Trên biển, đám người An Ngữ đang trên đường trở về Lục gia.
Các nàng đã báo cáo tình hình của thiếu gia, cho nên phía trên nói tự do hoạt động.
Ý tứ rất rõ ràng, tự các ngươi đi chơi đi.
Cho nên đám người An Ngữ hiếm khi được ra ngoài một chuyến không vội vã trở về.
Mà là đi dạo chậm rãi.
Ba người Hoa Vũ Tuyết Quý tất nhiên cũng ở đây, dù sao thì có thể dùng cảm nhận về sức mạnh của các nàng để đi tìm thiếu gia.
Tất nhiên, cũng chỉ coi như xuất chúng ở cấp bậc như các nàng.
“Lần này lại không tìm được thiếu gia.” Hoa Quý mở miệng nói, các nàng không chỉ tìm một lần hai lần.
Nhưng mà không một lần nào tìm ra được.
Người nào không biết, còn tưởng rằng hiệu suất của các nàng không ra gì.
Ừm, thực tế thì hình như đúng là hiệu suất không tốt.
Lần nào cũng đều là thiếu gia được thả ra rồi mới báo bình an.
“Lần nào cũng là chúng ta đi ra ngoài, nhưng mà lần nào chúng ta cũng làm việc không thuận lợi. Không phê bình thì thôi đi, tại sao vẫn cứ điều động chúng ta mãi vậy?” Vũ Quý tò mỏ hỏi một câu.
Cao thủ ở Lục gia không ít, thật ra các nàng rất yếu.
Mặc dù mang theo nhiều người, nhưng mà tổng thực lực không cao cường đến đâu.
Chuyện không giải thích được ở tu chân giới dạo gần đây rất nhiều.
Trên lý thuyết hẳn là phải phái ra một chủ lực mạnh hơn bọn họ, để phối hợp với tiểu đội bọn họ.
Nhưng mà lần nào các nàng cũng là thành viên chủ lực.
“Có thể là cảm thấy yếu như chúng ta tới là đủ rồi, ai đó mạnh quá tới đều không kịp.” An Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói.
“Các tộc trưởng không lo lắng ư? Hơn nữa lần này Thiếu nãi nãi cũng ở đây. Ta đã gặp Thiếu nãi nãi rất nhiều lần, thật sự là người bình thường.” Tuyết Quý mở miệng nói.
Nàng là một người duy nhất trong tất cả mọi người có số lần thấy Thiếu nãi nãi nhiều nhất.
Dù sao thì người thường xuyên bị ném vào trong tiệm coi tiệm cũng chính là nàng.
Ai bảo nàng nhỏ nhất kia chứ?
“Hình như trên người thiếu gia và thiếu nãi nãi mang theo thứu gì đó, yếu như chúng ta tới kịp, mạnh sẽ trực tiếp kinh động mấy vị trưởng lão.” An Ngữ suy nghĩ một hồi, nói tiếp:
“Hẳn là vậy rồi. Hình như thiếu nãi nãi dễ xuất hiện báo động hơn. Lần trước thỉnh thoảng ta nghe mẹ ta đề cập tới một câu, không biết là thật hay giả.”
Đám Hoa Vũ Tuyết Quý cảm thấy khả năng này rất cao.
Dù sao thì cha mẹ An Ngữ cũng khá gần với tộc trưởng của bọn họ.
Chắc chắn biết nhiều hơn một chút.
Đám các nàng cũng không giống nhau, một số người đừng nói là thiếu nãi nãi, ngay cả thiếu gia cũng chưa chắc đã gặp mặt.
Các nàng cũng chỉ mới gặp thiếu gia và thiếu nãi nãi ở trấn nhỏ Thu Vân.
Các nàng nhanh chóng đi lên đường núi, đi lên con đường Lục gia cũng không có bất kỳ ai.
