Rốt cuộc đó là thứ gì, loại đặc tính này hắn chưa từng thấy bao giờ. Mà vị trí của Minh là Mê Đô, có liên quan đến Lục.
Lục đã để thứ gì ở chỗ này?
Dù có nghĩ nát óc Lục Thủy cũng không suy đoán được tí nào.
Hắn biết quá ít về Lục. Hắn chỉ biết Lục rất mạnh, là người thúc đẩy thời đại Chân Thần kết thúc.
Lục cũng giống như Chân Thần, đều tự mình chọn vẫn lạc.
Nhưng hắn khác với Chân Thần một điểm là khi Lục vẫn lạc, có lẽ đã không thể kết thúc người hắn tồn tại.
Người mà một cái chết có thể khiến cho người ta lãng quên là đặc biệt vô cùng.
Thậm chí, vượt qua Chân Thần.
Lục Thủy đang tự hỏi, nhưng hắn cũng đang chú ý bốn phía. Hắn muốn nhìn mê vụ nơi này xem còn có thể nhìn thấy những vật khác hay không. Nếu như chỉ có đến thế này, hắn rất khó tìm được đến nơi đây.
Mà vừa lúc này, một bóng người đột nhiên xông vào tầm mắt của hắn.
"Dừng lại." Lục Thủy lập tức nói.
Minh vốn đang di chuyển bên trên, nghe được tiếng nói của Lục Thủy thì lập tức ngừng lại.
"Sao vậy?" Minh hỏi.
"Phía trước có bóng người, ngươi thấy không?" Lục Thủy hỏi.
Hắn nhìn thấy ở ngay phía trước, một bóng người đang đứng đấy. Nhưng lại vẫn không thể nhìn thấy bất kì thứ gì khác.
Đó là một bóng người trong sương mù.
"Thấy, nơi này chắc chắn sẽ có bóng người xuất hiện, nhưng ta không thể nào gia tiếp được với nó. Ta từng thử nghiệm và rút ra được vài kết luận. Đối phương nhìn như ở phía trước nhưng trên thực tế lại xa cuối chân trời. Hoặc có thể nói, bóng người chỉ là bóng người, vốn không có gì khác nữa. Còn có một khả năng khác, đó chính là đã từng có người đi ngang qua, từ đó lưu lại một bóng người." Minh nói.
Lục Thủy nhíu mày, nếu như chỉ là vấn đề về khoảng cách, tất nhiên không có vấn đề. Khoảng cách cũng không thể chân chính ảnh hưởng đến bọn hắn, mặc kệ là Minh hay là thân ảnh kia, tuyệt đối đều có chính mình đặc thù.
Chân chính có thể ảnh hưởng bọn hắn, là Mê Đô.
Lại hoặc là Mê Vụ Chi Đô, nếu như Mê Đô thật ở trong Mê Vụ Chi Đô.
Cho nên Minh phía sau hai cái suy đoán khả năng cao hơn một chút.
Dù sao ở trong mắt Lục Thủy, bóng người kia không có bất kỳ cái gì động tác.
Thấy thế nào cũng không phải người bình thường.
"Ta cho ngươi một cái phù văn, ngươi nếm thử nhìn xem có thể hay không cùng đối phương giao lưu." Lục Thủy nói ra.
"Được." Minh lập tức đáp ứng.
Hắn đã thử qua vô số cách, không có bất kỳ hiệu quả gì.
Thứ duy nhất hữu dụng, chính là thông đạo kia. Nếu như người này có cách, hắn lập tức có thể thoát khỏi Mê Đô.
—— ——
"Người của Đường gia cơ bản khống chế được?"
Đường gia bên ngoài phía bắc núi lớn trong sơn động, truyền ra thanh âm trầm thấp.
Sơn động đen kịt một màu, trong hắc ám có bốn cái thân ảnh, không cách nào thấy rõ dung nhan, chính là phục sức đều khó mà nhìn ra.
"Sinh Tử Cổ đã có tác dụng, Đường gia quá yếu, thế mà đến bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của Sinh Tử Cổ."
"Đồ đâu?"
"Chưa có tin tức, nghi là đã bị dời đi nơi khác. Nhưng dự vào tình hình này thì có vẻ nó vẫn nằm trong Đường gia."
"Giết xông vào tìm à?"
"Quá mạo hiểm. Dù trong người họ có Sinh Tử Cổ, nhưng thực lực đối phương không tệ. Chúng ta âm thầm tìm kiếm còn được chứ một khi giết xông vào trên quy mô lớn, tất sẽ khiến đối phương liều mạng với chúng ta. Người của chúng ta quá ít."
"Làm sao bây giờ?"
"Chỗ ta lúc này có một bảo vật Không Gian, có thể mang một vài người Đường gia ra ngoài, tìm người nào quan trọng, sau đó đưa ra bên ngoài. Như vậy có thể giúp chúng ta không phải xông vào Đường gia. Nhưng nhất định phải qua người Sinh Tử Cổ gần đó mới được."
"Vậy những người nào được chọn?"
Dứt lời, tất cả mọi người trầm mặc, như thể vẫn đang suy nghĩ phải chọn người nào mới tốt.
