Mộ Tuyết nhìn phía trước bay tới một bóng người.
Nàng lui về phía sau mấy bước.
Ầm!
Đông Phương Trà Trà rơi xuống trên mặt đất, tiện đà lăn mấy vòng.
"Ai nha, ai nha nha."
Vừa lăn vừa la.
Cuối cùng Đông Phương Trà Trà từ dưới đất nhảy dựng lên.
Bành trướng, đánh không lại.
Mộ Tuyết nhìn dáng vẻ chật vật của Trà Trà, vốn định mở miệng chỉ đạo.
Thực lực cách biệt thật sự không lớn, vẫn là có hi vọng thắng.
Chỉ là còn chưa có nói ra miệng, nàng lại đột nhiên sửng sốt một chút.
Nàng quay đầu nhìn về phía núi, tử khí bốc lên.
"Dì Đường gặp nguy hiểm đến tính mạng rồi? Mạng của Nhã Lâm bị nắm rồi?" Mộ Tuyết hơi kinh ngạc.
Dựa theo tình hình bình thường mà nói dì Đường không nên gặp nguy hiểm sớm như vậy.
Khả năng vẫn có thể bình an đợi cứu viện đến.
"Bị nhắm vào."
Không chút do dự, Mộ Tuyết trực tiếp khóa chặt Nhã Lâm.
Khoảng cách không tính quá xa, dù là không có ấn ký cũng có thể đi qua.
. . . . .
Lúc này linh lực nữ của nhân nuôi cổ sắp công kích đến chỗ Nhã Lâm.
Nhã Lâm trợn tròn mắt đang sững sờ.
Hỏa Vân Thú và Thủy Vân Thú gầm nhẹ, thế nhưng vẫn không có một chút tác dụng nào.
Dì Đường muốn động thủ, thế nhưng mà không động được.
Nhã Nguyệt rất kinh hoảng, tu vi của nàng không đủ.
Mà ngay tại lúc tất cả mọi người cảm thấy Nhã Lâm sắp phải đón nhận đòn đánh kia.
Trong lúc bất chợt nữ nhân nuôi cổ đó ngừng công kích.
Bởi vì nàng cảm thấy một cảm giác nguy cơ cực kì khủng bố.
Nàng theo bản năng lui về sau một chút.
Có chút không biết nên làm sao.
Cảm giác nguy cơ này không có tồn tại, nhưng thật sự là có dọa đến nàng.
Những người khác sững sờ, không biết nữ nhân nuôi cổ xảy ra chuyện gì.
Trên núi nhìn xem đây hết thảy Miêu Hồ Hí cũng có chút kinh ngạc, đây là xảy ra chuyện gì, dẫn đến đột nhiên lui lại?
Nhưng mà, tại lúc bọn hắn không hiểu gì, ngay lúc cả ngọn núi đều đang tranh đấu.
Trong lúc bất chợt một tia sáng tím xẹt qua chân trời.
Sau một khắc, tử khí đông lai ba ngàn dặm.
Toàn bộ bầu trời bị tử khí bao trùm.
Đêm tối bị ánh sáng tím thay thế.
Mà ngay lúc tử khí xuất hiện, theo cùng là uy áp vô thượng.
Hoảng sợ thiên uy, trấn áp tám phương.
Oanh!
Cả tòa núi lớn, mặc kệ là người nào, mặc kệ là tu vi cấp bậc nào.
Trực tiếp bị uy áp đáng sợ này ép đến kinh sợ mà thở dốc.
Miêu Hồ Hí sợ hãi, hắn cảm giác được một áp lực khó có thể tưởng tượng, trong lòng theo bản năng sinh sôi sự sợ hãi.
Dường như có một đại cao thủ đem tất cả bọn lắm hắn bắt lấy, sinh tử chẳng qua chỉ dựa vào một ý niệm của người đó.
"Đây, đây là nhân vật đáng sợ nào vậy?"
Đường Thiên Vũ cũng cảm thấy như thế, hắn thậm chí còn không có cách nào đứng vững.
Trong lòng cảm giác khủng bố tột cùng trải rộng toàn thân.
Cái chết như vẫy gọi hắn.
Đường Quân cũng phải thừa nhận uy áp đáng sợ tới cực này.
Trong núi lớn, chỉ có mấy người không có bị uy áp bao trùm, mà những người khác tất cả đều bị bức đến mức quỳ xuống đất.
Đa số mọi người căn bản là không có cách nào đứng thẳng dưới áp lực cỡ này.
Mặc kệ là Đường gia hay là người dưỡng cổ cao nguyên đều là như vậy.
Có thể tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà rất nhanh liền có người nhớ tới ý nghĩa của tử khí là như thế nào.
Miêu Hồ Hí nhìn tử khí đông lai ba ngàn dặm, trong mắt thấp thỏm lo âu, hắn đoán được đối phương là ai.
"Tử Y Thần Nữ."
Hắn làm thế nào cũng không nghĩ đến, sẽ ở lúc như thế này gặp được Tử Y Thần Nữ.
Mà Tử Y Thần Nữ so với hắn biết còn phải đáng sợ mấy ngàn lần, mấy vạn lần.
Hắn cho là mình đối mặt Tử Y Thần Nữ hẳn là có chạy trốn năng lực.
Nhưng mà bây giờ hắn sai rồi.
Chính mình cũng chỉ như là một con giun dế mà thôi.
Đường Thiên Vũ càng là hoảng sợ, hắn không biết Đường gia phụ cận làm sao lại nghênh đón vị tồn tại này.
