Ở đây không ai sánh được với ta, chỉ có ta 3
"Ngươi nói một chút về điểm đặc biệt của hòn đảo được không? Hoặc là tin tức về một bộ phận khác cũng được?" Nhìn thấy đối phương trầm mặc không nói, Lục Thủy liền trực tiếp hỏi.
Hắn cũng nghĩ tới việc đi tìm nơi đó.
Dựa theo người này nói, hắn ở Mê Đô, cũng ở trên đảo.
Đảo giống Mê Đô sao?
Chưa chắc.
“Chi tiết cụ thể tương đối khó nói." Đối diện do dự một chút tiếp tục nói:
"Cho ta một chút thời gian, ta có thể nhìn thấy hòn đảo giúp ngươi."
"Ồ?" Lục Thủy hào hứng.
Có thể hắn chưa từng thấy qua Mê Đô, dù là không phải Mê Đô, cũng có thể là Mê Vụ Chi Đô, muốn nhìn một chút cũng hơi khó.
Hiện tại hắn không có khả năng mở cửa đi qua xem thử, cũng không có cách nào đưa mắt nhìn ra.
Thực lực lúc này ở đây còn hơi kém.
Nhưng người ở đối diện với thông đạo này có liên hệ, đúng thật có khả năng làm được.
"Ta sẽ chờ."
. . .
Lục Thủy đang đợi, Mộ Trạch bên ngoài cũng an tĩnh chờ đợi.
Lực chú ý của hắn đều đặt trên người Lục Thủy.
Chuyên bên ngoài bây giờ hắn không cần để ý tới, linh lực của Lục Thủy ngăn cách hết thảy.
Nhưng mà Mộ Trạch vẫn có chút bận tâm.
Ngăn cách với người khác cũng có nghĩa là đứt đoạn liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nếu như Lục Thủy xảy ra chuyện ở chỗ này, vậy thì hậu quả khó mà lường được, dù sao hắn không cách nào cầu cứu trước.
Cho nên hắn nhất định phải coi trong kĩ Lục Thủy.
"Hi vọng không có vấn đề gì."
Mộ Trạch im ắng tự nhủ.
Mộ Trạch đang đợi Lục Thủy, mà phía ngoài Mộ Uyên với Mộ Khương cũng đang đợi Mộ Trạch.
Bọn hắn không hề rời đi, chỉ là đứng ở nơi linh lực bị ngăn cách.
Không có lấy một chút tin tức của bọn hắn, một chút cảm giác an toàn cũng không có.
"Lão Tam sao đột nhiên lại có biện pháp?" Mộ Uyên hiếu kỳ hỏi một câu.
Lúc này vết thương của Mộ Khương đã tốt hơn một chút, nàng suy tư nói:
"Khả năng vẫn luôn có, chỉ là chưa hành động."
Mộ Uyên quay đầu nhìn về phía Mộ Khương bày tỏ không hiểu.
"Buổi trưa hôm nay lúc nhóm Đường Y đi ra khỏi Đường gia, lúc sau thì lão Tam đi tới tổ địa, ta vừa hay nghĩ đến một biện pháp, muốn tới thử thì gặp tình huống này." Mộ Khương giải thích.
Mộ Uyên gật đầu.
Mộ Trạch biết biện pháp của hắn có thể sẽ có hiệu quả, cũng có thể sẽ có nguy hiểm.
Cho nên mới chờ thê tử và con gái rời đi mới tới thử.
Lúc sau bọn hắn cũng không có nói thêm gì nữa, mà là đang đợi.
Hi vọng không có ngoài ý muốn gì.
Chờ một lúc là tới tận khuya.
Mộ Uyên và những người khác vẫn đang đợi.
Phía ngoài Chân Võ Chân Linh cũng đang đợi.
"Đã rạng sáng rồi?" Chân Võ hỏi một câu.
Chân Linh gật đầu.
Lần này thiếu gia ra ngoài quá lâu, lâu đến mức bọn hắn có chút hoảng.
