Nữ nhân nuôi cổ ở phía sau nhìn xem hết thảy, nội tâm tràn đầy hối hận.
Tiểu nữ hài này căn bản không phải người mà nàng có thể đụng.
Tại sao lại có thể như vậy?
Mà những người khác khi thấy cảnh này cũng là ngây ngẩn cả người.
Tuyệt vọng là Miêu Hồ Hí, xong, triệt để xong đời.
Dưỡng cổ nhân bọn hắn chọc nhầm một đứa trẻ.
Đường Thiên Vũ cũng có chút kinh hoàng, nếu như đối phương thật sự là vì đứa trẻ này mà đến, vậy Đường gia bọn hắn rước lấy kẻ địch, hắn buộc phải lưng đeo trách nhiệm.
Cường giả hỉ nộ vô thường, Đường gia có thể sống hay không còn phụ thuộc vào việc đối phương có đem trách nhiệm đổ lên bọn họ hay không?.
Nếu như sớm biết phía sau tiểu nữ hài này có người đáng sợ như thế tồn tại, hắn chắc chắn sẽ không thèm ngăn chặn Miêu Hồ Hí mà trực tiếp đi cứu con bé.
Thế nhưng mà không có nếu như.
Miêu Hồ Hí mặt xám như tro, vì sao không nói sớm phía sau con bé có Tử Y Thần Nữ?
Nếu như sớm biết, bọn hắn chắc chắn sẽ không động thủ với Đường Gia ngay lúc này, tuyệt đối sẽ chờ đối phương rời đi mới ra tay.
Nếu như thứ đồ kia thật sự ở trên tay đối phương, bọn hắn tự nguyện từ bỏ.
Đường Y nhìn Tử Y Thần Nữ, nàng biết con gái nàng sẽ không xảy ra chuyện.
Được như vậy nàng liền an tâm.
Nàng không chịu nổi nữa rồi.
Ngay tại lúc nàng cho là mình không chống đỡ được nữa, đột nhiên nhìn thấy Tử Y Thần Nữ đưa tay ra với nàng, sau đó một khắc nàng liền cảm thấy tử khí đang bao bọc lấy mình.
Nhã Nguyệt cũng nhìn thấy, tử khí của Tử Y Thần Nữ ôm lấy mẫu thân nàng.
Sắc mặt vốn đang tái nhợt của mẫu thân, đột nhiên giống như có chuyển biến tốt đẹp.
Nàng ấy cứu mẫu thân?
Mộ Tuyết đương nhiên sẽ không để dì Đường xuất hiện bất kỳ bất trắc ngoài ý muốn nào.
Hỗn Nguyên Tử Khí của nàng không ngừng tràn vào thân thể của dì Đường.
Tiếp đến liền giật giật ngón tay.
Một đạo ánh sáng hồng đỏ xuất hiện trên người dì Đường, ánh sáng này theo cái nhấc tay nhẹ của Mộ Tuyết cũng bay lên.
Rất nhanh liền tư trong miệng dì Đường trôi nổi mà ra.
Là Nhiên Huyết Đan.
Nhìn thấy đan dược này xuất hiện, Nhã Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Mẫu thân nàng chính là nuốt đan được này mới đột nhiên thay đổi lợi hại.
Thấy thế nào đều không phải là vật tốt đẹp gì.
Mà Đông Quân nhìn thấy một màn này có chút nói không ra lời.
Nhiên Huyết Đan một khi ăn, căn bản không có khả năng nghịch chuyển.
Dù là đan dược bị lấy ra, thế nhưng mà đã bắt đầu thiêu đốt thì không cách nào ngăn cản.
Dù là ngăn trở, người đã cắn nuốt đan dược đều khó thoát vận rủi.
Thế nhưng mà hắn nhìn Tử Y Thần Nữ, thầm hy vọng có thể có kỳ tích phát sinh.
Lần này chính Đường Thiên Vũ cũng nhìn chằm chằm Đường Y, hắn cũng hy vọng có thể chữa trị cho đối phương.
Chỉ cần có thể chữa trị, khả năng Đường gia bị trách tội sẽ thấp đi một chút.
Có đôi khi chỉ một khả năng nhỏ liền có thể có thể quyết định được tồn vong của cả một gia tộc.
Đường Y cũng là có chút không dám tin tưởng vào mình, nàng không nghĩ tới vị tồn tại này thế mà lại cứu nàng.
Nhưng mà thật sự có thể cứu được nàng sao?
Đường Y vốn đang nghi ngờ rất nhanh liền ngây ngẩn cả người.
Nàng phát hiện tử khí của đối phương đang không ngừng tràn nơi đang bị thiêu đốt của nàng.
Sự thiêu đốt tàn bạo, mãnh liệt trong nháy mắt khi gặp được tử khí liền trực tiếp bị dập tắt.
Cái này so với Nhiên Huyết Đan mà nàng biết có chút không giống.
Không phải nói khó mà dập tắt sao?
Trong khoảnh khắc, Đường Y cũng cảm giác trên người mình tất cả lửa nóng đều dập tắt.
Nàng, còn sống?
Nhưng mà chuyện càng làm cho nàng bất ngờ lại xảy đến.
Nàng bởi vì thiêu đốt chính mình mà để thân thể nhận lấy trọng thương.
Thế nhưng dòng tử khí này đang không ngừng chữa trị cho thân thể của nàng, khắp nơi chữa trị, không bỏ sót bất luận chi tiết gì.
Nàng không hiểu.
Đối phương đến tột cùng là vì điều gì mà lại cứu nàng?
Một khác khi mà dòng tử khí lui ra, Đường Y cảm giác mình thân thể trước nay chưa từng tốt đến vậy, dường như đã bước vào cảnh giới tiếp theo, chỉ ở nhất niệm bên trong, nàng gặp họa được phúc, tu vi đạt được tăng lên to lớn.
