Mộ Tuyết liếc Lục Thủy một cái, sau đó yên lặng ăn bánh bao.
Không đáp nổi những lời này.
Lục Thủy lại cảm thấy cha nàng tốt?
Chắc chắn đã âm thầm ra tay vào thời điểm mà nàng không biết.
Còn cụ thể xảy ra chuyện gì, Mộ Tuyết không suy nghĩ sâu xa, bây giờ cũng không muốn tìm hiểu.
Nhưng kết quả là nàng rất vui.
Mặc dù cha đối xử với nàng không tốt lắm, nhưng mà phu quân của mình có thể nói chuyện với cha mình, khẳng định cũng là một chuyện đáng để vui vẻ.
Đời trước Lục Thủy bị chọc tức cắn răng nghiến lợi, đời này thì ổn hơn rồi.
Hơn nữa quan hệ của nàng và Đường di cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, và cả hai muội muội gọi nàng là tỷ tỷ nữa.
Nàng không có lòng tham.
“Tới Đường gia hẳn là phải mất khoảng hai ngày, Lục thiếu gia muốn đợi ở Mộ gia hai ngày à?” Mộ Tuyết mở meienjg hỏi.
Nếu như Lục Thủy không đợi nàng, không nhận nàng tới Lục gia, nàng sẽ không có cách nào đi tới đó.
Một cô gái dù da mặt có dày đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể chạy tới nhà vị hôn phu của mình trước khi xuất giá được.
“Đột nhiên ta nhớ đến một vấn đề.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói:
“Mộ tiểu thư đã phải ngồi xe suốt mấy ngày, sẽ không mệt quá chứ?”
Mộ Tuyết là thân thể của một người bình thường, từ Lục gia tới mất thời gian một ngày, hôm sau lại tới Đường gia, nhiều lắm là nghỉ ngơi một đêm, rồi lại phải ngồi xe trở về Mộ gia, sau đó lại ngồi xe tới Lục gia.
Vật thì một tuần đều sẽ ngồi xe, sao mà chịu nổi?
Nghe thấy vấn đề này, Mộ Tuyết cười nói:
“Xem, có cái này rồi.”
Mộ Tuyết lấy một cái chai nhỏ ra, chai trong suốt, bên trong có đan dược dẹt dẹt, trông như viên thuốc vậy.
“Thuốc say xe à?” Lục Thủy hỏi theo bản năng.
“Là thuốc bồi dưỡng thân thể.” Mộ Tuyết cất chai vào, nói:
“Đường di lo ta ngồi xe lâu quá thân thể sẽ không chịu nổi, nên đặc biệt chuẩn bị cho ta, có thể giảm thiểu sự mệt nhọc dọc đường đi.”
Lục Thủy gật đầu, sau đó nói:
“Mộ tiểu thư chờ ta một chút.”
Nói rồi Lục Thủy lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn.
Mộ Tuyết khá bất ngờ, Lục Thủy đang làm gì vậy?
Nàng nhanh chóng biết được, bởi vì Chân Võ đột nhiên chạy qua bên này.
Không lâu lắm, Chân Võ đã đi tới bên cạnh Lục Thủy:
“Thiếu gia, đồ người cần.”
Nói rồi đưa cho Lục Thủy mấy cái chai.
Sau đó rút lui, biến mất trong tầm mắt của hai người.
Hắn ta cũng không muốn ở lâu thêm chút nào nữa.
“Lục thiếu gia muốn làm gì vậy?” Mộ Tuyết nhìn mấy cái chai trên tay Mộ Tuyết, có chút không rõ nguyên nhân.
“Đây là thuốc say xe, lúc Mộ tiểu thư ngồi xe bị say có thể uống.” Vừa nói Lục Thủy vừa đặt chai linh dược vào tay Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết: “???”
“Đây là cam lộ, lúc khát nước có thể uống một chút.” Lục Thủy lại đặt thêm một cái chai nữa lên tay Mộ Tuyết.
“Đây là linh dược lót dạ, mùi vị không tồi.”
“Đây là giải độc.”
“Cái này để chữa cảm mạo.”
“Còn cả cái này nữa, có thể coi như đồ ăn vặt, nhưng mà chỉ có mười viên.”
Nói xong, Lục Thủy đặt tất cả vào trong tay Mộ Tuyết, nói:
“Những thứ này không trùng với của Đường di, cho nên không sao cả.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, chu miệng nói:
“Hơi nhiều quá, không mang được hết.”
Nhưng mà nàng vẫn rất là vui vẻ, rất vui vẻ.
Quả nhiên Lục Thủy rất thích nàng.
Có giả vờ cũng không che giấu được.
Nếu có thể nói một câu “ta thích ngươi”, vậy thì càng tốt hơn nữa.
