Khi Kiều Càn rời đi không bao lâu, thì Kiều Thiến đi ra từ bên đường phố. Bên người nàng có Kiều Dịch đi theo.
Bọn họ đi đến bốn chỗ để xem xét, tiện thể hỏi thăm xem có tin tức gì mới không.
Ánh sáng vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy.
Mặc dù tổ gia gia sẽ nhận được một vài tin tức từ phía Lục gia, nhưng điều đó khác với việc bọn họ tự mình điều tra.
"Vừa vặn giống thấy được một cái cụt một tay cùng một cái cô gái mập nhỏ. Không phải là ca của ngươi cùng ngươi tẩu tử a?" Kiều Dịch nhìn xem sớm đã không có bóng người góc đường cười nói.
Một cái cụt một tay, một cái cô gái mập nhỏ.
Đặc biệt tốt đưa vào.
Kiều Thiến đối xử lạnh nhạt nhìn Kiều Dịch một chút, âm thanh lạnh lùng nói:
"Ca ca ta dù nói thế nào cũng cưới Băng Thủy Cơ của Băng Nguyên Tuyết Vực, thân phận địa vị không hề thấp. Coi như bây giờ tổ gia gia coi trọng ngươi, nh4g điều đó không có nghĩa là về sau ngươi có thể đi được xa. Thân phận địa vị không chắc đã có thể vượt qua ca ca ta."
Dù sao Kiều Càn và Băng Thủy Cơ cũng là cầu nối hai nhà, cũng là người quan trọng.
"Kẻ yếu vĩnh viễn là kẻ yếu, chí ít ta có thể trở nên mạnh hơn. Tương lai của ta rộng mở hơn tên ca ca phế vật kia của ngươi không biết bao nhiêu lần." Kiều Dịch nói.
Kiều Thiến có chút tức giận nhìn Kiều Dịch, cuối cùng chỉ là nói khẽ:
"Giữ vững bản tâm của ngươi đi, đừng luôn mang trong mình cảm giác ưu việt hơn người, không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ bị tổ gia gia đào thải thôi. Muốn trở thành cường giả, tâm phải an."
Nói xong, Kiều Thiến nhanh chân đi về trước đi.
Kiều Dịch hơi kinh ngạc, thậm chí vừa mới rồi hắn còn tưởng Kiều Thiến ra tay với hắn. Thế nhưng không ngờ nàng sẽ nói mấy câu như này. Đương nhiên, hắn cố ý dụ đối phương ra tay.
Bởi vì tổ gia gia càng coi trọng Kiều Thiến. Kiều Dịch càng không phục, thiên phú của hắn không hề kém so với Kiều Thiến, chỉ do hắn ra đời muộn mấy ngày mà thôi.
Kiều Thiến đi thẳng phía trước, nàng minh ngộ quá muộn, ca ca của nàng nếu cũng có thể minh ngộ, thì đã không rơi vào kết cục như vậy.
Nàng sẽ càng cố gắng, ánh sáng của thế hệ tuổi trẻ Kiều gia mai sau cũng sẽ trên người nàng.
Mẫu thân trọng thương ở nhà yếu thế, ca ca hủy con đường phía trước, một mình phụ thân thì quá vất vả, hiện tại tất cả hy vọng đều đặt trên người nàng.
Cũng may được tổ gia gia coi trọng.
Mặc dù cha mẹ nàng và anh nàng đều không nói với nàng điều gì, nhưng nàng biết, bản thân không phải là một đứa trẻ nữa.
—— ——
Phù Không đảo.
Lục Thủy cùng dám Mộ Tuyết đi đến chỗ ở.
Là chỗ ở tạm thời.
Là vé cho một chỗ nghỉ ngơi để mọi người nghỉ buổi trưa.
Chà, vé không mất tiền, Mặc gia chi tra, cộng thêm một ít linh thạch coi như bồi thường.
Đông Phương Tra Tra vui mừng, đầu tiên không mất chút linh thạch nào mà ngược lại kiếm lời thêm linh thạch.
Lục Thủy không để ý, bình thường linh thạch trên người hắn không nhiều, đủ mua mấy loại điểm tâm nhỏ mà thôi. Hắn không có thói quen mang linh thạch.
Nhưng điều khiến Lục Thủy ngạc nhiên đó vị tiểu muội kia của Mộ Tuyết thế mà vẫn còn đang ngủ.
