“Xem ra Lục thiếu gia và Mộ Tuyết ở chung rất vui vẻ.” Mộ Trạch nói.
“Tiền bối cảm thấy yên tâm chứ?” Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Mộ Trạch.
Mộ Trạch lắc đầu:
“Lục thiếu gia làm việc còn cần phải nhìn sắc mặt người khác sao? Ta có yên tâm hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến hành động của Lục thiếu gia.”
“Nửa câu sau đúng, nửa câu đầu không đúng.” Lục Thủy mở miệng nói.
Câu này khiến Mộ Trách khá bất ngờ. Ông không mở miệng hỏi, bởi vì Lục Thủy đã tính nói ngay sau đó.
“Ta không thể làm bất kỳ chuyện gì khiến Mộ Tuyết đau lòng, ta sẽ chỉ cố gắng để nàng được vui vẻ.” Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, cười nói:
“Cho nên ta sẽ nhìn sắc mặt Mộ Tuyết mà làm việc. Chỉ cần có bất kỳ khuynh hướng đau lòng nỉ non gì, ta sẽ dừng lại dù có là chuyện gì đi chăng nữa.”
“Nếu như điều Lục thiếu gia làm là vì tốt cho nàng, nhưng lại khiến nàng đau lòng thì sao đây?” Mộ Trạch tò mò đáp án của vấn đề này.
Trên thực tế, hai câu Lục Thủy vừa nói đã chạm đến ông.
Lục Thủy mạnh mẽ như thế, tại sao lại phải vì Mộ Tuyết mà làm đến mức này?
“Vấn đề này ấy à?” Lục Thủy nhìn đống đồ ăn trong tay, lại ném thêm một miếng nữa vào trong miệng:
“Với bối cảnh gia đình ta, cùng với năng lực cá nhân, hẳn là sẽ không phải đối mặt với loại lựa chọn như thế này. Tất nhiên, có một số việc ta cũng không ngăn cản được, ví dụ như hành động, lời nói của tiền bối.”
Nói đến phần sau, Lục Thủy liếc Mộ Trạch một cái.
Tổn thương mà người thân mang tới, Lục Thủy thật sự không ngăn cản được.
Ví dụ như đời trước, khi tuổi thọ của Mộ Trạch đi tới điểm cuối cùng, Mộ Tuyết đã trải qua một đợt khó khăn.
Điều hắn có thể làm chính là dỗ Mộ Tuyết vui vẻ.
Khi đó cha vợ sắp chết cũng không gặp Mộ Tuyết, càng không để cho Mộ Tuyết trở về.
Mặc dù Lục Thủy tức giận, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Điều này cũng làm cho trong lòng Mộ Tuyết có nút thắt không thể nào gỡ được.
Chỉ có thể trôi qua theo thời gian.
Cũng mau bọn họ sống tương đối lâu.
Mộ Trạch không nói gì, mỗi một người sẽ có lựa chọn khác nhau nhỉ.
Nhưng mà ông biết thực lực của Lục Thủy, ông cũng biết lựa chọn của Lục Thủy đều nhiều hơn bất kỳ ai hết.
“Lục thiếu gia muốn ở lại Mộ gia?” Mộ Trạch hỏi.
Chuyện này mới là chuyện ông để ý nhất.
“Mộ Tuyết muốn cùng Đường di tới Đường gia, ta không tiện đi theo.” Lục Thủy nói.
Ý tứ chỉ hắn rất rõ ràng, mình chỉ có thể ở lại Mộ gia.
Hắn đi theo quả thật không tiện lắm.
Đông Phương Trà Trà thì lại khá tốt, muốn thân phận không có thân phận, muốn địa vị không có địa vị.
Mộ Trạch gật đầu một cái không nói gì.
Ông cũng không định để Lục Thủy tới tổ địa ngay tối nay.
Lục Thủy có thể ở lại Mộ gia, đối với ông mà nói đã là chuyện tốt lắm rồi.
Ít nhất sáng ngày mốt là có thể biết rốt cuộc Khởi Nguyên Thạch để lại tin tức gì.
