Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 791 - Chương 791: Ta Thích Ngươi, Một Mình Ta Có Thể Sánh Với Toàn Thế Giới 2

Chương 791: Ta Thích Ngươi, Một Mình Ta Có Thể Sánh Với Toàn Thế Giới 2 Chương 791: Ta Thích Ngươi, Một Mình Ta Có Thể Sánh Với Toàn Thế Giới 2

Vị trước mắt này chính là chủ động tìm tới cửa.

Chẳng, chẳng lẽ bảo vật chính là của vị này ư?

Bọn họ đã chính mắt chứng kiến sự đáng sợ của đối phương.

“Đừng có nhìn ta như vậy, không phải ta.” Lục Thủy cảm thấy những Long Chân này sẽ nghĩ lung tung.

Nghe thấy Thâm Hải Long Vương và Lý Ngao cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà còn thở hết hơi ra, chân bọn họ đã trực tiếp mềm nhũn, quỳ xuống.

Sau khi Lục Thủy nói xong, lại bổ sung thêm một câu:

“Sao ta có thể yếu vậy được.”

Thâm Hải Long Vương và Lý Ngao quỳ thẳng xuống, đừng hỏi tại sao, câu trả lời là đứng lâu tê chân thôi.

Lục Thủy không để ý đến bọn họ, chỉ nói:

“Các ngươi không cần để ý đến người kia. Chuyện ở đây đã xong hết rồi, có thể chuẩn bị thả người. Các người đã nghĩ xong chuyện làm sao để thả người chưa?”

Lục Thủy nhìn thời gian, trời cũng sắp sáng, chạy tới Mộ gia thì không quá có khả năng, nhưng mà kéo dài một chút thời gian cũng không phải vấn đề lớn.

“Bọn ta chuẩn bị trận pháp, là trận pháp truyền tống. Bên Long Cung đã hoàn thành, trước mắt tin tức nhận được là trận pháp trên Phù Không Đảo cũng đã chuẩn bị xong rồi, có thể thả người bất cứ lúc nào.” Lý Ngao lập tức nói.

May là bọn họ chưa cho người trở lại sớm, như vậy thì có thể đưa những người hoặc vật khó giải quyết này đi sớm một chút.

Trời mới biết sẽ có còn người giết tới nữa hay không.

Hơn nữa cũng không thể chắc chắn bên trong có người nào giống như Lục Thủy hay không.

À, còn có Hải Yêu, cùng mời đi đi.

Mời từng người một cũng được chứ?

“Thế à?” Lục Thủy nghĩ một chút, quả thật có thể.

Sau đó tiếp tục nói:

“Nhớ thả riêng Hải Yêu và những người khác ra, sau đó tập hợp người ở vị trí ban đầu, mấy người chúng ta trực tiếp dẫn đi từ nơi này.”

Không ai biết tại sao Lục Thủy lại phải làm như vậy, nhưng tất nhiên Thâm Hải Long Vương không dám không vâng lời Lục Thủy.

Nhưng mà có một vấn đề mà Thâm Hải Thủy Long muốn hỏi một chút:

“Thần Vực... sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu chứ?”

“Qua mấy trăm năm sẽ tự động yên lặng xuống.” Lục Thủy nói.

Dù sao thì Cửu cũng đã chết, hắn chỉ kích hoạt tạm thời, nơi này vẫn sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Tất nhiên, nếu Thâm Hải Thủy Long nguyện ý tạo ra nước thì cũng được, nhưng mà bọn họ không có cách nào kích hoạt ánh sáng hạt châu mang tới.

Về chuyện này, Thâm Hải Long Vương không nói gì thêm.

Ông ta cũng không biết Thần Vực duy trì như vậy là tốt, hay là khôi phục dáng vẻ như trước kia mới tốt.

Có lẽ sau khi quen rồi, sẽ cảm thấy tốt như nhau.

Dù sao thì nơi này cũng là Thần Vực.

Còn về việc tìm bảo, có lẽ sau này không có rồng nào dám đi nữa.

Bọn họ đã biết chân tướng, có cho một trăm lá gan cũng không dám đi tiếp nữa.

Có lẽ sau này sẽ có rồng tuổi còn nhỏ lén chạy đi thôi.

Thâm Hải Long Vương rời đi tĩnh dưỡng, Lý Ngao thì đi sắp xếp công việc của mình.

Nhưng mà điều khiến Lý Ngao bất đắc dĩ là Lục Thủy lại chạy vào địa lao long cung của mình, chờ mình thả ra.

Vì sao vậy?

Hắn ta không hiểu, cũng không dám hỏi nhiều.

Sau đó hắn ta vươn tay chém một chiêu, năm người bay thẳng từ địa lao long cung ra.

Trong đó bao gồm cả Lục Thủy.

Lúc đi ra, ba người kia đầy vẻ mờ mịt. Ở phía dưới đó, bọn họ không nghe thấy gì, cũng không thấy được gì.

Chỉ có thể yên lặng chờ đợi thời gian.

May mà không có bất kỳ nguy hiểm gì.

Cuối cùng bây giờ cũng đi ra rồi.

Nhưng mà bọn họ thấy một thân vết thương của Lý Ngao thì có hơi không hiểu, hơn nữa Long Vương và hạt châu cũng không thấy đâu.

