Địa giới Ma tu.
Lạc Phong xem tin tức mà hắn vừa nhận được, có hơi ngạc nhiên.
"Nhận được tin quan trọng nào à?" Nhiếp Hạo bên cạnh hiếu kỳ.
Gần đây, bọn hắn đang điều tra ma tu Chí Tôn, giống như có một vị đạo thống xuất hiện.
"Đúng vậy, việc luyện chế pháp bảo của Thần Huyền tông sắp hoàn thành, mà ma tu Chiến Vô Ảnh nhờ người của Thần Huyền tông một tháng sau mang bảo vật đến chỗ ma tu Chí Tôn đã từng tu luyện, nói là vì để được ma tu Chí Tôn đạo thống." Lạc Phong nhíu mày, đáp.
Nghe đến đây, chính Nhiếp Hạo cũng cảm giác được có điều không bình thường.
"Ma tu Chiến Vô Ảnh vì để đạt được ma tu Chí Tôn đạo thống, nên đã chuẩn bị bảo vật? Thế nhưng không phải những chuyện như này nên tiến hành bí mật sao? Tại sao ta lại có cảm giác rất nhiều người biết vậy?" Nhiếp Hạo hỏi.
Lạc Phong nhẹ gật đầu, giọng nói mang theo sự nghi hoặc:
"Đúng vậy, rất kỳ lạ. Nguồn tin tức cũng không tính quá khó tìm, chỉ cần người nào có lòng tìm hiểu là đều có thể tra được. Thế nhưng nếu ma tu Chiến Vô Ảnh thật lòng muốn ma tu Chí Tôn đạo thống, sao có thể tiết lộ chuyện này? Cho nên, chuyện này một là, vì có vài người đặt bẫy rập; hai là, vì ám độ trần thương. Dù sao, cho dù có là tin tức giả thì cũng có rất nhiều người sẽ đi một chuyến. Chớ nói chi nơi đó lại vừa vặn là nơi ma tu Chí Tôn bế quan, đi đến cũng không tính lỗ ."
"Cho nên, chắc chắn tin tức này có vấn đề?" Nhiếp Hạo hỏi tiếp.
"Không phải tin tức có vấn đề." Lạc Phong cất đồ vật trong tay, tiếp tục nói:
"Là tự câu chuyện này đã có vấn đề. Nhưng có vẻ như thiếu tông chủ không thèm để ý vấn đề này. Cho nên, chuyện này là thật hay là giả cũng không đến lượt chúng ta để ý."
"Cho nên chúng ta có thể làm khác chuyện được rồi?" Dạo gần đây vẫn luôn phải ở địa giới ma tu tra tư liệu, chán muốn chết.
"Trước tiên tiếp xúc với Thiên Nữ tông để xem các nàng có tin tức mới hay không, tiện thể tra rõ vị trí ma tu Chí Tôn tu luyện. Còn nữa, tin tức về đạo thống cũng phải làm cho rõ ràng, sau đó cùng nhau nói lại cho thiếu tông chủ." Lạc Phong bắt đầu hoạch định kế hoạch hành động.
Chuyện sau đó đã được sắp xếp xong, Nhiếp Hạo không có ý kiến gì, nhưng vẫn phải cảm thán:
"Gần đây không biết Tu Chân giới xảy ra chuyện gì, khắp nơi đều xảy ra chuyện. Không phải đạo tàng, thì cũng là kiếm đạo vô thượng, hiện giờ thì đến lượt ma tu đạo thống. Đây là muốn lật tung ra hết tất cả những nơi bất phàm ở Tu Chân giới hay sao?"
Với lời cảm thán của Nhiếp Hạo, Lạc Phong không biết nói cái gì. Nhưng hắn hiểu những chuyện xả ra đột ngột gần đây không phải không có nguyên do.
Có lẽ lý do lớn nhất là do thế giới có dị biến. Tất cả mọi thứ đều đang khôi phục, thậm chí linh khí còn đang gia tăng, đất đai cũng đang biến hóa.
Một vài người hiếm khi xuất hiện giờ đây cũng xuất hiện, chớ nói chi là những bí địa yên lặng.
"Tiên Đình, Phật môn, Thần Chúng, đây đều là những thế lực siêu cấp đã yên lặng vô số năm. Đột nhiên vào thời đại này lại gây nhiều hành động, không phải là không có lý do." Cuối cùng, Lạc Phong chỉ nói câu này.
Hết thảy dường như đều đã được định sẵn, một thời đại đỉnh phong, có lẽ, chính vào khoảng thời gian này. Nếu như thời đại biến hóa như thuỷ triều dâng lên rút xuống, thì có lẽ hiện tại đang là rút xuống.
Tất cả mọi thứ, đều nổi lên mặt nước. Một thời đại không thể nào che đậy.
—— ——
Xế chiều hôm đó, đám Lục Thủy ngồi xe lửa về Mộ gia.
Lần này khi đến Mộ gia có thể đã vào nửa đêm.
"Tỷ tỷ, sao chúng ta vẫn chưa về tới nhà?" Người hỏi là Nhã Lâm vừa mới đứng lên.
Mộ Tuyết chỉ cười cười.
Nhã Nguyệt không muốn nói chuyện với Nhã Lâm, nàng ném ra một quyển từ điển thật dày.
Nhã Lâm: "? ? ?"