Nhưng mà phải chờ sau khi thành hôn.
“Không nhiều đâu, còn cái này nữa.” Lúc này trong tay Lục Thủy còn một cái hộp nho nhỏ, trên mặt hộp có một cái trục xoay.
“Nào, đưa chai cho ta.” Lục Thủy xoay chuyển cái trục một cái, sau đó hướng về cái chai say xe kia.
Sau đó trực tiếp hút vào trong hộp.
Rồi sau đó bỏ vào trong hộp theo thứ tự.
Sau khi đã cất hết chai vào rồi, Lục Thủy liền đưa cái hộp cho Mộ Tuyết, nói:
“Tổng cộng có chín chỗ, chuyển tới trục cần thiết, ấn vào nút ấn, đồ vật bên trong sẽ hiện ra. Mộ tiểu thư cũng có thể dùng.”
Mộ Tuyết nhận lấy cái hộp, mắt long lanh nhìn Lục Thủy.
Trong chớp mắt này, nàng rất muốn hôn Lục Thủy một cái.
Chỉ là nàng vừa mới đến gần một chút, trong tay tự nhiên bị nhét đồ vào.
Là bánh bao.
“Mộ tiểu thư, cầm lấy bánh bao của ngươi này.” Giọng của Lục Thủy vang lên.
Đây là bánh bao Mộ Tuyết vẫn chưa ăn xong.
Mộ Tuyết: “...”
Sau đó cắn liên tiếp vào cái bánh bao.
Sẽ có lúc ngươi phải khóc.
Rồi hai người tiếp tục tản bộ.
“Bây giờ mặt trời vẫn chưa xuất hiện, Lục thiếu gia đoán xem hôm nay trời trong hay là trời mưa?”
“Trời mưa.”
“Lục thiếu gia xem dự báo thời tiết rồi à?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao Lục thiếu gia lại trả lời chắc chắn là trời mưa?”
“Bởi vì hôm nay Mộ tiểu thư xinh đẹp bất thường, cho dù là mặt trời cũng phải trốn Mộ tiểu thư.”
“Vậy hôm qua mặt trời lớn như thế là bởi vì ta cực kỳ khó coi à?”
“Hôm qua mặt trời muốn cùng khoe sắc.”
“...”
“Tất nhiên, cũng có lúc điều Mộ tiểu thư nói là thật.”
“...”
Mộ Tuyết yên lặng cắn miếng bánh bao, cực kỳ sâu, lần này cắn phải thịt.
Kết quả của miếng thịt chính là kết quả sau này của Lục Thủy.
Ai cũng không cứu được Lục Thủy.
...
Buổi trưa.
Lục Thủy đứng ở trạm xe nhìn Mộ Tuyết bước vào trong xe lửa.
Đường di dẫn theo tam tỷ muội Mộ Tuyết, cộng thêm đám người Đông Phương Trà Trà đi tới Đường gia.
Dự tính hai ngày sau sẽ trở lại.
Chỉ là đi thăm bệnh đơn giản thôi, cho nên sẽ không ở lại quá lâu.
“Mộ tiểu thư thuận buồm xuôi gió.”
“Lục thiếu gia nhớ ăn cơm đó.”
Đây chính là đoạn đối thoại của Lục Thủy và nàng trước khi Mộ Tuyết lên xe lửa.
Chất phác không màu mè.
Tất nhiên Lục Thủy cũng sẽ không kéo thù hận vào lúc này. Dù sao thì phải mấy ngày không gặp Mộ Tuyết, Mộ Tuyết sẽ dễ để trong lòng.
Sau khi xe lửa biến mất khỏi tầm mắt Lục Thủy, Lục Thủy mới quay đầu nhìn về phía Mộ Trạch bên cạnh.
Mộ Trạch không rảnh đi theo, nhưng vẫn rảnh đi tiễn phu nhân của ông ta.
Trong mắt Lục Thủy thì rất hiếm thấy, hắn và Mộ Tuyết rời đi nhiều lần như vậy cũng chưa từng thấy cha vợ đứng ở trạm xe nhìn bọn họ rời đi.
“Bây giờ Lục thiếu gia rất thuận lợi?” Mộ Trạch tò mò hỏi.
Lục Thủy gật đầu một cái, sau đó tò mò hỏi:
“Tiền bối gả con gái đi, sẽ cảm giác lưu luyến chứ?”
“Trên cõi đời này còn có nơi nào thích hợp với Mộ Tuyết hơn ở bên cạnh Lục thiếu gia ư?” Mộ Trạch hỏi ngược lại.
Lục Thủy cười cười nói:
“Không.”
Sau đó hai người rời khỏi trạm xe.