Vì Cổ Thần sao?
Nếu như là hắn nguyện ý giao ra.
Ngay tại lúc cảm nhận được uy áp đáng sợ này, trong nháy mắt hắn biết, toàn bộ Đường gia, đối phương muốn làm cho biến mất, tuyệt đối sẽ không phải là khó khăn gì.
Cho dù là bọn họ nội tình toàn ra.
Tử Y Thần Nữ so với trong đồn đại còn đáng sợ.
Nhưng mà bọn hắn vẫn không biết rõ đối phương tại sao phải xuất hiện.
Ngay lúc mà bọn hắn đang kinh ngạc thời điểm, tử khí đột nhiên bắt đầu dời động chuyển xuống.
Ánh mắt mọi người đều thuận theo tử khí nhìn xuống.
Mà nhìn một cái tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Bọn hắn nhìn thấy vị trí mà tử khí tiến tới, chính là chỗ của nữ nhân nuôi cổ ban nãy.
Không, chính xác mà nói là vị trí của đứa bé kia.
Đây là chuyện gì vậy?
Miêu Hồ Hí và Đường Thiên Vũ trong lòng đều cực kỳ hoảng hốt, bởi vì bọn hắn cảm thấy Thần Nữ có thể muốn nhằm vào bọn họ.
Mà hoảng sợ nhất không ai khác ngoài nữ nhân nuôi cổ, nàng cảm giác toàn bộ thế giới bị chết chóc thay thế, chính mình thì đang bị sự chết chóc bao trùm, từng đao từng đao cắt nát.
Thế nhưng mà nàng trừ việc lộ ra ngoài ánh mắt hoảng sợ thì bất cứ chuyện gì đều không làm được.
Động một cái cũng không được.
Đường Y cũng nhìn thấy tử khí ngưng tụ phía trước người Nhã Lâm.
Phảng phất có cái bóng người ngưng tụ lại ở trong tử khí.
Nhã Nguyệt cũng cực kỳ kinh hoảng, nàng căn bản không biết đối phương là ai.
Nhưng mà nàng biết đối phương khẳng định mạnh không tưởng nổi.
Cả bầu trời đều là tử khí, nàng mặc dù không có cảm giác cái gì uy áp, nhưng mà chỉ hiện tượng này thôi cũng đủ để hù đến nàng.
Nhã Lâm còn đang sững sờ.
Nhưng mà trong nháy mắt, một nữ nhân mặc áo tím, mái tóc màu tím, trên mặt có mạng che mặt màu tím đứng ở phía trước Nhã Lâm.
Nàng vừa xuất hiện, cả thế giới đều đang ở nàng dưới chân run rẩy.
Đường Y sững sờ nhìn xem vị tồn tại này, nhưng chắc chắn đây là sự tồn tại mà những người cô quen biết tuyệt đối không có khả năng đối mặt được.
Tử Y Thần Nữ, chắc chắn là Tử Y Thần Nữ trong truyền thuyết.
Đường Y muốn nói thêm gì đó nhưng mà trong lúc nhất thời lại nói không nên lời.
Nàng bị thương rất nặng.
Mà lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn Tử Y Thần Nữ, chuyện nàng làm tiếp theo sẽ quyết định ai sống ai chết.
Miêu Hồ Hí và Đường Thiên Vũ một bên khẩn trương nhìn, trong lòng bọn họ đang sợ.
Đường Quân cũng đang sợ, vị Thần Nữ này tuyệt đối là bởi vì một trong những người kia mới xuất hiện.
Mà dưới ánh mắt của mọi người, bọn hắn nhìn thấy Tử Y Thần Nữ ngồi xổm xuống, đem bàn tay hướng về phía Nhã Lâm.
"Không cần." Lúc này Nhã Nguyệt gian nan mở miệng, dường như đang vượt qua sợ hãi trong lòng.
Nàng không có tiếp nhận uy áp, nhưng mà sự tồn tại của đối phương vẫn dọa đến nàng.
Mộ Tuyết nhìn thoáng qua Nhã Nguyệt, được, không bị thương tích gì.
Sau đó đưa ánh mắt thả lại trên người Nhã Lâm, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Nhã Lâm, để nàng đứng an toàn trên mặt đất.
Sau khi Nhã Lâm đứng vững, Mộ Tuyết đưa tay lau sạch bụi bên miệng Nhã Lâm, lại vỗ vỗ quần áo dính đầy bùn đất của con bé.
Sau đó liền cầm lấy Thủy Vân Thú đang nằm trên đất nhẹ nhàng đặt lên đầu Nhã Lâm.
Sau đó lại đem Hỏa Vân Thú đặt ở trước mặt Nhã Lâm, Nhã Lâm máy móc đón lấy Hỏa Vân Thú.
Làm xong những chuyện này, Mộ Tuyết mới đứng lên.
Nhưng mà thấy cảnh này tất cả mọi người đều có chút khó có thể tin.
Đường Y căn bản không hiểu xảy ra chuyện gì.
Vì điều gì, vì điều gì mà Tử Y Thần Nữ dìu nữ nhi nàng đứng dậy?
Hơn nữa còn giúp phủi bớt bụi đất, chuyện này không bình thường.
Đối phương biết Nhã Lâm?
Nhã Nguyệt cũng không dám tin tưởng, vị này tồn tại đáng sợ, vậy mà lại ôm muội muội nàng đứng lên?
Đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ vị tồn tại này đột nhiên xuất hiện, chính là vì Nhã Lâm sao?