Cũng chỉ có người ở trấn nhỏ Thu Vân, những địa phương khác muốn tìm một thôn xóm cũng không thể.
Nhưng mà đường thủy thì gần hơn một chút.
“Í.” Trên đường, Hoa Quý đột nhiên ngừng lại.
“Sao thế?” An Ngữ cũng dừng lại theo.
Vũ Quý và Tuyết Quý cũng cảm giác được, sau đó hai người đều rất bất ngờ.
Năng lực cảm giác của An Ngữ không thể so với ba người kia, cho nên chỉ có thể chờ các nàng nói ra.
“Độc.” Tuyết Quý nói.
“Là cổ độc, tới trước mặt nhìn thử xem.” Sau đó Huy Quý đi trước dẫn đường.
Không lâu sau các nàng liền thấy hoa cỏ cây cối đã khô héo.
Còn có chút dấu vết của côn trùng.
“Cổ trùng?” An Ngữ lập tức có phán đoán.
“Người của Trùng Cốc ư?” Tuyết Quý tò mò hỏi.
“KHÔNG phải, hẳn là đám người Cao Nguyên nuôi cổ. Tại sao bỗng nhiên bọn họ lại ra ngoài? Dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ không ra ngoài.” An Ngữ hơi nghi ngờ.
“Hình như ta nghe nói dạo gần đây người Cao Nguyên nuôi cổ hoạt động mạnh hơn không ít, cứ như đang tìm thứ gì đó.” Vũ Quý suy nghĩ một chút, nói:
“Thỉnh thoảng nghe được ở trấn trên, không biết là thật hay giả nữa.”
“Được rồi, nhìn thế này hẳn là không liên quan đến chúng ta. Nhưng mà cũng có thể xâm nhập vào trấn nhỏ Thu Vân, lúc về thuận tiện báo lên là được.” An Ngữ nói.
Sau đó các nàng cũng không để ý nữa. Dạo này tu chân giới vốn không yên ổn, một vài người không ra ngoài lại ra ngoài, rất bình thường.
Nửa đêm.
Đám người Lục Thủy xuống xe lửa, dọc theo đường đi cũng không dễ dàng.
Mộ Tuyết không dễ dàng, đám người Đông Phương Trà Trà lại càng không dễ dàng. Nàng ta hỏi một câu liền bị ăn ngay đạn vào đầu, Nhã Lâm hỏi câu hỏi cũng bị bịt miệng lại.
Mọi người giống như đang ở trong dầu sôi lửa bỏng.
Cuối cùng bọn họ cũng đến trạm.
Lục Thủy thở phào nhẹ nhõm, lần sau hẳn nên để Chân Võ đánh những người này bất tỉnh thì hơn.
Đỡ cho dọc theo đường đi vừa ăn uống vừa nói chuyện lảm nhảm.
“Mẹ, cha.” Vừa xuống xe lửa, Nhã Lâm lập tức chạy về phía Đường di.
Đã lâu rồi không gặp mẹ và cha.
Lục Thủy quay đầu nhìn sang, phát hiện người đón ở trạm xe lửa không chỉ có Đường di, mà còn có cha vợ.
Điều này cũng khiến Lục Thủy bất ngờ nho nhỏ. Nhưng suy nghĩ một chút, hiện giờ đã trễ thế này rồi, dù cha vợ có thế nào cũng không đến mức để một mình phu nhân của ông đi đón người.
Ban ngày thì có thể dùng bận rộn để qua loa lấy lệ, tối muộn thì không được.
Nhã Lâm chạy tung tăng tới, Nhã Nguyệt thì không trẻ con như thế, nàng cảm thấy mình đã trưởng thành rồi.
Nhưng mà vẫn khéo léo đi tới bên cạnh Đường Y và Mộ Trạch, khẽ gọi câu:
“Mẹ, cha.”
Lục Thủy nhìn về phía Mộ Tuyết, sau đó cùng đi tới với Mộ Tuyết.