Bọn hắn cũng không biết tình huống hiện tại của thiếu gia là tình huống như thế nào.
Cái này khiến bọn hắn rất khó chịu.
Nhưng mà Mộ gia nhìn thế nào cũng không có nguy hiểm gì, mà xung quanh cũng không có phát sinh chuyện gì kỳ quái, điều này nói rõ thiếu gia bọn họ hẳn là đang làm một chuyện tương đối tốn thời gian.
Cuối cùng hai người chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Hi vọng thiếu gia đừng làm loạn.
Thực lực của Lục Thủy kỳ thật đã mạnh đến mức không còn gì để nói.
Đang lo lắng phải chăng Lục Thủy gặp phải chuyên gì nguy hiểm, Chân Võ Chân Linh cũng đang lo lắng lỡ như Mộ gia biến mất.
――――
Đường gia.
Nhóm người Mộ Tuyết đi đến Đường gia.
Các nàng đi thẳng tới nơi Đường Quân ở, cũng chính là nhà của cha mẹ Đường Y.
Nhã Lâm ôm lấy Thủy Vân Thú, Hỏa Vân Thú một đường chạy vào tòa nhà:
"Ông ngoại, bà ngoại, cháu tới rồi"
Hỏa Vân Thú trong ngực Nhã Lâm giãy dụa, nó muốn tự chạy, nó có chân.
Nhưng mà giãy không ra.
Thủy Vân Thú an tĩnh nằm nhoài trên đầu Nhã Lâm, phun bong bóng, chủ nhân chạy loạn thì chạy loạn, đừng quẳng nó đi là được.
"Chậm một chút." dì Đường ở phía sau kêu với lên.
Nhã Nguyệt mặc kệ muội muội này, mà hình như Nhã Lâm rất thích ôm Hỏa Vân Thú.
Lần này nàng cũng chẳng cần chạy đuổi theo Hỏa Vân Thú chạy.
"Biểu tẩu còn có Hỏa Vân Thú sao?" Đông Phương Trà Trà phía sau nhẹ giọng hỏi Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhìn Trà Trà nói:
"Muốn ôm hả?"
Trà Trà cũng không lớn lắm, thích ôm tiểu sủng vật chơi là chuyện bình thường.
Đông Phương Trà Trà nháy nháy mắt, nói:
"Muốn ôm để sưởi cho ấm."
". . ." Mộ Tuyết nói khẽ:
"Thôi đừng nói lung tung."
Lúc này các nàng đã đi vào tòa nhà, mà Đường Quân cũng đã ôm lấy Nhã Lâm.
Đông Phương Trà Trà lập tức ngậm miệng lại.
Đến nhà người ta làm khách, quan trọng nhất chính là lễ phép.
Cũng không thể gây thêm phiền phức cho người khác, không thể tùy tiện gọi người khác là đệ đệ muội muội, nói chuyện không được quá lớn tiếng, ăn cơm không được lãng phí.
"Cha." Đường Y đi tới trước mặt Đường Quân gọi một tiếng.
Nàng đã rất lâu không được nhìn thấy phụ thân của mình.
Nàng ở Mộ gia đã trải qua rất nhiều chuyện.
Gần đây tinh thần lên xuống vô định, nàng buông xuôi rất nhiều.
"Nỡ quay về thăm ta sao?" Đường Quân nhìn xem Đường Y nói câu.
Mang theo vài tia trách cứ.
Bất quá chỉ là vài tia mà thôi.
Nhóm người Mộ Tuyết đương nhiên cũng lên tiếng chào.
Lát sau Đường Quân liền dẫn người đi vào bên trong.
"Mẹ con đột nhiên bị bệnh, tạm thời chưa tra ra bệnh. Ta đã đi tìm vài trưởng bối trên đảo." Đường Quân nói.
Một nhà bọn họ bởi vì Đường Y gả vào nhà tốt, cho nên ở Đường gia cũng có chút mặt mũi.
