Lục Thủy nhăn mày lại.
Khiêu chiến những điều không thể? Đây chính là chuyện Kiếm Nhất cần làm? Cũng thứ hắn không thể mang ra?
"Tại sao hắn muốn đi khiêu chiến chuyện không thể?" Lục Thủy hỏi.
Hắn không trực tiếp hỏi cái gì là không thể. Nếu Kiếm Nhất không đề cập tới, một người không hoàn chỉnh như vậy, khó mà nói sẽ có điều gì xảy ra sau khi hắn nói ra.
Lục Thủy thực lực biết mình đến đâu. Hiện giờ hắn không giải quyết được loại tồn tại này.
Nguy hiểm thì cũng không nguy hiểm, hắn mà muốn chạy trốn, đối phương không có cách nào đuổi kịp hắn. Quan trọng là nếu như thế thì không thể nào tiếp tục dò xét Mê Đô.
Mê Đô hay là Mê Vụ Chi Đô, vị trí của người này rất kỳ lạ.
"Bởi vì. . ." Lúc Minh mở miệng chuẩn bị nói thì rất tự tin, nhưng tiếp tục sau đó lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
"Sao vậy?" Lục Thủy hỏi.
Hắn nhìn về phía trước, trước mắt không có bất kỳ lực lượng nào ảnh hưởng tới. Vả lại bọn họ vẫn còn ở trong thông đạo, muốn rời khỏi thông đạo còn một khoảng cách nữa.
Vị trí đảo nhỏ cách thông đạo này không gần.
Sau đó, giọng Minh truyền đến vẻ nghi ngờ:
"Rõ ràng là ta biết vì sao Kiếm Nhất làm như thế, nhưng lúc nhất thời lại phát hiện bản thân đã mất đi đoạn ký ức này. Có lẽ nó nằm ở một bộ phận khác trên người."
Lục Thủy nhíu mày, nhưng hắn cũng không có nói thêm điều gì nữa mà chuyển sang hỏi thăm chuyện khác:
"Ngày ấy Chân Thần vẫn lạc, ngươi biết ngươi ở đâu không?"
"Biết một nửa, ta biết mình đnag chiến đấu, dồn hết hết thảy để chiến đấu, quên sinh biết chết, đánh cược tất cả chỉ để chiến đấu. Nhưng là ta không biết cuối cùng mình đã thắng hay thua, cũng không biết chính mình chiến đấu vì điều gì. Ta chỉ biết là, cuối cùng chiến đấu kết thúc, Chân Thần vẫn lạc." Minh đáp.
Lục Thủy có chút hiếu kỳ nói:
"Chiến đấu? Địch nhân của ngươi là ai? Nơi ngươi chiến đấu cách chỗ Chân Thần xa không?"
Câu hỏi này đối với Lục Thủy khá quan trọng. Dù sao hắn phải biết người này là đang vây công Cửu, hay bản thân hắn ta đang đánh nhau với người ta.
"Địch nhân là nam, ta nhớ được hình dạng của hắn, nhưng ký ức về tên của hắn lại không chỗ ta. Về phần Chân Thần, ta có ký ức này, Chân Thần cách chúng ta rất rất xa. Từ đầu tới cuối cuộc chiến đấu đều không xuất hiện hình dáng Chân Thần, nhưng cuối cùng vẫn truyền đến tin tức Chân Thần vẫn lạc. Còn về việc Chân Thần đã vẫn lạc ra sao, đoạn ký ức này cũng không ở chỗ ta. Nhưng là ta nhớ được lúc ấy trong lòng mình chỉ thở dài, không quá kinh ngạc. Như thể bản thân đã sớm biết Chân Thần sẽ vẫn lạc. Nhưng cũng có khả năng cảm xúc khác hiện đang không ở chỗ ta." Minh tiếp tục nói.
Lục Thủy gật đầu không nói gì.
Thực lực của người này đúng là không tầm thường, hắn biết Cửu. Nhưng chuyện mà hắn biết chỉ được nửa này nửa kia, nên rất khó tìm được chuyện nào chính xác.
Còn về việc vì sao hắn lại muốn khai chiến với người khã, Lục Thủy không thể nào biết được. Địch nhân là ai, hắn càng không thể nào ra đưa ra kết luận.
Người đó là nam, chỉ như này thôi thì làm sao đoán?
Nhưng có thể đối phương biết Cửu chắc chắn đã vẫn lạc.
Như vậy chỉ có một khả năng. Có khả năng hắn đã tham gia, thí thần.
Sau đó, Lục Thủy nghĩ đến ở cuối cùng trong danh sách thí thần có một người bình thường, Nguyệt tộc, Minh Nguyệt.
"Ngươi là người Nguyệt tộc?" Lục Thủy thử hỏi.
"Ta không trả lời được vấn đề này, không có ký ức liên quan, nhưng mà ta cảm giác có lẽ bản thân là nhân loại." Minh nói.
Lục Thủy không tiếp tục để ý tới điều này nữa, xem như thêm một manh mối đi, đến lúc đó là có thể biết chính xác.
"Những chuyện sau khi Chân Thần vẫn lạc, ngươi biết bao nhiêu?" Lục Thủy nhìn thấy thông đạo sắp đến cuối. Bên ngoài chỉ một mảng trắng xóa.
"Đó là tháng năm dài đằng đẵng, một ngày bình thường khi ta rời khỏi Tu Chân giới đi đến nơi khác. Giống như đi trên mặt trăng vậy. Về sau, ta gặp một việc lớn. Nhưng chuyện liên quan tới sự kiện kia ta chỉ biết qua loa. Sau đó, ta liền ở lại Mê Đô, có vẻ như ta đã đáp ứng ai đó thủ hộ ở nơi đây. Nhưng ta phải trông coi thứ gì, cần thủ hộ tới khi nào. Ta cũng không biết." Giọng nói của Minh mang theo nghi hoặc.