Lễ phép cơ bản vẫn phải có.
Sau khi đám Lục Thủy chào hỏi, Nhã Lâm bắt đầu kêu lên:
“Mẹ, cha nhìn nè. Con có một con linh thú.”
Vừa nói, Nhã Lâm vừa vội vàng bỏ con Thủy Vân Thú trên đầu xuống, khoe khoang.
Thủy Vân Thú vốn đang nằm sấp yên lành giương mắt nhìn xuống Nhã Lâm, cảm thấy chủ nhân thật năng động.
Lúc này Nhã Nguyệt cũng bắt được Hỏa Vân Thú, Hỏa Vân Thú trốn ghê quá.
“Đây là...” Đường di hơi bất ngờ, rồi sau đó nhìn về phía Mộ Trạch.
Mộ Trạch cau mày, rồi nói:
“Là Ngũ Hành Vân Thú, sau khi trưởng thành, có đủ thực lực sẽ trấn tộc Linh Thú.”
“Vậy...” Đường di nhận lấy Thủy Vân Thú trong tay Nhã Lâm, nhất thời không biết nên nói gì.
“Cứ để chúng nó tiếp tục nuôi đi.” Mộ Trạch tùy ý nói.
Có những lời này của Mộ Trạch, Đường di cũng không để ý nữa, sau đó gọi Lục Thủy và Mộ Tuyết về chỗ ở.
Lục Thủy đi ở cuối cùng, Mộ Trạch cũng đi cuối như vậy.
Cha vợ và con rể có lời, tất nhiên những người khác sẽ không quấy rầy.
“Nghe nói trên đường đi Lục thiếu gia gặp phải bất trắc?” Mộ Trạch tùy ý hỏi.
Bọn họ cách người trước mặt cũng không gần, trận pháp cách âm vẫn đang mở, cần mấy giây.
Từ từ mở ra, người trước mặt sẽ không phát hiện ra được.
Lục Thủy cầm chút đặc sản Phù Không Đảo ra, đưa cho Mộ Trạch, nói:
“Muốn nếm thử chút không? Mộ Tuyết kiên quyết lén đưa cho ta ăn. Ăn cũng được.”
Lục Thủy chẳng thèm để ý cái gì mà trận pháp cách âm, nếu như Mộ Tuyết nghe lén, nhất định hắn sẽ biết được.
Cho nên hắn không lo lắng về nội dung cuộc nói chuyện.
Tất nhiên, dựa vào quá gần thì vẫn bỏ đi.
Hơn nữa chắc chắn Mộ Tuyết sẽ không nghe lén, trái lại sau này sẽ tò mò hỏi.
Nhìn đồ ăn một cái, cuối cùng Mộ Trạch vẫn cầm một chút:
“Mộ Tuyết cho Lục thiếu gia cái gì, Lục thiếu gia cũng sẽ ăn à?”
“Cũng không hẳn. Có lúc có thể nàng sẽ muốn mua trái cây cực kỳ chua cho ta, cố ý muốn chỉnh ta.”
Mộ Trạch nghe vậy khá bất ngờ, Mộ Tuyết sẽ làm cái trò này ư?
Nhưng mà ông không hỏi cái này, mà là hỏi chuyện xảy ra phía sau:
“Lục thiếu gia ăn chứ?”
“Ăn.” Lục Thủy ném một miếng vào trong miệng, tiếp tục nói:
“Sau đó ta giả vờ rất ngọt. Nàng nghi ngờ nên cũng ăn thử, sau đó chua đến khóc luôn.”
“...” Trong lúc nhất thời Mộ Trạch không biết nên nói gì. Trong mắt ông, Lục Thủy hẳn là người rất chững chạc mới đúng.
Ông cũng nhanh chóng nhớ tới tin đồn về Lục Thủy, có lẽ tin đồn kia không phải là giả.
Chắc là nửa thật nửa giả.