Đám Đường di không gặp phải tình huống nguy hiểm, nên nàng không đi qua cũng không có vấn đề gì. Vả lại nếu lúc đi qua phải cần ra tay, đối với nàng mà nói là điều khá phiền phức.
Cho nên, lỡ như Đường gia có thể tự mình giải quyết phiền phức thì có thể chờ một chút, tiện thể nàng cũng muốn cho Trà Trà làm quen sử dụng thực lực của mình.
Mấy tháng nay, tốc độ tiến giai của Trà Trà quá nhanh, nhưng đều không ra tay lần nào. Nàng không nắm rõ được thực lực của mình đến đâu.
Nếu không phải vậy, vào lúc Lục Thủy không thể sử dụng thực lực từ tam giai trở lên, hắn đã không đến mức không có chút lực phản kích nào.
"Thật sự có thể chứ?" Đông Phương Trà Trà có chút hưng phấn.
Bình thường sau khi rời khỏi nhà nàng chẳng đánh lại nổi ai. Hơn nữa, Hương Dụ đều không cho nàng nảy lên xung đột với người khác.
Nhưng bây giờ có chị dâu ở đây mà, đánh không lại cũng không có việc gì. Nếu chị dâu không để nàng đánh, đương nhiên là không thể đánh, cố tình làm sẽ khiến chị dâu thêm phiền phức. Mà ra ngoài thám hiểm, quan trọng nhất chính là không thể khiến người khác thêm phiền phức.
Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
"Cố gắng đánh bại bọn hắn, không cần lo lắng gì khác."
Lúc này hai người kia cũng đã đi tới.
"Ta đã nói chắc chắn nàng ta trốn đi rồi mà." Một nam tử chất giọng khàn khàn lên tiếng trước.
Mỗi bước chân hắn đi tới, cây cỏ dưới chân cũng đều trở nên khô héo.
Là cổ độc.
"Tốc chiến tốc thắng, phế các nàng, để người sống." Một nam tử khác nói theo.
Nói xong, hai người vọt thẳng về phía Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà.
Lúc này, Đông Phương Trà Trà cũng đã chuẩn bị xong. Trong tay nàng cầm kiếm, bắt đầu chuyển động như là một trận gió.
Trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, không lo lắng hậu quả, tự tin đến mức không gì có thể sánh kịp.
Tự tin này là chị dâu cho nàng.
Thua còn có chị dâu, nàng không sợ.
Oanh!
Chiến đấu hết sức căng thẳng.
Mộ Tuyết chỉ đứng ở phía sau nhìn xem, nàng muốn nhìn xem Trà Trà có thể phát huy bao nhiêu thực lực.
. . .
"Đã có chuyện gì?" Đường Quân đứng ở trên ngọn núi, hơi kinh ngạc nhìn bốn phía.
Ở bên cạnh hắn còn có một người nam tử trung niên râu cá trê, đang cau mày.
Người này chính là Tộc trưởng Đường gia Đường Thiên Vũ. Có tu vi thất giai, độc công xuất sinh nhập hóa, vô cùng cường đại. Ở trong các thế lực ngang hàng, rất ít ai là không kiêng kị hắn.
Mộ gia tộc trưởng Mộ Uyên, ở trước mặt hắn cũng không dám có chút thư giãn.
Mặc dù cả hai cùng một cảnh giới, nhưng là Đường Thiên Vũ đã chạm đến tu vi thất giai từ lâu, nếu thực sự đánh nhau, Mộ Uyên tất nhiên sẽ thua.
Đến đây phải xem ai là người nhập đạo trước.
Nhập đạo với thất giai không nhập đạo khác nhau một trời một vực. Đương nhiên, các gia tộc so bì với nhau là về nội tình, không phải tộc trưởng nhà ai mạnh thì gia tộc ấy càng mạnh. Giống như Lục gia vậy.
Cho dù thực lực Mộ gia hay tộc trưởng Đường gia mạnh đến đâu thì nội tình của bọn họ khi đứng trước mặt Lục gia không chịu nổi một đòn.
"Là dưỡng cổ nhân cao nguyên." Đường Thiên Vũ nhăn mày lại.
Hắn không ngờ rằng đối phương lại ra tay sớm đến vậy.
"Cho nên, thực ra tộc trưởng đã sớm biết dưỡng cổ nhân cao nguyên nhằm vào Đường gia chúng ta ư?" Đường Quân trầm giọng, nói.
Cũng có nghĩa là phu nhân hắn chịu khổ sở nhiều vậy chỉ là vô ích?
Người trong tộc đã biết là Sinh Tử Cổ từ trước nhưng không nói hắn biết?
Đường Thiên Vũ liếc qua Đường Quân, nói:
"Không nên suy nghĩ nhiều, chuyện về Sinh Tử Cổ là ta nghe ngươi nói, nhưng chúng ta lại phát hiện có điều không đúng, chỉ là không biết đó là gì thôi. Hiện tại xem ra trong tộc không ít người đã mất đi sức chiến đấu."
"Vậy hiện giờ tên dưỡng cổ nhân đó làm vậy là vì sao?" Đường Quân hỏi.
Hắn có thể nhận thấy được có không ít người bị truyền tống đi, hắn không thể xác định được nhà hắn có xảy ra chuyện hay không.
"Bọn chúng đang tìm một vật, có lẽ là dịch chuyển hết người người trông có vẻ khả nghi đi. Những người khác trong tộc có lẽ cũng đã bắt đầu hành động, chẳng qua dưỡng cổ nhân cao nguyên sẽ nhanh hơn. Tới rồi."
