Ở đây không ai sánh được với ta, chỉ có ta 2
"Vậy thì ngươi muốn làm cái gì? Theo ta được biết, ngươi luôn cố gắng liên hệ ra bên ngoài, lần trước ngươi ngoài ý muốn phát hiện được có người có khả năng nhận được truyền tin của ngươi liền liên tục phát ra yêu cầu không ngừng nghỉ." Lục Thủy ngồi trên ghế nhìn về phía cánh cửa, con mắt dường như xuyên thấu qua cánh cửa thấy được người đối diện.
Hắn một mặt bình tĩnh, ngồi ở chỗ đó chưa bao giờ lo lắng qua việc người đối diện đột nhiên mở cửa xông vào.
"Con người kia, ngươi có mạnh không?" Phía đối diện trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi.
Nghe được câu này, Lục Thủy đột nhiên cười.
Sau đó mang theo ý cười rất nhỏ mà trả lời:
"Ngươi đang hỏi ta của hiện tại hay ta của một năm sau?"
"Có gì khác nhau sao?" Thanh âm phía sau cửa hơi nghi hoặc một chút.
Lục Thủy nhìn cánh cửa phát sáng, nhìn thấy tia sáng này yếu ớt hơn so với trước đó, nói khẽ:
"Ta của hiện tại, thân ở giữa trần thế. Ta của một năm sau, đứng ở nơi đây không ai có thể sánh vai với ta. Cho dù là Chân Thần tại thế."
Người đối diện không tin:
"Trên đời này tuyệt đối không có người như vậy, từ xưa đến nay ta chưa bao giờ thấy qua."
"Mở cánh cửa trước mắt ngươi ra, ngươi liền gặp được." Lục Thủy bình tĩnh nói.
". . ."
Cuối cùng người đối diện cũng không cách nào phản bác Lục Thủy.
Bởi vì hắn phát hiện, nhiều năm như vậy rồi thật sự là chưa từng có ai khác có thể nhận được truyền tin của hắn.
Đối phương tự tin như vậy cũng là chuyện thường tình.
Lục Thủy cũng không để ý đối phương tin hay không mà hỏi:
"Như vậy thì ta mạnh hay không, đối với ngươi mà nói có khác nhau ở chỗ nào sao?"
Lại là một mảnh trầm mặc, sau đó Lục Thủy nghe được người đối diện cửa nói nhỏ:
"Có thể, có thể giúp ta một chút không?"
"Giải cứu ngươi?" Lục Thủy hỏi.
Đối với điều này, Lục Thủy cũng không ngạc nhiên lắm, bên kia không ngừng thỉnh cầu thông tin, cho thấy hắn không hề có ác ý.
Nhìn như nào thì đều là đã mất đi tự do.
"Đúng vậy, ta bị nhốt ở trên cái đảo nhỏ này không biết đã qua bao nhiêu năm, linh lực cũng đang không ngừng bị suy yếu. Ta gom nhặt từng chút linh lực, tìm kiếm cách để trốn thoát. Ta đợi bao nhiêu năm, cũng không đợi được bất kì thời cơ nào. Cho đến có một ngày ta phát hiện ra thông đạo này, linh lực của ta có thể gắng gượng duy trì tới đây. Thế nhưng là nơi này đã là cực hạn rồi, ta chỉ có thể ở nơi này tìm kiếm thông tin bên ngoài. Hoặc là truyền tin tức." Thanh âm ở dối diện hơi hơi thở dài.
Lục Thủy ngồi trên ghế bình tĩnh nghe.
Chờ sau khi đối phương dừng lại, hắn mới mở miệng hỏi:
"Vậy thì ngươi biết nơi này là nơi nào không? Hoặc là nói ngươi biết thứ có thể giúp ngươi kết nối với bên ngoài là thứ gì không?"
Khởi Nguyên Thạch là vật trung gian của đối phương, nếu như nói có trùng hợp liên tiếp ở đây, Lục Thủy cũng không tin.
Vị trí của người này hẳn là một nơi bị phong bế, mà lại là nơi khó mà ngưng tụ sức mạnh.
Mê Đô, hoặc là Mê Vụ Chi Đô nhìn như nào cũng đều không đơn giản.
Đối phương có thể kết nối Khởi Nguyên Thạch, cũng không đủ ngọn nguồn, là rất không có khả năng.
"Là cái gì vậy?" Cửa đối diện truyền đến giọng nói nghi ngờ:
"Nơi này giống như một bộ phận của thân thể ta vậy. Chắc là liên quan đến sự ra đời của ta. Dù là ta không nhớ chút gì hết, nhưng mà chỉ cần tìm được thân thể bị thiếu bộ phận của ta, ta liền có thể biết rõ đây là nơi nào."
"Vậy thì ngươi truyền tin ra ngoài như thế nào? Trước đó ngươi còn không biết có người có thể nhận được truyền tin của ngươi." Lục Thủy hỏi.
Hắn cảm giác sự tồn tại của Khởi Nguyên Thạch có khả năng liên quan đến người này.
Mặc dù Mộ gia nói đây là đồ vật của tổ tiên bọn họ, nhưng mà cũng có thể là do tổ tiên bọn họ giữa đường đoạt được.
Dù sao thì trước đây đây là một vật vô chủ.
Mà điều mà Lục Thủy muốn hỏi chính là người bên kia cánh cửa chọn người để truyền tin như nào.
Lúc trước có người Mộ gia lĩnh ngộ được không ít điều.
Nhưng mà có một điều hắn biết rất rõ ràng, trừ người Mộ gia ra, những người khác căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
Khởi Nguyên Thạch dường như chính là đồ vật mà tổ tiên Mộ gia lưu lại.
Chính là vì tạo phúc cho con cháu Mộ gia đời sau.
