Thu Vân tiểu trấn.
Cẩu Tử đứng ở cửa tiểu trấn, bên cạnh nó là con Hắc Bạch Miêu kia.
Lúc này, Hắc Bạch Miêu đang nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
"Gâu, vết thương của ngươi lành rồi đấy phỏng?" Cẩu Tử nhìn Hắc Bạch Miêu, vẻ mặt khinh thường.
Thứ đồ gì cũng dám đến nhà của Cẩu gia làm mèo nội gian? Thế khác gì đùa nghịch Phương Thiên Kích trước mặt nó.
Không biết nó là Ma Binh đại gia?
Thời kỳ Viễn Cổ, toàn bộ Tiên Đình, nó cũng chỉ sợ thằng cháu trai Đế Tôn kia thôi.
Bây giờ mà tên cháu trai Đế Tôn có đến làm nội gian, nó cũng dám đập.
"Meo ~" Hắc Bạch Miêu nằm rạp trên mặt đất, kêu một tiếng cầu xin tha thứ.
Lông trên người nó đã mọc dài trở lại, đây là nhờ sự giúp đỡ của vị nha sĩ nhân loại kia. Nội thương vẫn chưa ổn. Đối mặt thân thể tốt nó thực sự rất sợ. Nếu có thể, nó vẫn muốn làm con mèo bệnh. Nếu như có nhãn hiệu, nó ước có thể dán nhãn hiệu con mèo bệnh lên trên người mình.
Móng vuốt Cẩu Tử đè đầu Hắc Bạch Miêu xuống, nói:
"Là đồ ăn lại còn mạnh miệng."
Đùng!
Một âm thanh vang dội vang lên, Hắc Bạch Miêu nhanh chóng bị đập bay ra ngoài.
"Ngươi ảnh hưởng đến ông đây phơi nắng."
Nếu như không phải Đau Răng Tiên Nhân còn phải ở chỗ này xem răng thì nó đã treo con mèo nội gian này leentra hỏi ở đây luôn rồi. Nhưng thôi, cũng không vội, chờ thêm mấy ngày là được rồi. Đến lúc đó cho nó đi dưới đại thụ.
Sau đó Cẩu Tử liền nằm rạp trên mặt đất, phơi nắng dưới tia ánh sáng mặt trời đầu tiên. Thích ý vô cùng.
Hắc Bạch Miêu núp ở trong góc, không dám có chút cử động. Sợ đối phương treo ngược nó lên tra hỏi. Cái khoảng thời gian đáng sợ kia, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng trải qua.
Nó thực sự hối hận vì đến đây rồi, nơi này vốn không phải nơi mèo có thể ở, chứ chưa nói đến ở đây còn có một con chó đáng sợ. Vào mấy đêm trước, nó thấy được một kiếm cực đáng sợ. Đừng nói là nó, nó có cảm giác bất kỳ vị Phật nào của phật môn mà đến gặp phải kiếm này cũng đều phải nuốt hận.
Đương nhiên, kẻ địch lớn của nó trước mắt chính là con chó này, nó thật không biết cuối cùng thì tên kia là chủng loại chó gì mà lại mạnh đến mức không còn gì để nói, Thánh Thú còn không có mạnh bằng nó.
Oanh! ! !
Trong lúc bất chợt cs một âm thanh lớn truyền đến, Sau đó một luồng hào quang phóng về phía chân trời.
Trong nháy mắt, ngay khi luồng hào quang này xuất hiện, Cẩu Từ ban đầu nằm rạp trên mặt đất, lập tức đứng lên.
"Muốn mở?" Cẩu Tử nhìn về luồng hào quang nơi phía chân trời, có chút ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh hào quang này liền biến mất, tất cả trở lại như bình thường.
"Vẫn còn một chút thời gian nữa, tốt thôi, ta mặc kệ."
Lắc đầu, Cẩu Tử lại nằm xuống đất.
Mở thì vào mà không mở thì cứ chờ, dù sao bọn họ cũng có nhiều thời gian.
Sau đó Cẩu Tử lấy ra một quyển sách, dự định viết lên trên đó. Khi Cẩu gia đưa quyển sách này đến, nó đã cảm giác quyển sách này hình như là viết nó. Đơn giản là do nó cứ có cảm giác đó, nhất là ở tờ thứ nhất. Cái ngôn ngữ ngang tàng lại còn mang tính xâm lược kia khiến da chó đây nổi thành từng cục. Những lời đó rất xứng với nó.
Lúc này, Cẩu Tử không ngừng tay viết chữ vào những khoảng trắng. Cẩu gia bảo nó viết tiếp, nên tất nhiên chuyện này nó không dám có chút lười biếng.
"Bánh bao thịt này có phải bị thiếu đi không nhỉ?" Lâm Hoan Hoan ăn bánh bao cảm thấy nhân thịt ít hơn một chút so với hôm qua.
Về chuyện này nàng chắc chắn không sai.
"Hôm nay vận may không tốt lắm."
Bánh bao nhân thịt chắc chắn sẽ không thống nhất, có nhiều hơn hay là ít hơn đều do vận may cả. Hôm nay vận may của nàng không được tốt, nên bị thiếu.
Lâm Hoan Hoan ăn bánh bao đi ngang qua cổng tiểu trấn. Nhưng lúc đi ngang qua nhìn thấy cảnh ngạc nhiên vô cùng.
Có một con chó mực ấy thế mà nằm rạp trên mặt đất viết sách, thêm một con mèo khá xinh thì núp ở góc cửa run rẩy.
Nhưng thấy chó viết sách nàng chỉ hiếu kỳ nhìn thoáng qua. Liếc nhìn qua rồi Lâm Hoan Hoan liền rời đi.
Nàng nhìn thấy phía trên viết đầy một chữ y hệt nhau: Gâu.