Vận khí tốt, có lẽ còn có thể câu thông với bên đối diện.
Sau đó bọn họ đã đi đến chỗ ở. Bởi vì thời gian đã rất khuya, tất cả đám Đường di không ở lại.
Lục Thủy và Mộ Tuyết cũng đi về nơi ở khác nhau.
Cách rất gần.
Trở lại phòng, Lục Thủy liền mở cửa cổ ra.
Mặc dù là phòng dựng tạm, nhưng sự chênh lệch so với bình thường cũng không coi là quá lớn.
Bây giờ Mộ gia cũng khôi phục rất nhiều, nhất là nhà, ngôi nhà dưới núi cũng đã xong hết rồi, có vài người cũng đã dọn vào ở.
Trên núi khó khăn.
Phải đợi đến cuối cùng.
“Không qua bao lâu nữa, nơi này có thể khôi phục rồi.” Lục Thủy đứng trước cửa sổ, nhìn kiến trúc bên ngoài, thầm nói không tiếng động.
Sau đó Lục Thủy không để ý đến những thứ này nữa, mà là xem thử linh khí ở nơi đây.
“Cũng khá đậm, hơn nữa hình như tốc độ hơi nhanh.” Lục Thủy hơi khó hiểu:
“Bắt nguồn từ nơi này?”
Cho đến nay hắn vẫn chưa tìm được khả năng tương quan.
Bên phía Nhạc Phong cũng không có chút tin tức nào.
Còn về đời trước, đời trước hắn không biết một cai gì hết.
Vào thời gian này ở đời trước, không chừng vẫn còn đang làm gì đó không vâng lời Tam trưởng lão.
Nếu không phải đang bị phạt, thì kém chút chính là đang mất mặt trên đường.
Phần lớn chuyện Lục Thủy đều không nhớ lại, khi đó là tuổi nổi loạn.
Bây giờ muốn dậy liền dễ dàng vỗ hai bàn tay mình, không thể nào hiểu được tại sao trước kia mình phải làm ra chuyện ngây thơ như vậy.
Nhưng mà có một số việc hắn vẫn còn nhớ, đó chính là chuyện Ma Tu đó dạy hắn làm người.
Bước ngoặt cuộc sống.
“Một hai tháng nay không biết bản thân có thể tăng lên Lục giai hay không nữa.” Lục Thủy cảm thấy sau khi thăng cấp mới có thể nắm thật vững.
Tất nhiên, dù tu vi của hắn không đủ, cũng có đầy đủ biện pháp dạy đối diện làm người.
Chỉ là trước mắt vẫn chưa có cách xác nhận thực lực của đối phương như thế nào.
Ừm, vẫn nên chuẩn bị tiếp thì tốt hơn.
Lỡ đâu lại bị đối phương dạy làm người, vậy thì xong.
Đời trước bị dạy thì cũng thôi đi, đời này không thất bại, khẳng định sau này không có cơ hội.
Sau đó Lục Thủy cầm cái ghế đến ngồi trước cửa sổ, hắn muốn xem Thiên Địa Trận Vă, thận tiện tu luyện Hữu Vi Pháp.
Trước khi trở về, hắn có thể thuận lợi tiến vào 5.2.
.....
Sáng sớm hôm sau.
Lục Thủy đứng lên từ trên ghế, vì để góp nhặt thêm nhiều Thiên Địa Chi Lực, hắn không ngủ cả một đêm.
Hữu Vi Pháp rất khó rút ngắn thời gian thăng cấp, nhưng Vô Vi Pháp có thể dùng thời gian luyện ra.
Cho thêm hắn thời gian mấy tháng, toàn bộ tu chân giới chỉ mình hắn có thể chạm tới.
Cho thêm hắn mấy năm...
Ờm, có lẽ hắn không cần góp nhặt Thiên Địa Chi Lực.
Lục Thủy nhìn xuống từ cửa sổ, phát hiện Mộ Tuyết dẫn theo Đinh Lương ra ngoài.