Theo như Lục Thủy nhìn thấy bây giờ, đối phương chắc hẳn không phải là họ Mộ.
Mà Mộ gia cũng không phải có nguồn gốc từ thời kỳ Viễn Cổ.
Hoặc là nói tất cả gia tộc hiện tại đều không có nhà nào là kế thừa từ thời kỳ Viễn Cổ.
Cho dù là Lục gia bọn hắn.
Lục Thủy lật khắp tất cả các ghi chép của Lục gia, cũng không hề thấy ghi chép về sự phát triển của Lục gia ở thời kỳ Viễn Cổ.
"Một loại dẫn dắt." Phía sau cửa truyền đến âm thanh như khẳng định:
"Mỗi lần ta xuất hiện ở nơi này, luôn có cơ hội nhìn thấy người có một chút dẫn dắt đối với ta xuất hiện. Sự dẫn dắt này đến từ bản thân ta, nhưng mà rất yếu.”
Mỗi một lần nhìn thấy loại dẫn dắt này, ta sẽ thử liên hệ với đối phương.
Nhưng mà thật đáng tiếc, bọn hắn căn bản là không có cách nào liên hệ với ta.
Rơi vào tuyệt vọng, ta chỉ có thể thử truyền đồ vật ra ngoài.
Truyền rất nhiều đồ, nhưng ta cũng không biết bọn hắn có thể nhân được những gì.
Chính là xem vận may mà thôi.
Thế nhưng mà đã nhiều năm như vậy, những người đó dường như chưa từng nhận được những đồ liên quan đến ta. Ta liên tục tới đây, liên tục truyền lại tin tức, nhưng chưa từng có ai tới liên lạc với ta."
Nghe đến điều này, Lục Thủy gần như liền có hiểu rõ.
Nhưng là khiến hắn có chút bất ngờ đó là đối phương hình như thật sự có liên quan đến Mộ gia.
Mặc dù hơi mong manh, nhưng mà có liên hệ chính là có liên hệ.
"Nguồn gốc từ căn bản trong miệng ngươi thì quan hệ của cả hai là như thế nào?" Lục Thủy hỏi.
Vấn đề này mới là vấn đề mà Mộ Trạch một mực quan tâm.
Lục Thủy biết lão trượng nhân rất để ý đáp án của vấn đề này.
Cho nên Lục Thủy tất nhiên sẽ hỏi rõ ràng, người ở đối diện cửa cùng với Mộ gia cuối cùng là có quan hệ như thế nào.
"Là kiểu đồng căn đồng nguyên, nhưng mà cũng có khác biệt nhất định. Nhưng chắc chắn rằng là cùng sinh ra từ một nơi." Cửa đối diện truyền đến một kết luận không xác định.
Lục Thủy gật đầu, có thể nói đối phương có khi lại là tổ tiên của Mộ gia?
Hoặc nói là tổ tiên Mộ gia thật đúng là không tầm thường?
"Ngươi cố gắng liên hệ với bọn hắn là muốn để bọn hắn giúp ngươi làm việc?" Lục Thủy nhìn cánh cửa phát sáng tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, đây là chuyện sau khi ta tỉnh lại vẫn đang làm." Thanh âm phía sau cửa mỗi lúc một nhỏ đi.
Lúc này Lục Thủy nhìn về phía gian phòng, trong đây cũng bắt đầu có chút biến hóa nhỏ.
Nhưng mà còn có thể kiên trì thêm một lúc nữa.
“Chuyện liên quan tới quan hệ của Khởi Nguyên Thạch và Mộ gia đã hỏi xong, xem ra cũng không khác gì kiếp trước. Khởi Nguyên Thạch của Mộ gia hẳn sẽ không cho đem đến nguy hiểm gì cho Mộ gia." Lục Thủy nhướn mày nhìn cánh cửa phát sáng thầm nghĩ.
Chuyện cần hỏi đều đã hỏi, có lẽ đã đến lúc hắn nên hỏi thăm tình hình của đối phương.
Tốt nhất là biết được người này rốt cuộc là ai.
Một là người này cùng với Lục có chút quan hệ, hai là biết rõ ràng người kia là ai, có khả năng ra tay với Mộ gia hay không, như vậy cũng không khiến lão trượng nhân quá bận tâm.
Mặc dù hắn không thích Mộ gia, nhưng mà cũng phải cam đoan Mộ gia sẽ không bị nhân vật Viễn Cổ tổn thương.
Chuyện hưng suy thành bại bình thường của Mộ gia Lục Thủy sẽ không nhúng tay, nhưng mà nếu là cường giả Viễn Cổ nhúng tay là họa không thể tránh, cần phải ngăn chặn.
Cũng không vì gì cả, chỉ là vì Mộ Tuyết sẽ quan tâm.
Thứ ba, đối phương ở Mê Đô, có lẽ có thể lấy được tin tức chính xác liên qua tới Mê Đô.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?" Lục Thủy dò hỏi.
Nếu như đối phương cũng không biết phải làm sao để giúp hắn, vậy thì Lục Thủy cũng không có gì để nói nữa.
Với thực lực của hắn bây giờ còn chẳng đủ để đi qua cửa.
"Tìm ra nơi này của ta, hoặc là giúp ta tìm tới một bộ phận khác, ta cảm giác như có một bộ phận khác biết rất nhiều chuyện. Hoặc là trực tiếp tìm tới cái người tên Lục kia." Cửa đối diện truyền ra âm thanh.
Nghe đến điều này, Lục Thủy ngửa người ra sau nói:
"Lục chết rồi."
Tin tức này khiến cho người đối diện sửng sốt một chút, hắn giống như đang suy tư điều gì, nhưng cuối cùng lại nghĩ không ra.