Những chuyện gặp phải đêm nay có không biết bao nhiêu người lo lắng đề phòng, nàng thì ngược lại, vẫn cứ ngủ say.
"Mộ tiểu thư đã báo bình an chưa?" Lục Thủy hỏi Mộ Tuyết.
Một khi xác định được nơi này là Phù Không đảo, Mộ Tuyết lập tức báo bình an.
"Lục thiếu gia vẫn chưa nói với người nhà ư?" Mộ Tuyết có chút hiếu kỳ hỏi Lục Thủy.
Bọn họ biến mất một đêm, trở về cũng đã quá muộn. Mộ gia và Lục gia chắc chắn cũng đã biết. Báo mình đã bình an là chuyện cần thiết.
"Chân Võ đã đi tìm người để liên lạc. Chờ trời sáng tỏ thì ta gọi điện thoại về." Lục Thủy nhẹ nhàng đáp.
Hắn lo không cẩn thận lại khiến lão cha nổi tính nóng nảy, hay là để lão cha vui vẻ một hồi đây.
"Mộ tiểu thư đói không?" Lục Thủy hỏi.
Ngẫm lại cũng đã lâu không ăn thứ gì, vả lại vừa mới sáng sớm nên ăn chút điểm tâm thì tốt hơn. Không ăn điểm tâm sẽ khiến trí thông minh giảm xuống.
"Lần này Lục thiếu gia định mua bánh bao sao?" Mộ Tuyết hỏi.
Lần nào Lục Thủy cũng mua cho nàng bánh bao thịt, cố ý để nàng ăn phát phì hay sao? Ăn vào mập người, mặc đồ giá y màu đỏ trông khó coi lắm.
Giá đỏ của nàng có là đai lưng. Vòng eo mảnh mai là thế, lỡ như ăn phát phì rồi đến lúc đó không lấy chồng được, kiểu gì cũng bị Lục Thủy nhìn thấy mình thành trò cười.
"Không thể là bánh bao đậu sao?" Lục Thủy hỏi một câu.
Mộ Tuyết: ". . . . ."
Sau đó Lục Thủy cùng Mộ Tuyết hai người đi mua bữa sáng.
Chân Võ bọn hắn liền dẫn người ở chỗ.
Đông Phương Tra Tra đã đang đánh a, hôm qua đào nhiều như vậy xoắn ốc, bắt nhiều như vậy hải sản.
Mệt mỏi.
Sau đó bọn họ đến chỗ ở, Đông Phương Trà Trà lập tức nói:
"Hương Dụ, Hương Dụ, ngươi tìm xem ở đây có lu nước không?"
"Lu nước?" Hương Dụ hơi khó hiểu.
Trà Trà tiểu thư muốn cái này làm gì?
Tất nhiên quan trọng nhất là nàng không có.
Sau đó Hương Dụ nhìn sang Chân Linh. Chân Linh hiểu ý, lập tức lấy từ bên trong pháp bảo trữ vật một lu nước
"Trà Trà tiểu thư cảm thấy đã đủ lớn chưa?"
Đây là một lu nước cao bằng nửa người bình thường.
Nhất thời, Hương Dụ cảm thấy không biết nên nói gì, Chân Võ Chân Linh đúng là cái gì cũng có.
Trước kia, khi vừa mới quen Chân Võ Chân Linh, bọn họ là phụ trách đánh nhau mà? Dù sao, nàng cũng đã thấy hai người họ ra tay không chỉ một lần. Gần nhất cũng vẫn là bọn họ làm hậu cần. Nhưng hiển nhiên chủ yếu vẫn là do Lục thiếu gia vốn rất ít gặp phải kẻ địch nào quá nguy hiểm.
"Đủ lớn rồi." Đông Phương Trà Trà nhìn lu nước, cảm thấy rất hài lòng.
Sau đó ào ào, đổ vào lu một đống hải sản. Có cá, có tôm, có ốc, còn có cả cua. Cộng thêm vào đó là các loại hải sản hình thù kỳ quái.
Sau khi đổ hết hải sản vào lu, Đông Phương Trà Trà liền đổ đầy nước vào đó, tiếp theo phủi tay, nói:
"Ok rồi."
