không có mấy món lọt vào mắt thiếu gia nhà bọn họ.
Trái lại, thiếu gia rất để ý đến các loại đồ ăn ngon và trái cây, trong lòng Chân Võ thoáng qua suy nghĩ này.
Nghe thấy câu hỏi Thâm Hải Long Vương đặt ra, Lục Thủy nhìn ông ta khá có thâm ý, mở miệng hỏi một câu:
“Vậy đưa ta đi?”
“Không, không được.” Thâm Hải Long Vương lập tức giấu bảo vật về sau một chút.
Ngay sao đó tò mò hỏi:
“Tiền bối muốn tìm bảo vật gì sao?”
Vừa rồi Lục Thủy chỉ liếc cái rồi đưa cho ông ta, khả năng cao bảo vật này không phải thứ Lục Thủy cần.
“Không phải, chỉ là từ bảo vật của ngươi suy đoán ra tác dụng của hạt châu thôi.” Lục Thủy mở miệng nói.
Thật ra thì nếu cho hắn bảo vật đó, hắn cũng không dám muốn.
Đó là đồ nhập đạo của Đại trưởng lão, nếu không phong ấn tốt, không cẩn thận sẽ bị Đại trưởng lão phát hiện ra, vậy thì hắn sẽ mất đi sự tự do dễ dàng.
Hơn nữa hẳn là Đại trưởng lão biết Thâm Hải Thủy Long cầm thanh kiếm này đi. nếu như Đại trưởng lão không lấy về, vậy nói rõ ràng thanh kiếm này quả thật có duyên với Thâm Hải Thủy Long.
Có lẽ Thâm Hải Thủy Long và kiếm đều là người chứng kiến Đại trưởng lão nhập đạo.
“Tác dụng của hạt châu ư?” Thâm Hải Long Vương tò mò hỏi một câu.
Bọn họ vẫn cho rằng tác dụng của hạt châu là tìm bảo, nhưng nhìn thế nào thì hạt châu cũng đặc biệt hơn bảo vật, dùng để tìm bảo có phải là gáo vàng múc nước giếng quá không?
Cho nên Thâm Hải Long Vương vẫn muốn biết rõ rốt cuộc hạt châu dùng để làm gì.
Dù sao thì vị tồn tại trước mắt này dường như không ý định mang hạt châu đi.
Lục Thủy nhìn Thâm Hải Long Vương và Lý Ngao, nhẹ giọng nói:
“Các ngươi vẫn cho rằng hạt châu dùng để tìm bảo có phải không?”
“Chúng ta đời đời kiếp kiếp đều cho rằng là như vậy.” Thâm Hải Long Vương nói.
“Hơn nữa cũng thật sự tìm được bảo vật, còn không chỉ có một món.” Lý Ngao bổ sung thêm một câu.
“Không.” Lục Thủy lắc đầu nói:
“Là do đúng lúc có bảo vật ở đó mà thôi.”
“Tác dụng chân chính của hạt châu không phải là dùng để tìm bảo, mà là dùng để tìm tối cường giả thời đại.” Lục Thủy nhìn Thâm Hải Long Vương, nghiêm túc nói:
“Sở dĩ xuất hiện phản ứng đối với bảo vật, là bởi vì bảo vật đó đại biểu cho sự bắt đầu của cường giả đó. Nói cách khác, Thâm Hải Thủy Long các ngươi có thể sống đến bây giờ đúng là cực kỳ không dễ dàng. Bởi vì có lẽ không chỉ có một lần các ngươi sát vai đi qua tối cường giả thời đại, đồng thời còn mơ ước đồ của những cường giả đó. Ví dụ như thanh kiếm trong tay ngươi.”
Lục Thủy đưa mắt nhìn mặt trên thân kiếm, nói:
“Chủ nhân ban đầu của nó, là tu chân giả mạnh nhất thời đại này. Còn về việc mạnh bao nhiêu, lấy thủy tổ của tộc Thánh Long làm ví dụ, người kia muốn giết thủy tổ của Thánh Long, chỉ một kiếm, cũng đủ.”
Trời ơi!
Trong nháy mắt khi nghe thấy câu này, tay Thâm Hải Long Vương run lên một cái, bảo vật rơi thẳng xuống đất.
Trong chớp mắt này, ông ta cảm thấy bảo vật cực kỳ phỏng tay.
Với sự tồn tại của Lục Thủy, không thể nào lừa dối ông ta được.
Chứ đừng nói chi đến việc Thâm Hải Thủy Long không hề có gan lớn.
Lý Ngao cũng sợ hãi không nhẹ, lúc đó thật ra hắn ta cũng đi.
Nói cách khác, bọn họ cầm đồ của tối cường giả tu chân giới. Vậy, vậy nếu như đối phương tìm tới...
Hậu quả không dám nghĩ.
Lúc này bọn họ mới nhớ ra, khi đó phạn âm đại đạo mênh mông, kiếm ý chảy cuồn cuộn không ngừng.
Ban đầu bọn họ cho rằng là dị tượng của bảo vật, bây giờ nghĩ lại, là dẫn động của vị kia.
Thật đáng sợ.
Lục Thủy thấy dáng vẻ sợ hãi của họ, nhất thời không biết nên nói gì.
Sự tồn tại như vậy, nếu như muốn tới tìm phiền toái đã tới từ lâu rồi.
Đại trưởng lão cũng không phải người dễ giận như thế.
Tất nhiên, nếu như đánh hắn gần chết, có lẽ Đại trưởng lão sẽ hơi tức giận.
Dù sao thì hắn cũng là vị thiếu gia duy nhất của Lục gia.
Mấy vị trưởng lão chưa bao giờ cảm thấy Lục đại tộc trưởng sẽ sinh thêm một thiếu gia nào cho Lục gia.
Dù sao thì sau Tam trưởng lão, Lục gia đều là nhất mạch đơn truyền.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Có trời mới biết bao nhiêu năm, Tam trưởng lão đã là đồ cổ từ lâu.
“Vậy, vị kia, sẽ, sẽ tìm tới cửa ư?” Thâm Hải Long Vương lắp ba lắp bắp hỏi.
Lúc không biết, bọn họ sẽ không sợ, bây giờ biết rồi, có thể không sợ sao?
“Từ lúc đầu ông ấy đã biết các người muốn lấy đi, hoặc là nói, ông ấy cố ý để mấy người mang đi. Cho nên sẽ không tìm tới. Vật này, nói là ông ấy đưa cho các ngươi cũng không quá đáng.” Lục Thủy mở miệng nói.
Hoặc là Đại trưởng lão không thèm để ý đến vật này, hoặc là thật sự là một chữ duyên kỳ diệu không diễn tả được.
“Thật, thật chứ?” Nghe thấy Lục Thủy nói vậy, Thâm Hải Long Vương mới nhặt bảo vật lên.
Không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta thật sự không muốn bỏ bảo vật này.
Nhất là khi bảo vật này là đồ của tối cường giả tu chân giới.
Vậy thì càng là bảo vật.
“Vậy, vậy bảo vật lần này, có, có phải cũng là của một trong số các cường giả không?” Lý Ngao mở miệng hỏi.
Thâm Hải Long Vương cũng nhìn về phía Lục Thủy, lúc này bọn họ mới biết có thể mình sẽ chọc vào đại họa.
Lỡ đâu vị tối cường giả kia đến tìm bọn họ...
Nghĩ tới đây, Thâm Hải Long Vương và Lý Ngao mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía Lục Thủy.
Tìm, tìm bọn họ?