“Hả?” Nhã Nguyệt khá bất ngờ, nhưng mà vẫn nhanh chóng đứng lên.
Lúc này Đông Phương Trà Trà cũng đã gọi tỉnh đám Hương Dụ dậy.
Chân Linh sờ sau gáy một chút, cảm giác hơi quái dị.
Tại sao nàng lại ngủ?
Hương Dụ và Đinh Lương cũng kinh ngạc.
Các nàng cũng ngủ.
Còn là do Trà Trà tiểu thư đánh thức các nàng, chuyện này không khoa học.
“Tiểu thư, tại sao bọn ta lại ngủ vậy?” Hương Dụ tò mò hỏi một câu.
“Không biết.” Đông Phương Trà Trà gãi gãi đầu, nói:
“Lúc ta tỉnh lại, các ngươi vẫn đang ngủ.”
Đông Phương Trà Trà cũng không nói dối, thật sự lúc nàng ta tỉnh lại, đám Hương Dụ đang ngủ.
Còn tại sao lại ngủ, chắc chắn nàng ta không biết.
Hương Dụ: “...”
Chân Linh suy nghĩ lại một lần, nhưng vẫn không có ký ức gì.
Chẳng lẽ là thiếu gia?
Có lẽ là thiếu gia phải làm chuyện gì đó.
Đây là câu giải thích duy nhất Chân Linh có thể tìm được.
...
Lúc này tất cả mọi người đều tập trung ở khu vực xe lửa rơi xuống, trận pháp cũng ở nơi đây, cho nên không thể không đến nơi này.
Đám người Lục Thủy tới cũng không tính là sớm, tới nửa đường nên lẫn trong đám người, cũng không ai phát hiện ra bọn họ.
Lục Thủy nhanh chóng nhìn thấy đám người Mộ Tuyết, hắn đi thẳng tới.
Mộ Tuyết đã về, hắn cũng có thể cảm nhận được.
Lúc này Mộ Tuyết cũng nhìn thấy Lục Thủy, nhưng mà trái lại nàng cảm thấy khá bất ngờ về hoàn cảnh nơi đây.
Có thần lực chập chờn, nhưng mà không có thiên địa chi lực, Lục Thủy vẫn rất che giấu.
Đáng tiếc không gặp Hải Yêu, nếu không có thể hỏi xem đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng mà có thể đợi ngày khác để chưởng môn Thiên Nữ đi hỏi một chút.
Sau đó nàng sẽ biết hôm nay Lục Thủy lại làm chuyện gì.
“Lục thiếu gia.” Mộ Tuyết đi tới bên cạnh Lục Thủy khẽ gọi một câu, khá vui vẻ.
Không biết tại sao lại vui vẻ, chỉ là thấy Lục Thủy mà thôi.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết trước mắt hơi cười cười, đang nghĩ có nên kéo chút cừu hận lên không.
Chỉ là khi đang định mở miệng, thì phát hiện ra long cung động đậy, sau đó toàn bộ long cung bay thẳng lên, rồi xuyên qua kết giới Thần Vực, tiến vào trong Hải Vực.
Sau khi tiến vào Hải Vực, trận pháp trên quảng trường liền sáng lên.
Giờ phút này, tất cả mọi người trực tiếp biến mất trong quảng trường long cung, bao gồm cả hàng xe lửa kia.
Lục Thủy thở dài, hiệu suất của Thâm Hải Thủy Long cao vậy sao?
Mà ở bên ngoài Thần Vực, Ma Tu Vô Dạ và Ma Tu Hồng Nhan nhìn long cung rời khỏi Thần Vực, lại nhìn long cung trở lại Hải Vực.
Trên mặt bọn họ hiện vẻ lo lắng, lúc này đám bọn hắn đã hoàn toàn mất đi tự do.
“Ngươi nói xem bên trong đó rốt cuộc là thần gì?” Ma Tu Vô Dạ trầm giọng hỏi.
“Chân Thần Độc Nhất thiên địa.” Ma tu Hồng Nhan nhẹ giọng trả lời, sau đó bổ sung một câu:
“Huyết mạch của ta nói với ta rằng, Chân Thần Độc Nhất thiên địa chỉ có một vị, vượt qua hết thảy. Không phải là thần trong Thần Chúng.”
Ma Tu Vô Dạ hơi khó tin, nhưng khi nghĩ về lúc thứ kia bay lên, hắn ta lại cảm thấy những gì Ma Tu Hồng Nhan nói là sự thật.
Nhưng thật giả như thế nào.
Bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể canh giữ trước Thần Vực.
Sáng sớm.
Đường Y dậy rất sớm, vốn nàng ta cũng định hỏi đám Mộ Tuyết đến đâu rồi, nhưng mà gọi điện thoại lại không được nhấc máy.
Sau đó nàng ta liền nhận được tin tức đầu tiên, Phù Không Đảo xảy ra biến cố, có một hàng xe lửa biến mất.
Hơn nữa có khả năng cao đám người Mộ Tuyết ngồi trên đó.
“Đừng sốt ruột như thế, đã phái người đi thăm dò rồi.” Mộ Trạch nhận được tin, nhẹ giọng nói.