Bọn họ nhìn về phía Lục Thủy, dù sao thì biểu hiện của Lục Thủy cũng đặc biệt.

Nhưng mà bọn họ cũng phát hiện ra Lục Thủy cũng đi ra từ địa lao long cung, xem ra cũng không biết gì.

Lục Thủy nhìn những người đó, tất nhiên cũng nhìn quanh khắp chốn, ra vẻ không biết gì.

Aiz!

Đều do Mộ Tuyết làm hại.

Lý Ngao cũng không nhìn Lục Thủy lâu, vừa rồi được cho biết là phải đối xử ngang hàng.

“Long Vương khai ân, đưa các ngươi trở về, tới quảng trường tập hợp.” Lý Ngao trầm giọng nói.

Những người đó cũng không dám hỏi nhiều, hiện giờ Lý Ngao tỏ ra có hơi không gần gũi lắm.

Chân Võ đi theo sau lưng Lục Thủy, hắn ta có thể bước đầu hiểu được thiếu gia, hẳn là không muốn phách lối.

Ừm, hoặc là nói ở bên ngoài còn điệu thấp hơn nhiều so với trước kia.

Có lẽ bởi vì đám Thiếu nãi nãi đang ở đây.

Sau đó bọn họ liền theo Lý Ngao đi tới nơi xe lửa rơi xuống để tập hợp.

...

Nơi ở của Hải Yêu.

Nữ Vương Hải Yêu vẫn đang trò chuyện với Mộ Tuyết.

Đang nói một số chuyện liên quan đến xếp hàng.

Tất nhiên, chính thức chụp chung cũng nên có.

Chỉ là Nữ Vương Hải Yêu đang nói được một nửa, Mộ Tuyết vốn kiên nhẫn nghe bỗng nhiên ngây người ra.

Sau đó lập tức nói:

“Xin lỗi, bọn ta phải về rồi, nếu Nữ Vương có chuyện gì thì cứ cho người truyền lại cho chưởng môn Thiên Nữ là được. Còn về xếp hàng thì các ngươi không cần để ý, chỉ cần một ngày Hoa Loa còn ở đây, bất kỳ ai cũng không thể nào phá vỡ nơi này.”

“Trà Trà, đừng nghịch nữa, về thôi.” Nói rồi Mộ Tuyết gọi Đông Phương Trà Trà đang nói chuyện với Tiểu Đào một tiếng.

Trông có vẻ như Trà Trà đang truyền thụ kinh nghiệm cho Trà Trà.

Nhưng mà Trà Trà chưa kịp đáp lại, Mộ Tuyết đã mang theo Trà Trà biến mất ngay tại chỗ.

Mộ Tuyết cảm nhận được trong nhà lao xuất hiện biến cố, có lẽ là Lục Thủy đã giải quyết xong tất cả.

Nữ Vương Hải Yêu nhìn Thần Nữ tử y biến mất, trong lòng thở dài: Đã chuẩn bị hết để chụp hình rồi, lại bỏ lỡ.

Lúc này Hải Yêu Tiểu Đào chạy tới, nữ vương trực tiếp biến mất tại chỗ, thuận tiện bỏ lại một câu: Đi ngủ, đừng quấy rầy ta.

“...”

Hải Yêu Tiểu Đào chạy theo tới:

“Nữ Vương, khoan hẵng giả vờ ngủ, làm cho ta cái hack đi.”

Theo đuổi cuộc sống hack đúng là khó khăn.

Trong nhà lao long cung nơi Mộ Tuyết ngồi.

Lúc này màn nước đang mở ra.

“Đúng lúc.” Lúc Mộ Tuyết trở lại cảm thấy thời cơ rất tốt.

“Trà Trà, ngươi đi gọi đám Hương Dụ dậy đi, dùng thủy pháp thuật.”

“Có khi nào sẽ ngộp chết Hương Dụ không?” Trà Trà không quá yên tâm về bản thân mình.

“Dùng một chút thôi là được.”

“Ừm, vậy để ta thử xem.”

Thấy Trà Trà bắt đầu ra tay, Mộ Tuyết liền đi về phía Nhã Nguyệt Nhã Lâm.

Nhưng mà nàng thấy nơi này có rất nhiều trận pháp, hẳn là Hải Yêu lưu lại.

Một luồng sáng tím chợt lóe lên, tất cả trận pháp biến mất gần như không còn trong nháy mắt.

“Nhã Nguyệt.” Mộ Tuyết đi tới bên cạnh Nhã Nguyệt, đụng nhẹ một cái.

Nhã Nguyệt ngủ không tính là sâu, lập tức mở mắt ra.

Khi mở mắt nàng ta vẫn hơi kinh hoảng, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi thấy là Mộ Tuyết tỷ thì mở miệng:

“Tỷ, sao rồi?”

Sau khi thả lỏng, Nhã Nguyệt hơi mơ màng.

Mộ Tuyết thoáng sửng sốt, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

“Dậy đi, có vẻ có thể rời đi rồi.”

Còn về Nhã Lâm, Mộ Tuyết không đi gọi.

Cứ để nàng ấy ngủ tiếp đi, lúc tỉnh lại có khi sẽ bỏ lỡ kinh nghiệm hiếm có này.

Ừm, có lẽ phải thêm mấy năm nữa mới hiểu được.

Bình Luận (0)
Comment