Cái đám đánh lén nàng đều ở đây rồi, cá chính là cá, hôm nào phải ăn hết mới được.
Đám Hương Dụ nhìn thấy vậy mà ngơ cả người. Kiểu gì bọn họ cũng không ngờ rằng, Trà Trà tiểu thư lại đổ ra cả đống hải sản như vậy. Thậm chí còn tươi roi rói, nhảy nhót tưng bừng.
"Trà Trà tiểu thư, đây, đây là lấy ở đâu ra thế?" Hương Dụ hỏi.
"Trung lúc các ngươi ngủ, ta tiện tay bắt chứ sao. Ừm, vây chết, bắt cả đêm." Nói xong, Đông Phương Trà Trà lập tức chạy đi nghỉ ngơi.
Hương Dụ: ". . . ."
Những người khác: ". . . . ."
Ai có thể nói cho bọn họ, cuối cùng thì khi đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến Trà Trà tiểu thư bắt nhiều hải sản như vậy được không?
Lại một bí ẩn chưa có lời đáp ở Tu Chân giới.
—— ——
Lục Thủy mua cho Mộ Tuyết bánh bao đậu. Lần này hắn ăn bánh bao thịt.
"Bánh bao đậu ăn dính môi lắm." Mộ Tuyết nhẹ nhàng cắn một miếng bánh bao rồi nói. Nàng cắn rất cẩn thận, sợ bánh đậu đính vào khóe miệng.
"Một chút bánh đậu mà thôi, sao có thể che đi được dung nhan của Mộ tiểu thư." Lục Thủy đáp.
"Lục thiếu gia cảm thấy là đẹp hay là không đẹp vậy?" Mộ Tuyết cúi đầu, lại cắn thêm một miếng bánh bao đậu.
Đột nhiên nàng cảm thấy bánh bao đậu nay ăn thật ngon. Ăn nhiều bánh bao thịt rồi, ăn một ít loại như này cũng tốt.
Bánh đậu có được tính là bánh bao không nhỉ? Dù sao cũng khá ngọt, ăn giống một loại điểm tâm vậy.
Đương nhiên, nàng vẫn để tâm đến câu trả lời của Lục Thủy.
Đối với vấn đề này, Lục Thủy không có suy nghĩ gì khác, chỉ hỏi vặn lại:
"Mộ tiểu thư còn nhớ màn pháo hoa trước kia không?"
"Là cái lần Lục thiếu gia bắn pháo hoa vì ta ư?" Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi gật đầu đáp:
"Nhớ, vẫn luôn nhớ kỹ."
"Vậy thì Mộ tiểu thư, nàng cảm thấy bản thân nàng và pháo hoa khác nhau nhất ở điểm gì?" Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết, hỏi.
"Khác nhau giữa người và khói lửa?" Mộ Tuyết hiếu kỳ nói.
Nhưng nàng cảm thấy có lẽ Lục Thủy không nói được lời nào hữu ích.
"Mộ tiểu thư cảm thấy pháo hoa đẹp không?" Lục Thủy lại hỏi.
"Đẹp chứ." Mộ Tuyết gật đầu.
Do chàng tặng ta, có thể không đẹp sao?
"Vậy, Mộ tiểu thư cảm thấy pháo hoa đẹp vậy là do đâu?" Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết chờ đợi đáp án.
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:
"Do đâu?"
Cũng không thể bởi vì nó nổ được chứ?
"Bởi vì nó lộng lẫy." Lục Thủy vẫn không dừng lại bước chân, hắn đi rất chậm:
"Mà sở dĩ pháo hoa lộng lẫy khiến cho con người ta tim đập nhanh, là bởi vì nó thoáng qua tức thì. Thế nhưng Mộ tiểu thư lại khác."
Lục Thủy ngừng lại một lúc rồi nhìn Mộ Tuyết nói: "Vẻ đẹp của Mộ tiểu thư, là vĩnh hằng."
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, trong lòng nàng rất vui vẻ nhưng sau đó lại cúi đầu, nói khẽ: "Sẽ già đi."
"Vậy thì đi chỉnh dung." Lục Thủy đáp lại nhanh chóng.
"? ? ?"
Mộ Tuyết sửng sốt một chút, nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Thủy. Quyết định, sau khi đánh xong 11,000 quyền, lại giẫm gẫy xương một bên đùi.
—— ——