“Sao có thể không sốt ruột cho được?” Đường Y nhìn phu quân nhà mình, nói:
“Ba cô con gái của ngươi đều ngồi trên chiếc xe đó, ngươi còn có thể bình tĩnh ư?”
Mộ Trạch không nói gì.
Cũng may lần này Lục Thủy đi theo, hẳn là không cso vấn đề gì.
Nhưng mà ông ta cũng đã thông báo với bên Lục gia.
Đối phương đã phái người đi tìm.
Nhưng mà Lục Cổ nói với ông ta rằng, chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Mộ Trạch có thể hiểu một chút, Lục Thủy thân là vị thiếu gia duy nhất của Lục gia, trên người chắc chắn có phòng hộ vì đó không muốn ai biết.
Mà Mộ Tuyết thân là con dâu tương lai của Lục gia, chắc chắn có bảo vật hộ mệnh không tầm thường.
Loại bảo vật này khả năng cao tiếp nối với mấy vị trưởng lão Lục gia.
Cho nên một khi có nguy hiểm gì đến tính mạng, Lục gia sẽ biết.
Tất nhiên, suy đoán cũng chỉ là suy đoán, tìm thì vẫn phải tìm.
Đường Y hơi hoảng hốt, bao nhiêu năm nay xe lửa Mặc gia chưa xảy ra sự cố gì cả.
Lần này vừa nghe gặp phải, lại còn ba đứa để ở trên đó.
Đợi thêm một lúc nữa, điện thoại di động của Đường Y đột nhiên vang lên.
Bà ta sợ hết hồn, lập tức lấy điện thoại ra, vừa nhìn một cái thì sửng sốt, là Mộ Tuyết điện tới.
Không dám suy nghĩ nhiều, bà ta lập tức nhận điện thoại, chỉ hy vọng không phải tin tức xấu gì.
“Đường di, là con đây.” Là giọng của Mộ Tuyết.
Nghe thấy giọng nói của Mộ Tuyết, trái tim treo cao của Đường Y hạ xuống một nửa, nhất là khi giọng Mộ Tuyết vẫn bình tĩnh như bình thường.
Dù sao thì Nhã Nguyệt và Nhã Lâm cũng là em gái của Mộ Tuyết, nếu như xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như thế.
“Nghe nói xe lửa xảy ra sự cố, các ngươi không sao chứ?” Đường di lập tức nói.
Nhưng mà bà ta cũng hơi căng thẳng.
Rồi bà ta lại nhanh chóng yên tâm:
“Vâng, đều không sao cả, đến bây giờ Nhã Lâm vẫn còn đang ngủ. Chúng con đã trở lại Phù Không Đảo, nhưng mà chắc đến chập tối mới có thể về đến nhà.”
Lần này Đường di hoàn toàn yên tâm.
Nói thêm mấy câu nữa, các nàng liền kết thúc cuộc nói chuyện.
Bà ta cảm thấy lần sau đi theo vẫn hơn.
Dọa người quá.
“Không sao rồi chứ?” Mộ Trạch ở bên cạnh hỏi.
“Ừ, không sao.” Đường di lập tức trả lời.
“Nếu không còn chuyện gì, vậy ta đi làm việc đây.” Nói rồi Mộ Trạch đi ra ngoài.
Không có gì cũng nằm trong dự liệu của ông ta, sự không đơn giản của Lục Thủy không phải sự không đơn giản bình thường.
Năng lực của hắn lớn đến mức không bình thường.
Nếu như Lục gia biết, tám phần mười sẽ không để hắn tùy tiện đi ra ngoài.
Đường di nhìn Mộ Trạch mặt không cảm xúc rời đi, cũng chẳng buồn so đo gì, bà ta phải chuẩn bị về nhà mẹ thăm bệnh.
Nhưng mà phải hòa hoãn cảm xúc một chút.
Mộ Trạch rời khỏi nơi ở, đi thẳng một đường tới tổ địa.
Gần đây ông ta thường xuyên tới tổ địa, chuyện Khởi Nguyên Thạch là do ông ta xử lý.
Ông ta quan sát một hồi lâu, cũng lặp lại rất nhiều lần thăm dò, nhưng dù cho có làm thế nào cũng không có chút tiến triển.
“Tần suất lập lòe trở nên chậm hơn, không biết bây giờ có nhắn lại hay là không.”
Mộ Trạch nhìn Khởi Nguyên Thạch phát ra ánh sáng, trong lòng thầm nói.
Với tình hình trước mắt, khả năng nhắn lại là rất cao. Nhưng mà ông ta cảm thấy nếu so với thời điểm nhắn lại trước kia thì hơi nhanh.
Có lẽ còn có thể liên thông.
“Nhưng mà để Lục Thủy tới đây còn cần một chút thời gian. Dù bây giờ có thể liên thông, ngày mai sẽ khó nói.”
Đêm trăng tròn qua sớm.
“Hy vọng sẽ tới kịp.”
Một nào ông ta không biết về tình huống cụ thể của Khởi Nguyên Thạch, sẽ không yên tâm ngày đó.
Nếu như có thể trò chuyện mặt đối mặt, mới có thể biết được nhiều chuyện hơn.
Cũng có thể trực tiếp biết được đối phương có mục đích gì.