Núi lớn cách xa Đường gia.
Đêm khuya, trên núi yên tĩnh lạ thường. Tất cả động vật, Linh thú đều đang nghỉ ngơi. Ngay đúng vào lúc này, một ánh sáng phá vỡ sự của an bình ngọn núi lớn.
Chỉ trong nháy mắt, mấy chục chùm sáng từ trên trời giáng xuống. Như thể bên trong mỗi một chùm sáng, đều có một bóng người.
Hô!
Quang mang rơi xuống núi lớn, tỏa ra bốn phương tám hướng. Có luồng ánh sáng cực ít kề sát bên ánh sáng.
Oành!
Khi những luồng ánh sáng này rơi xuống đất, chúng tạo ra những âm thanh trầm muộn, như thể những người rơi xuống đều bị quăng xuống vậy.
Lúc này, Mộ Tuyết rơi từ trên không xuống, nàng lơ lửng ở giữa không trung, không có dấu hiệu nào là bị ngã. Ánh sáng ở trên người nàng sẽ không gây ra tổn thương mà ngược lại, nó đang hỗ trợ cho nàng. Như tiên nữ hạ phàm trần, ánh sáng tím từ người nàng tỏa ra.
Nhưng tiếc rằng cảnh này không ai hay.
Sau đó quang mang biến mất, Mộ Tuyết chậm rãi đáp xuống đất. Ung dung không vội vã.
"Phân bố chia rẽ. Xem ra, tu vi của đối phương rất bình thường. Pháp bảo như thế nhưng lại khống chế không tốt." Mộ Tuyết nhìn bốn phía, suy đoán.
Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra có người đang đi về phía bên này.
Hẳn là người giữ pháp bảo bảo biết mình khống chế không tốt cho nên sắp xếp người đến từng nơi một.
Sau đó, Mộ Tuyết liền thấy có người xuất hiện ở gần chỗ nàng.
Là hai người.
Dưới ánh trăng, thấy rõ hai người kia là rất dễ dàng sự tình. Đó là hai nam tử mặc trang phục kỳ quái, tu vi trong khoảng 3.5.
Trà Trà mà gặp phải hai người này sẽ khá gian nan. Tuy thực lực Đông Phương Trà Trà siêu quần nhưng thiên phú chiến đấu lại quá kém.
"Người bình thường?" Hai người đi tới có chút ngoài ý muốn.
Mộ Tuyết nhìn bọn hắn nhưng không có lên tiếng.
Hai người kia liếc nhìn nhau, nói:
"Giữ nguyên kế hoạch, đầu tiên khiến nàng ta mất đi năng lực hành động, sau đó cho ăn cổ độc, bắt đi."
Mộ Tuyết nhíu mày, sau đó không nhìn về phía hai người kia mà đi thẳng về một hướng khác. Qua lời của đối phương, nếu đám Nhã Nguyệt gặp phải những người này thì có thể sẽ có chút nguy hiểm.
Nhưng cũng may, khoảng cách không xa, dù cho không có ấn ký nhưng chỉ cần xuất hiện việc nguy hiểm tính mạng, thì nàng cũng có thể đi qua đầu tiên.
Trước mắt, nàng không có cảm giác được đám Nhã Nguyệt gặp vấn đề nguy hiểm gì.
Còn về phần Trà Trà, có Công Đức Chi Nhãn ở đó, muốn bắt nàng ấy cũng không dễ đến vậy đâu.
Trà Trà vốn thường xuyên ra ngoài mạo hiểm, biết nên bảo vệ mình như thế nào. Đừng nhìn Trà Trà trông có vẻ không thông minh vậy mà khinh, năng lực cầu sinh của nàng ấy rất mạnh.
Hai người kia nhìn thấy Mộ Tuyết quay người rời đi thì sững sờ.
Đây là một kẻ ngốc?
Nghĩ như vậy, hai người trực tiếp thi pháp, định khiến người này mất đi khả năng chống cự. Muốn trách thì trách vận may của bản thân không tốt đi. Đã sinh ra ở Đường gia.
Sau đó bọn họ thi thuật pháp về phía Mộ Tuyết, nhưng làm cách nào cũng không có gây lên bất kỳ gợn sóng. Đến cả váy tiên cũng không lay động một chút nào.