Nhưng đây là chuyện hồi sáng, còn hiện giờ các nàng đang ăn đặc sản trên xe lửa.
Là đồ Đinh Lương lấy ra. Có vẻ như các nàng có rất nhiều đặc sản.
Mộ Tuyết nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy Đinh Lương đã bị Chân Võ Chân Linh dạy hư mất rồi. Nhưng đến nàng cũng không ngờ tới, trên người Chân Võ Chân Linh lại có đầy đủ mọi thứ như vậy.
Dường như Lục Thủy cũng không ngờ tới.
"Dì Đường nói là có thể ngày mai sẽ đến Đường gia. Lục thiếu gia có muốn đồng hành không?" Mộ Tuyết hỏi.
"Không được rồi, ta có vài vấn đề muốn thỉnh giáo lão… thỉnh giáo Mộ tiền bối một chút." Suýt chút nữa Lục Thủy đã nó thẳng tên cha vợ ra.
Mộ Tuyết hơi bất ngờ. Không phải nàng ngạc nhiên vì Lục Thủy sẽ nói cha vợ, mà là nàng đột nhiên nhận ra, dường như đời này Lục Thủy có quan hệ tốt hơn với cha nàng rất nhiều.
Mặc dù có nguyên nhân vẫn mang theo ký ức nhưng ở kiếp trước, Lục Thủy ra tay san bằng Lục gia đã nhấn mạnh người hắn muốn đánh chính là cha nàng.
Thấy thế nào thì quan hệ bọn hắn cũng không tốt được. Ấy thế mà đời này ngược lại, hai người này tiếp xúc với nhau khá ổn.
Nhưng nàng cũng sẽ không nói gì hết, cũng có thể là do nàng.
Lần trước, cha nàng nới những lời quá đáng đến như vậy mà Lục Thủy cũng nhịn được cơn tức.
Quả nhiên, chỉ có Lục Thủy mới có thể một lòng vì nàng.
Cũng may bản thân mình cũng một lòng vì Lục Thủy. Chỉ có vậy mới khiến sự sủng ái của Lục Thủy với nàng không bị hao mòn.
"Lục thiếu gia, cái này cho ngươi ăn." Lúm đồng tiền Mộ Tuyết như hoa, đưa cho Lục Thủy đồ ăn vặt đặc sản.
Nghĩ đến điều tốt của Lục Thủy, nàng liền muốn đưa đồ ăn cho hắn.
Lục Thủy nhận đồ ăn vặt, Mộ Tuyết cười nhìn rất đẹp, nhưng là hắn có chút hoảng hốt.
Cho ăn thì cho ăn, cười đẹp đến vậy làm cái gì, khiến hắn có cảm giác nàng ấy muốn tiễn hắn đoạn đường cuối cùng. Nhưng gì thì gì, quả nhiên, Mộ Tuyết mới là người xinh đẹp nhất.
"Mộ tiểu thư khi cười đến ánh sáng chiếu lên nàng cũng đều ảm đạm phai mờ." Lục Thủy bật thốt.
Mộ Tuyết yên lặng nghe, trong lòng ấm áp. Nàng không có ý định nói chuyện, cứ như vậy là tốt rồi.
Nhưng đột nhiên nàng có cảm giác bên cạnh trở nên hơi yên tĩnh, nàng hiếu kỳ nhìn quanh. Sau đó, nhìn thấy từng người che miệng, rụt ra sau, con mắt trợn to nhìn chằm chằm phía nàng. Trông như tò mò lại có vẻ như rất sợ bị phát hiện.
Mộ Tuyết: ". . ."
Cho nên, bọn họ vẫn luôn ở đây?
Ngoắt cái, mặt Mộ Tuyết đỏ bừng. Bị Trà Trà và hai muội muội nghe được. Thêm nữa còn bị nhìn thấy.
Xấu hổ đến mức không mốn nhìn ai nữa, nhất là Nhã Lâm vẻ mặt mê mang, như thể đang kiềm nén rất nhiều vấn đề. Nhưng là miệng của nàng bị Trà Trà bịt kín.
Mộ Tuyết cúi đầu, cảm giác mặt nong nóng.
Cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm như này, kiếp trước nàng chưa từng bị. Trước kia chỉ có hai người nàng và Lục Thủy. nếu Nhã Lâm hỏi nàng, nàng phải trả lời làm sao?
Đều là Lục Thủy sai.
Mà hình như không phải lần đầu tiên.
Lục Thủy đột nhiên cảm thấy rùng cả mình, khẳng định là đến từ Mộ Tuyết. Hắn vừa mới làm gì nhỉ? Sau đó, Lục Thủy liền thấy đám Đông Phương Tra Tra đang ở bên cạnh.
À, thì ra còn có những người này.
Được rồi, ném toàn bộ xuống biển cho cá ăn đi.
Một lần duy nhất giải quyết ba người, đều là muội muội, tránh phải giải quyết lặp đi lặp lại.
Lần này ra tay chắc chắn Mộ Tuyết sẽ không ngăn cản, để Chân Võ Chân Linh tới đi.
A, bọn họ cũng đây, vậy thì để bọn họ tự giải quyết chính mình cũng được.
Khi bạn không hiểu rõ một sự vật, thì có lẽ chỉ có cảm giác thần bí, nhưng khi thực sự hiểu rõ nó, tam quan của bạn... sẽ sụp đổ.