Nghe được điều này, Đường Quân đã không thể nào suy nghĩ nhiều được nữa, việc cấp bách hiện giờ vẫn là phải đối mặt với nguy cơ trước mắt. Và đương nhiên, hắn cũng đang nỗ lực kiểm tra từ những hướng xung quanh, nhìn xem có tin tức người nhà hắn hay không.
Dưỡng cổ nhân cao nguyên có mục đích riêng, mà trong nhà hắn cũng có người Sinh Tử Cổ, có khả năng cao chính là một trong các mục tiêu.
Lúc này có hai người đi tới. Hai người này cùng mặc trang phục kỳ dị, bọn họ nhìn thấy Đường Thiên Vũ thì cười cợt:
"Đường tộc trưởng, trả đồ lại cho chúng ta, chúng ta lập tức đi liền."
Đối mặt xuất hiện hai người kia, Đường Quân không nói gì, hắn phát hiện hai người kia rất mạnh.
Hắn mới lên thực lực ngũ giai không bao lâu, vốn không thể chống lại. Nhưng mà vào ngay lúc này, ở phía khác đột nhiên nổ rền âm thanh cực lớn.
Oanh!
Là lực lượng va chạm.
Lúc này tất cả mọi người nhìn về phía bên kia, nơi đó ở dưới núi, có hơi xa.
"Ngươi đi một chuyến đi, nhìn xem, người của Đường gia rất khó giải quyết." Trước đó, một tên dưỡng cổ nhân cao nguyên quay sang nói chuyện với đồng bạn bên cạnh.
Một tên dưỡng cổ nhân khác thì không nói gì thêm, trực tiếp biến mất khỏi ngọn núi.
Đường Thiên Vũ chỉ nhìn không động thủ, hắn nhìn chằm chằm dưỡng cổ nhân cao nguyên đối diện, nói:
"Của ngươi? Nếu như Trùng cốc nói là của bọn hắn, các ngươi còn nói đó là các ngươi sao?"
"Nhưng không phải Trùng cốc không đi ra hay sao? Trùng cốc nuôi trùng không dưỡng cổ, cổ trùng không phải trùng." Dưỡng cổ nhân cao nguyên, Miêu Hồ bình tĩnh nói lời đùa cợt.
Đường Quân đứng ở phía sau không nói gì. Hắn nghe không hiểu. Quá thiếu thốn tin tức.
"Cổ trùng vốn là độc, không phải là Đường gia ta sao?" Đường Thiên Vũ nhìn thấy Miêu Hồ đùa giỡn, cũng đáp trả bằng vẻ mặt bình tĩnh nói.
Chung quanh đã bắt đầu đánh nhau, Đường gia ở thế yếu. Nhưng Đường Thiên Vũ vẫn y nguyên bình tĩnh, không ai có thể biết nội tâm của hắn đang có suy nghĩ gì.
Đây chính là tộc trưởng đương nhiệm của Đường gia.
Đường Quân biết, Đường Thiên Vũ thân là tộc trưởng Đường gia, là người duy nhất không thể biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc ở trước mặt kẻ địch và cũng là người duy nhất không thể khiếp đảm lùi bước.
Đường Thiên Vũ là loại người như vậy, cũng có loại năng lực này. Có thể Đường Quân tự biết chính mình không phải loại người này. Hắn vẫn thử tìm kiếm người nhà.
"Nhưng bây giờ Đường gia không bảo vệ được thứ đó. Không cần mang cái nội tình Đường gia các ngươi ra đây, các ngươi có, chúng ta cũng có. Và cả ngươi lẫn ta đều hiểu, nội tình không phải là thứ có thể tùy ý sử dụng." Miêu Hồ đùa giỡn, giọng nói mang theo ý cười.
"Nếu đã muốn, vì sau không ra tay đi?" Đường Thiên Vũ nhìn Miêu Hồ đùa giỡn, đáp.
"Không ở trên người ngươi, ta chỉ cần coi chừng ngươi là được rồi." Miêu Hồ vẫn vui vẻ đùa giỡn cười cợt nhìn Đường Thiên Vũ, tiếp tục nói:
"Ngươi cảm thấy, chúng ta có biện pháp biết Cổ Thần hạ lạc hay không?"
Nghe được điều này, Đường Thiên Vũ nhẹ cay mày đến mức khó nhìn thấy. Và cuối cùng, Đường Quân cũng hiểu bọn họ đang tranh chấp vì cái gì, Cổ Thần.
Thấy thế nào cũng không phải đồ bình thường được. Thứ này, toàn bộ Tu Chân giới hẳn không người nào biết. Cho dù là Trùng cốc có lẽ cũng không biết.
Dù có là dưỡng cổ nhân cao nguyên, hay là Đường gia, cũng đều không muốn Trùng cốc biết. Bởi vì Trùng cốc có nhất định sẽ xuất thủ. Chuyện này đối với bọn họ nói, là trí mạng.
Dưỡng cổ nhân cao nguyên thuộc thế lực nhất lưu, nhưng khi bọn chúng rời khỏi khu vực của mình thì như vậy đã không được tính là thế lực nhất lưu nữa.
Đường gia cũng không sợ đối phương. Có thể Trùng cốc thực sự là thế lực đỉnh cấp. Nếu bọn họ hào hứng, xác suất lớn đó chẳng là gì đối với họ.
Dù sao thì những chuyện này Đường Quân cũng không có tư cách tham dự. Hắn vốn là người ngoài, rời xa trung tâm quyền lực của Đường gia.
Nếu như không phải vì chuyện Sinh Tử Cổ sự tình, hắn đã không biết đến chuyện này.
Nhưng nhanh thôi, Đường Quân không tiếp tục suy nghĩ nữa, dường như hắn có hai đứa cháu của con gái mình.
. . .