Hai người sửng sốt một chút, thấy cực kỳ khó hiểu. Sau đó, bọn họ trong lòng giật thót, nghĩ tới điều gì đó rất đáng sợ. Đầu tiên là nhanh chóng quay người chạy đi.
Nhưng mà khi xoay người một cái, bọn hắn lập tức giữ nguyên tư thế đứng tại đó không thể nào động đậy.
Trong mắt vẫn y nguyên vẻ khiếp sợ.
Mộ Tuyết không để ý đến người đằng sau, nàng có thể cảm giác được Trà Trà đang ở gần đây, Hương Dụ thì cách đây hơi xa.
Vốn Đinh Lương đang trông nom Nhã Nguyệt Nhã Lâm nhưng hiện giờ có vẻ như đang ở cùng với Hương Dụ. Thực lực các nàng đều không kém, Mộ Tuyết không quá lo lắng.
Sau đó Mộ Tuyết phát hiện Nhã Nguyệt Nhã Lâm thêm vào đó là cả Đường di cũng đang ở cùng một chỗ. Đường di thực lực so với những người khác thì mạnh hơn nhiều, chỉ cần không bị nhằm vào thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Về phần Trần tiền bối, có vẻ như đang ở cùng đám thị nữ.
Sau khi Mộ Tuyết biết đại khái tình hình thì quyết định đi tìm Trà Trà trước. Nàng mà chỉ điểm tốt, chiến lực của Trà Trà vẫn là rất mạnh.
Còn về người nuôi cổ cho đến trước mắt vẫn chưa phải là chính chủ ra sân.
"Người của Đường gia cũng ở phía bên này, xem ra cũng có một vài nhân vật quan trọng bị truyền tống đến đây."
Nghĩ như vậy, Mộ Tuyết liền biến mất khỏi vùng rừng tùng này.
Còn hai người nuôi cổ ở phía sau vẫn đứng y nguyên ở đó. Lúc này, một cơn gió nhẹ quét qua, sau đó hai người giống như bụi bặm vậy, biến mất ở trong cơn gió nhẹ.
Mộ Tuyết không thích nam nhân khác đụng chạm vào người mình. Trừ Lục Thủy có thể tùy tiện đụng ra thì những người khác ngay cả quần áo nàng cũng không được chạm. Ở kiếp trước, mặc dù điều gì nàng cũng không hiểu, nhưng vẫn hiểu rõ rằng, lấy chồng là sẽ như thế nào. Nhưng về cảm giác nàng vẫn cảm thấy đổi nơi khác, trốn ở trong viện sinh hoạt. Nhưng tiếc là Lục Thủy nhất định phải nuông chiều nàng đến khi nàng vui vẻ mới thôi. Khiến nàng có cảm giác thế giới không giống nhau.
Đường ban đêm khó đi, trên đường Mộ Tuyết đi tới, xung quanh luôn có một vài Yêu thú nhìn chằm chằm nàng. Nàng không ra tay, nhưng vào lúc những Yêu thú này có ý định nhào đến, nàng sẽ lập tức thả ra một chút khí tức của mình.
Không dám gây ra động tĩnh quá lớn. Lo người nuôi cổ và người của Đường gia chú ý tới nơi này.
"Không biết bây giờ Lục Thủy đang làm gì. Hắn đang tiếp tục xem Thiên Địa Trận Văn, hay là chạy đi đâu đó làm chuyện gì rồi." Vừa mới nghĩ đến Lục Thủy, nàng lại muốn biết đối phương đang làm gì. Tiếc là bây giờ không phải là thời điểm tốt để gọi điện thoại.
"Sáng mai sẽ liên lạc lại với hắn, nói cho hắn biết tin mình sắp trở về. Cũng chẳng biết hắn vui mừng hay là khó chịu đây nữa."
Nếu hắn vui mừng thì Mộ Tuyết cũng vui mừng, nếu như tỏ thái độ khó chịu, vậy thì Mộ Tuyết sẽ lại ho thêm một quyền.