Ngôn ngữ chó nàng không hiểu, cũng không dám nói. Chó có thể viết chữ kiểu gì cũng không phải loại tầm thường, ai biết là tu vi gì. Đến lúc đó dẫn người muốn đến bắt nàng ra, rồi phải trở về thành hôn thì sao.
Nàng còn trẻ. Kiểu gì cũng phải để người trong nhà hiểu rằng nàng phản đối. Vả lại nàng có thể biến thành xinh đẹp. Nàng cũng có thể trông giống mấy vị tỷ tỷ, trở thành kiểu yêu diễm. Chỉ là tu vi hiện giờ của nàng vẫn chưa tới. Nàng vẫn còn cách tam giai khá xa. Nhưng luyện sơ bộ thành huyết nhục hiến tế thì cũng sắp sửa rồi.
Nghĩ như vậy Lâm Hoan Hoan lại cắn thêm một miếng bánh bao. Nàng cảm thấy hay là ngày mai ăn ít đi cái, bớt mập được một chút.
Không thể vì có được công pháp huyết nhục hiến tế mà rượu chè ăn uống quá độ. Huyết nhục hiến tế cũng không phải vạn năng, lỡ như ngày nào đó đến giới hạn thực lực, không thể hiến tế thì xong đời rồi. Tu bạo thực chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Khi đi làm việc trên đường, Lâm Hoan Hoan lại đột nhiên ngừng lại. Nàng nhìn thấy phía trước hình như có người, một bên cánh tay áo hắn trống rỗng. Đằng trước người này có hai quả dưa hấu, hình như hắn ta đang bối rối không biết phải làm sao.
Lâm Hoan Hoan khó hiểu, người này đang bối rối điều gì vậy?
Rồi nàng nhanh chóng hiểu ra, người ta chỉ có một bên tay sao có thể cầm được hai quả dưa hấu chứ? Vả lại tu vi của hắn gần như bằng không.
"Người này thật đáng thương."
Lâm Hoan Hoan đi tới, nàng vụng trộm nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện người này lại là người nàng chạm mặt phải đến hai lần .
Lúc này, Kiều Càn đang do dự làm sao mang về dưa về cũng nhìn thấy cô gái mập bên cạnh. Thân là một người tàn tật, hơn nữa còn đang đối mặt với nan đề, bị người khác chú ý rất bình thường.
Hắn không nói gì, cúi người định bước từng bước mang dưa hấu sang một bên.
Hai quả dưa hấu này là hắn được một cô bé ngẩn người tặng, hắn giúp nàng mua vài đồ vật. Sau đó cô bé ấy đem tới hai quả dưa hấu tặng hắn, trong miệng còn không ngừng nói dưa hấu. Sau đó thì bị một đứa bé trai kéo về, là ca ca của nàng. Nhưng đúng là dưa hấu là đứa bé đó tặng.
Ban đầu, cầm hai quả dưa hấu cũng không vấn đề gì, hắn có thể dùng trữ vật pháp bảo mang về. Nhưng là trữ vật pháp bảo là của trong tộc, hắn phát hiện tổ gia gia đột nhiên bắt đầu trữ vật pháp bảo.
Bởi vì sợ bị phát hiện, hắn dùng áo bào đen bao lấy, sau đó cất kỹ. Lúc đầu mặc áo bào đen đi ra, mang đi được. Nhưng giữa ban ngày lại quá chói mắt. Hắn không thích bị nhìn chăm chú, hắn muốn giảm bớt cảm giác tồn tại.
Lúc này Kiều Càn cúi người thử cầm lấy một quả dưa hấu, bởi vì chỉ có một bàn tay, cho nên cầm lên cũng không có dễ dàng như vậy.
Không cầm lên được hắn cũng không thèm để ý, nhưng là bên cạnh có người mãi không đi khiến hắn cảm thấy hơi phiền phức.
Lâm Hoan Hoan nhìn người này thử dùng một bên tay nhấc quả dưa hấu nhưng không thuận lợi, nàng có cảm giác thật áy náy.
"Ta, để ta giúp ngươi." Lâm Hoan Hoan lập tức tới chỗ Kiều Càn, cầm dưa hấu lên.
Kiều Càn kinh ngạc nhìn đối phương.
"Ta, ta không có ý gì khác, chỉ là ta cảm giác một người mà cầm đến hai quả dưa hấu thật khó khăn." Nàng không chút ý gì là xem thường đối phương. Vì không để cho đối phương hiểu lầm, chỉ có thể giải thích như vậy.
Kiều Càn nhìn Lâm Hoan Hoan, sau đó cúi đầu nói khẽ:
"Cảm tạ."
Lúc này, Lâm Hoan Hoan đặt một quả dưa hấu lên tay Kiều Càn, sau đó mình cũng cầm một quả, nói:
"Ngươi là muốn mang về sao? Vừa lúc ta đang tản bộ về phía trước, có thể tiện giúp ngươi luôn."
Thực ra nàng đến muộn rồi, nhưng dù sao nàng cũng đã muộn, cho nên đến muộn thêm chút nữa cũng chẳng làm sao.
Chạm mặt người này hai lần, nếu nàng cứ thế mà bỏ đi thì áy náy lắm.
Kiều Càn muốn cự tuyệt, hắn không muốn gặp ai khác, cũng không muốn bị người khác chú ý tới. Nhưng trời đã sáng, người đi trên đường cũng bắt đầu trở nên nhiều hơn. Lỡ như bị muội muội của hắn nhìn thấy thì không ổn.
Cuối cùng Kiều Càn gật đầu.
Có một số việc đâu phải lúc nào cũng vừa lòng đẹp ý. Hắn, cần phải học được cách thỏa hiệp.
. . .