Hắn cảm thấy mình không biết còn nhiều hơn điều biết. Có vẻ như rất nhiều bộ phận đang ở một nơi khác.
"Ngươi biết trận chiến của tam đại thế lực Viễn Cổ không?" Lục Thủy hỏi.
"Không có ấn tượng." Minh đáp lời.
Lục Thủy hiểu, đối phương nói nói đến việc lớn kia, có lẽ là trận chiến xảy ra lúc thời kỳ Viễn Cổ sắp kết thúc. Cũng chính sau sự kiện đó, Lục để hắn tại Mê Đô, thủ hộ một thứ gì đó.
"Xem ra hắn là không biết tin tức liên quan đến Dự Ngôn Thạch Bản." Lục Thủy thở dài trong lòng.
Hắn cũng đành chịu. Những gì hắn ta gặp phải không phải đã chết, thì cũng chỉ là ngoi đầu lên, còn không thì cũng toàn chuyện chưa hoàn chỉnh.
Lúc nào hắn mới có thể gặp được một tên bình thường?
Trước mắt, bình thường nhất có lẽ là Thiên Cơ, nhưng Thiên Cơ rụt lại không dám ra, khiến người ta biết phải làm sao. Thiên Cơ Lâu Vũ biết không nhiều.
"Sắp tới." Lúc này, giọng nói Minh truyền tới.
Lục Thủy thuận theo ánh mắt Minh, thấy được màn sương trắng xoá, trong tầm mắt mơ hồ mờ mịt.
Rất nhanh, Minh thoát khỏi thông đạo, cuối cùng xuất hiện ở trong sương mù, dày đặc đến mức đưa tay không thấy được năm ngón.
"Phải bao lâu mới có thể đến chỗ hòn đảo của ngươi?" Lục Thủy nhìn trong tầm mắt nơi nào cũng đều là sương mù, tò mò hỏi.
Theo lý thấy thì đã gần tới nơi rồi mới đúng.
"Bao lâu mới có thể đến ư?" Minh hơi nghi ngờ, sau đó đáp:
"Đã đến rồi, chúng ta đã ở trên hòn đảo."
Lục Thủy sửng sốt một chút, sau đó nói:
"Vươn tay ngươi ra, đặt ở trước tầm mắt."
Minh không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn đưa tay ra.
Sau đó Lục Thủy thấy được tay Minh, rất mơ hồ nhưng đúng là tay.
"Có chuyện gì nhỉ?" Nhất thời, Lục Thủy thấy hơi nghi hoặc.
Là Mê Đô quá đặc biệt, hay là giác quan của Minh bị lừa?
"Mỗi người nhìn thấy Mê Đô đều không giống nhau sao?" Lục Thủy hỏi.
Nghe được câu này, Minh sửng sốt một chút, sau đó chợt hiểu ra:
"Ta nhớ ra rồi, Mê Đô cần tự mình đến mới có thể nhìn thấy, thông qua ánh mắt của ta chưa chắc đã có thể nhìn thấy."
"Ngươi ở dưới chờ ta, ta bay lên, đến vị trí biên giới, ảnh hưởng không còn lớn như vậy nữa." Nói xong, Minh lập tức bay lên.
Lục Thủy có thể cảm giác được đối phương ở bên ngoài. Ở phía trên di chuyển nhanh chóng.
Rất nhanh, hắn phát hiện mê vụ càng ngày càng ít. Ánh sáng bắt đầu xuất hiện.
"Bên chỗ ngươi đang là ban ngày?" Lục Thủy đột nhiên hỏi.
"Không phải, chỗ ta giờ cũng đang đêm tối, tình hình Mê Đô không thể có chuyện theo lẽ thường." Minh vẫn đang tiếp tục di chuyển bên trên.
Rất nhanh Lục Thủy liền thấy một khu vực bị mê vụ bao phủ, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình huống bên trong hiện giờ như thế nào.
Hình ảnh vẫn còn có chút mơ hồ.
"Trong mắt ngươi thế giới có mơ hồ không" Lục Thủy hỏi.
Hắn phát hiện những gì mình nhìn thấy tất cả đều rất mơ hồ.
Ngay từ đầu hắn tưởng rằng tín hiệu có vấn đề, thế nhưng cho dù Minh đã về thân thể mình thì tất cả những gì hắn có thể thấy vẫn mơ hồ như thế. Điều này khiến hắn phải hỏi lại Minh để xác nhận lại xem.
"Không, trong mắt ta nhìn cái gì cũng vô cùng rõ ràng, ngươi không thấy rõ?" Minh hỏi.
"Ngươi nghĩ là vì sao?" Lục Thủy trực tiếp hỏi.
Minh trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
"Không phải thuật pháp của ta có vấn đề. Có lẽ là ảnh hưởng đến từ Mê Đô."
Cho nên, Mê Đô thực sự có hiệu ứng đặc biệt làm mờ tất cả à?
Trong nháy mắt, Lục Thủy nghĩ đến cái người viết sách kia.
Nói cách khác, người khác nhìn thấy Mê Đô thì rõ ràng còn hắn nhìn thấy Mê Đô chỉ có mơ hồ. Hoặc có thể nói, nếu hắn không tận mắt nhìn thì chỉ có thể thấy Mê Đô mơ hồ?
Mê Đô như vậy khiến Lục Thủy cảm thấy nghi hoặc.