Sau đó, Mộ Tuyết đi dưới một đại thụ, nàng ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này, Đông Phương Trà Trà đang núp ở trên cây, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Trà Trà, em đang làm gì thế?" Mộ Tuyết tò mò hỏi.
Lúc này Đông Phương Trà Trà kỳ thật có ẩn nấp chi pháp gia thân, dùng hay là ánh mắt của nàng lực lượng.
Người bình thường khó mà phát hiện.
Lúc đầu, Trà Trà đang trốn tránh cảnh giác bốn phía, đột nhiên nàng nghe thấy có người gọi thì giật nảy mình. Suýt chút nữa là đã nhảy xuống cây ngự kiếm phi hành chạy trốn. Nhưng may mà phản ứng kịp, nhận ra đó là chị dâu.
Hương Dụ không ở đây thêm nữa xung quanh ẩn chứa nhiều điều nguy hiểm, nàng trước tiên cứ trốn trước. Gặp phải chuyện kỳ lạ nào, cho dù có nguy hiểm hay không, đều chú ý ẩn nấp.
Đây là điều Hương Dụ dạy nàng. Hương Dụ nói đúng.
Chờ đến khi nàng vô địch thiên hạ, thì không cần nghe lời Hương Dụ phải trốn tránh nữa. Nàng còn nghĩ xong những lời để phản bác Hương Dụ rồi đây.
'Ta còn chưa dùng sức, địch nhân đax ngã, sao phải tránh?’
"Chị dâu, vừa mới rồi có người tới, em đang tránh bọn họ. Hương Dụ nói là nếu gặp phải tình huống bất ngờ, có người đột nhiên xuất hiện thì phần lớn đều là kẻ địch. Phải ẩn trốn trước đã rồi quan sát chúng." Đông Phương Trà Trà nhảy xuống trước mặt Mộ Tuyết, lập tức đáp.
Có chị dâu ở đây rồi, nàng chẳng sợ gì nữa.
Mộ Tuyết nhìn nơi Đông Phương Trà Trà ẩn nấp và thuật pháp nàng dùng, không nói gì thêm. Mặc dù Trà Trà không quá thông minh, nhưng rất nghe lời.
"Bọn chúng đâu?" Mộ Tuyết hỏi.
Đông Phương Trà Trà nhìn xung quanh một lần, nói:
"Không biết bọn chúng đi đâu nữa."
"Vậy chúng ta đi tìm đám người Đường di đi đã." Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Tất nhiên Đông Phương Trà Trà không có ý kiến. Vào những lúc không biết làm sao thì cứ nghe chị dâu, nghe Hương Dụ là được rồi.
Nhưng ngay lúc hai người Mộ Tuyết chuẩn bị rời khỏi chỗ này thì bất chợt có một mũi tên bay tới.
Vút!
Mũi tên bắn trực tiếp về phía Mộ Tuyết. Công kích bất chợt như này, Mộ Tuyết căn bản không thèm để vào mắt.
Nhưng Đông Phương Trà Trà liền động.
Trước tiên, nàng gọi kiếm ra, va chạm với mũi tên này.
Oành!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, nhưng lực lượng xung kích cũng không quá lớn. Dù sao đến cả Trà Trà còn có thể ngăn lại.
"Có vẻ như không được mạnh cho lắm." Đông Phương Trà Trà ngăn lại một tiễn, đột nhiên phát hiện chính mình rất mạnh.
"Chị dâu, em cảm thấy hiện giờ em có hơi bành trướng rồi, em cảm thấy em có thể đánh thắng bọn hắn." Đông Phương Trà Trà lùi đến bên người Mộ Tuyết nó.
Mộ Tuyết nhìn về hướng mũi tên bay tới. Ở bên đó có hai người bước ra, là hai người tam giai. Xem ra bọn chúng nhìn vào thực lực để phái người ra.
Cho dù là bên phía nàng bên kia hay bên phía Trà Trà bên này thì đều không phải dưỡng cổ nhân nào quá mạnh.
Hẳn là cường giả tập trung ở nơi khác.
"Vậy thì thử giao thủ với các nàng một chút, có nhẽ thắng." Mộ Tuyết nhìn Đông Phương Trà Trà, nhẹ giọng cười nói.