Bằng không thì cũng sẽ không có nhà lớn như vậy ở nơi này.
"Bà ngoại bây giờ vẫn khỏe chứ?" Nhã Nguyệt hỏi một câu.
"Không khỏe lắm." Sắc mặt mấy người Đường gia có chút không dễ nhìn.
Mộ Tuyết ở một bên có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Đường Quân, nàng tạm thời có thể đoán được chuyện này cũng không mấy lạc quan
"Xem ra rất nghiêm trọng." Mộ Tuyết trong lòng suy nghĩ.
Nhưng mà cụ thể là bệnh gì, bây giờ nàng cũng không dám khẳng định.
Thấy được thì có thể biết.
Với thực lực của nàng, hẳn là có thể giúp đỡ một chút.
Đường Y cũng phát hiện ra, nàng không có lên tiếng, mà là đi về phía mẫu thân của nàng.
Rất nhanh, bọn họ liền đi tới nơi Trần Vân dưỡng thương.
"Nhã Nguyệt, đưa muội muội xuống phòng bếp ăn cơm đi, đêm hôm khuya khoắt chắc là đói bụng rồi." Trước khi vào cửa Đường Quân mở miệng nói.
"A?" Nhã Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu:
"Dạ."
Nghe được câu này, dì Đường sắc mặt thì càng không tốt.
Mộ Tuyết cũng có chút kinh ngạc, cái này so với dự đoán của nàng còn nghiêm trọng hơn.
Chờ Nhã Nguyệt dẫn theo Nhã Lâm rời đi, bọn hắn liền vào phòng.
Đi vào bọn hắn đã ngửi đến mùi thuốc nồng nặc.
Tiếp đến thấy được giường ở bên trong, có một người nằm trên giường.
Mộ Tuyết nhìn qua.
Lông mày không khỏi nhíu lại.
Đó là một nữ nhân, sắc mặt tái nhợt không thấy huyết sắc, làn da khô khốc như thể là thân thể bị khô cạn.
Hiện tại Trần Vân gần như là một cái xác khô, hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang tú lệ như trong quá khứ.
Cái này. . . .
Bảo sao không thể để cho Nhã Nguyệt với Nhã Lâm nhìn thấy, Mộ Tuyết trong lòng chấn kinh.
Mà dưới ánh mắt của nàng, nàng có thể nhìn thấy sinh cơ trên người Trần Vân đang nhanh chóng trôi qua, nếu như không giải quyết vấn đề căn nguyên, nhiều nhất chỉ cầm cự được một tháng.
"Cha, mẹ con, bà ấy. . . ." Dì Đường nhìn thấy cảnh này, dù đã chuẩn bị tâm lý cũng phải ngây ngẩn cả người.
Đường Quân không nói gì.
Dì Đường lập tức đi vào bên giường.
Mộ Tuyết với Đông Phương Trà Trà cũng theo đi qua.
"Bây giờ mẹ con đang ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì phải chịu khổ, cho nên chớ quấy rầy làm bà ấy tỉnh giấc." Đường Quân thấp giọng nói.
Liên tục mấy ngày nên biến thành cái dạng này.
Ông cũng luống cuống chân tay.
Mời bao nhiêu người, thế nhưng mà không có chút tác dụng nào.
Chỉ có thể đi tìm vài người lợi hại nhất,, thế nhưng mà bọn hắn cũng không thể tới trước.
"Dì Đường, có thể để cho ta bắt mạch thử một chút không?" Trong lúc bất chợt, giọng nói của Mộ Tuyết trong phòng vang lên.
Rất nhỏ giọng, nhưng mà không ai không nghe được.
Dì Đường ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Tuyết, Đường Quân cũng có chút ngoài ý muốn.
Theo ông biết, điểm đặc biệt duy nhất của Mộ Tuyết của chính là vị hôn thê của Lục thiếu gia.
Nàng vốn đã là người bình thường.