“Đi mua đồ ăn à?” Lục Thủy nhìn bóng lưng Mộ Tuyết, khá tò mò.
Thật ra thì ở Mộ gia, bữa ăn sáng của bọn họ có người chuẩn bị.
Mặc dù Mộ gia được tân trang, cũng không đến mức để vị khách là hắn đây đói bụng.
Lui mười ngàn bước mà nói, nếu Mộ gia thật sự không có nhân viên, còn có Chân Vũ và Chân Linh chuẩn bị.
Nhưng Mộ Tuyết muốn chuẩn bị, vậy nên những người khác không tiện nói gì.
Lại đọc sách một lúc, Lục Thủy liền đi ra ngoài, hẳn là Mộ Tuyết đã trở lại.
Lúc Lục Thủy bước ra, đúng lúc được gặp Mộ Tuyết đi tới.
Lúc này Mộ Tuyết mặc váy tiên khá nhẹ nhàng, tự nhiên phóng kháng, trông rất xinh đẹp.
Phá hoại khí chất chính là ít bánh bao trong tay nàng.
Tiên tử tựa như không ăn khói lửa nhân gian, đột nhiên lại ăn bánh bao.
“Lục thiếu gia vẫn chưa ăn cơm à?” Mộ Tuyết thấy Lục Thủy đi thẳng tới.
Lục Thủy lấy lại tinh thần từ trong sự xinh đẹp của Mộ Tuyết, nói:
“Mộ tiểu thư dậy sớm thế, phải đi mua đồ ăn à?”
Nói rồi nhìn xuống bánh bao trong tay Mộ Tuyết.
“Ừ, đây là mua cho Lục thiếu gia.” Mộ Tuyết đưa bánh bao tới.
“Tất cả?” Banh bao này cũng không phải một hai cái.
Một người sẽ ăn hết chứ?
Cũng không phải ăn hết, chỉ là cảm giác có thể sẽ hơi no quá.
Lục Thủy cảm thấy một người ăn hết thì không ổn lắm.
“Lục thiếu gia xem rồi ăn đi.” Mộ Tuyết nhẹ giọng nói.
Nàng cũng sẽ không ép Lục Thủy ăn gì.
Lục Thủy nhận lấy bánh bao nhìn thử, cảm giác đều là bánh bao thịt.
Chắc chắn là Mộ Tuyết cố ý.
Không phải là thường xuyên mua bánh bao cho nàng thôi sao, đến mức thù dai vậy à?
“Cái này cho Mộ tiểu thư.” Lục Thủy chọn một cái lớn trong đó đưa cho Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết không từ chối.
“Buổi trưa phải tới Đường gia cùng Đường di, buổi chiều Lục thiếu gia định làm gì?” Nàng tùy tiện hỏi một chút.
Định để Lục Thủy đi cùng với nàng.
Lục Thủy cắn một miếng bánh bao, thờ ơ nói:
“Mộ tiền bối nói dẫn ta đi xem ít đồ, nên buổi chiều chắc là rảnh.”
“Hình như quan hệ của Lục thiếu gia và cha ta rất tốt.” Mộ Tuyết đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi.
Lúc này bọn họ cùng nhau đi ra phía ngoài.
Phải biết đây là viện tử tạm thời, xung quanh có người.
Vì để không xảy ra chuyện như trên xe lửa, vẫn nên đi tới nơi tương đối thoáng đãng, như vậy thì sẽ biết xung quanh có ai hay là không.
Đỡ cho bị nghe lén mà không phát hiện ra được.
“Ta cảm thấy Mộ tiền bối rất dễ ở chung, đối nhân xử thế cũng không tệ.” Trên đường, Lục Thủy nói.
Quả thật cực kỳ tốt, còn giúp hắn giữ bí mật nữa.
Sau khi khuyên bảo cũng sẽ không nói lời khó nghe.
Càng không khiến cho Mộ Tuyết đau khổ.
Có chuyện còn có thể thương lượng với nhau, cha vợ như vậy, còn có gì để bàn nữa?