Rất nhanh liền có người mở miệng.
"Những người trẻ tuổi cốt lõi rất có khả năng, những lão bất tử kia cũng phải chọn lấy một hai tên."
"Không cần đếm xỉa đến người ngoài đảo."
"Không, các ngươi có từng quan sát được rằng gần Đường gia tiếp đón vài vị khách hay không?"
Nghe thấy vậy, lập tức có người nói:
"Người Mộ gia? Ý của ngươi là, rất có thể Đường gia đưa đồ cho Mộ gia chuyển đi?"
"Nghe nói là vợ và con gái của Mộ Trạch Mộ gia, người quan trọng như vậy lại đột nhiên đến thăm, có bình thường không?"
"Đạo lí đối nhân xử thế mà thôi, bình thường."
"Cho nên mới không bình thường."
". . . . ."
Nhất thời, không một ai nói chuyện, quả đúng là như vậy. Nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng lại bình thường thái quá.
"Bên phía các nàng có dấu vết của Sinh Tử Cổ không?"
"Có, như có vẻ như đã bị phát hiện, cổ trùng này gấp quá."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, Đầu tiên cứ dời đi đã, phái người cho các nàng ăn cổ trùng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
"Hành động đi."
Trong nháy mắt, trong sơn động đen kịt, không còn bất luận tiếng vang nào nữa, không để lại chút xíu dấu vết nào.
Bốn bóng người kia, cũng đã hoàn toàn biến mất.
. . .
"Cổ Thần?" Mộ Tuyết nghe Thiên Nữ chưởng môn báo cáo vậy thì hơi kinh ngạc.
Cổ Thần là cái gì?
"Chúng ta cũng là trùng hợp nghe được thôi. Bên đó nói là cao nguyên dưỡng cổ nhân phát hiện sự tồn tại của Cổ Thần. Bọn hắn dốc toàn bộ lực lượng, tìm kiếm Cổ Thần. Nói Cổ Thần là nguồn gốc của hết thảy cổ trùng, cổ độc. Chỉ cần có được Cổ Thần, dưỡng cổ nhân cao nguyên bọn chúng sẽ mở ra tiền đồ tươi sáng." Thiên Nữ chưởng môn lập tức trả lời.
Thần Nữ đại nhân đột nhiên tìm nàng, nàng tất nhiên không dám chậm trễ phút nào.
Nguồn gốc của hết thảy cổ trùng, cổ độc?
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, nghe có vẻ hơi quen tai. Hình như trước kia Lục Thủy đã từng nghiên cứu.
"Nghe có hơi giống Mẫu Thần Vạn Vật, hình như nàng cũng lấy cổ trùng làm bản thể." Mộ Tuyết cảm thấy hơi do dự khó xác định.
Nàng có quen với Mẫu Thần Vạn Vật. Dù sao nàng cho Vạn Vật Mẫu Thần năm mươi năm để chính nàng ấy giải phẫu chính mình.
Lục Thủy muốn nghiên cứu, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng Mẫu Thần Vạn Vật là tiên, trong một số lĩnh vực, nàng là tồn tại như một vị Thần Minh.
Sau đó thanh danh truyền đến tai Lục Thủy. Cuối cùng lên đài thí nghiệm.
Trên đời này, không ai có thể ngăn cản Lục Thủy bắt những Thần Minh này làm nghiên cứu. Những Thần Minh này khi đối mặt với Lục Thủy, chỉ có hai lựa chọn.
Một là phối hợp, bớt đi chút khổ sở.
Hai là Lục Thủy ép đối phương phải phối hợp với mình, đãi ngộ có hơi vô nhân đạo.
Có vài người khá khí phách, gần chết vẫn không theo. Cuối cùng đến cả quyền được sống hay chết cũng đều bị tước đoạt.
Dưới trời sao lại có thêm một người cơ khổ.
Nếu không phải nàng thường xuyên làm nổ mật thất của Lục Thủy thì cũng không biết có bao nhiêu sinh linh đã nằm lên đài thí nghiệm.
Đương nhiên, nếu không do nàng vẫn luôn không mang thai, cũng đã không khiến nhiều sinh linh phải nằm trên đó đến như vậy.
Mỗi lần Lục Thủy đưa tay về phía tinh không, đều có vô số người đang phát run.
Mộ Tuyết ngừng suy nghĩ, lại không hiểu vì sao đột nhiên lại nhớ tới Lục Thủy. Rõ ràng tên này việc xấu từng đống nhưng nàng vẫn ưa thích ghê gớm.
"Ừm, có thể là bởi vì ta nên mới khiến cho Lục Thủy trở thành như vậy, ta thật sự là một người phụ nữ tràn ngập tội nghiệt, ầy, hiện tại là bé gái."
Nhưng đối với Cổ Thần, có lẽ Mộ Tuyết sẽ không gặp được, cho nên nàng không biết cuối cùng đó có phải là Mẫu Thần Vạn Vật hay không.
Nếu như vậy thì nàng cảm thấy cần chỉ cho đối phương một con đường sáng, chớ đi đường xưa. Nhưng Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, lại cảm thấy, đời này có lẽ Lục Thủy sẽ không mở mật thất làm nghiên cứu đâu.