Cái này. . .
Đường Y có chút không dám tin tưởng, không chỉ là nàng, Đường Quân đang quan sát nơi này, Đường Thiên Vũ, cho dù là Miêu Hồ Hí cũng đều không thể tin.
Cái này tồn tại, đến cùng có bao nhiêu đáng sợ?
Thế mà có thể tùy ý nghịch chuyển thương thế nhường này về lại bình thường?
Làm xong hết thảy, Mộ Tuyết trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù dì Đường chịu chút khổ cực, nhưng là may mà hữu kinh vô hiểm.
Trước khi rời đi, Mộ Tuyết quay đầu nhìn về hướng trên ngọn núi.
Ánh mắt của nàng trực tiếp đặt ở trên người Miêu Hồ Hí.
Ngay lúc cảm nhận được ánh mắt Tử Y Thần Nữ, trong nháy mắt Miêu Hồ Hí khủng hoảng cực đô, hắn lập tức giải thích nói:
"Tiền, tiền bối, hiểu lầm, thật là hiểu lầm, ta. . . ."
Miêu Hồ Hí nói tới đây, liền ngừng.
Đường Thiên Vũ có thể rõ ràng phát giác được, khí tức về tính mạng của đối phương đã biến mất.
Cứ như vậy, trong nháy mắt biến mất.
Hắn cảm giác cực kỳ sợ sệt.
Nhưng mà chuyện càng làm cho hắn khủng hoảng hơn liên phát sinh, hắn cảm giác được ánh mắt của Tử Y Thần Nữ chuyển sang đặt ở trên người hắn.
Giờ khắc này, Đường Thiên Vũ trong lòng nảy sinh khủng hoảng cực đô, cực kỳ khủng bố.
Hắn trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, run rẩy nói:
"Thỉnh thần nữ đại nhân thứ tội, vãn bối chắc chắn đền bù sai lầm. Tuyệt không có ý mạo phạm."
Đường Thiên Vũ cảm giác cái chết đang ở trước mắt, đáng sợ đến cực điểm.
Mà lúc nói xong câu nói này, hắn phát hiện ánh mắt trên người hắn bắt đầu biến mất.
Giờ khắc này Đường Thiên Vũ trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn.
Có thể nói là Đường gia đã thoát được một kiếp.
Mộ Tuyết chỉ là nhìn một chút mà thôi, đối phương là người của Đường gia, nàng không có ý định nhúng tay vào chuyện của Đường gia.
Bất quá thương thế trên người dì Đường là do cái người nuôi cổ kia tạo thành.
Nàng cần xử lý một chút.
Làm xong những việc này, Mộ Tuyết nhẹ nhàng giúp Nhã Lâm chuyển vòng hạ thân, sau đó cẩn thận đẩy nhẹ, để Nhã Lâm đi về phía tỷ tỷ mình và mẫu thân.
Sau một khắc, Nhã Nguyệt liền thấy sự tồn tại đáng sợ kia, như là một trận gió biến mất.
Đi theo biến mất, còn có cái ánh sáng tím che khuất bầu trời kia.
Trong chớp nhoáng này, Nhã Nguyệt không còn có bận tâm chuyện khác, trực tiếp chạy tới ôm lấy Nhã Lâm, quả nhiên vẫn là ôm lấy thì mới an tâm hơn một chút.
Khi Nhã Nguyệt ôm lấy Nhã Lâm Nhã Lâm mới sững sờ nhìn Nhã Nguyệt, sau đó "Oa" một tiếng, khóc rống lên.
Dường như tất cả mọi kinh hãi phải chịu ngay tại thời khắc này đều phát tiết hết ra ngoài.
Đường Y không hiểu, nhưng mà trước tiên vẫn đi đến bên cạnh hai nữ nhi.
Nàng muốn hai nữ nhi rời đi.
Nhưng mà nàng vẫn rất muốn cảm tạ một chút vị Thần Nữ kia.
Mặc dù không biết đối phương tại sao muốn cứu các nàng, nhưng nếu không có nàng, một nhà ba người các nàng có thể bình an quay về hay không cũng là cả vấn đề.
Hiện tại kẻ địch vẫn còn, không cho phép các nàng buông xuống.
Đường Y đưa hai đứa bé ngăn ở phía sau, muốn tìm cơ hội phá vây.
Nhưng mà, ngay lúc này, rừng cây thổi tới một trận gió nhẹ.
Gió lay động ngọn cây.
Thổi qua Nhã Nguyệt Nhã Lâm, thổi qua nữ nhân nuôi cổ kia, thổi qua vòng vây quanh ba người các nàng.
Sau một khắc, Đường Y ngây ngẩn cả người, càng kinh khiếp.
Nàng nhìn thấy trước mắt nữ nhân nuôi cổ đã theo gió cùng tan biến.
Ba người cũng là như thế, gió trực tiếp đem bọn hắn ngay lập tức thổi tan, không còn tồn tại.
Đây là sức mạnh cỡ nào?
Tử Y Thần Nữ đến cùng đáng sợ đến mức nào?
Đường Y không biết, nhưng mà nàng biết, hết thảy hết thảy mọi thứ ở trong mắt Tử Y Thần Nữ đều chỉ nhỏ bé như vậy.
Nàng tồn tại đã là cảnh giới mà người khác vĩnh viễn không cách nào chạm đến.
Thế nhưng mà chính là loại tồn tại này, thế mà lại đến dìu nàng nữ nhi đứng dậy, sẽ vận dụng nhiều linh lực như vậy giúp nàng hóa giải nguy cơ sinh tử, giúp nàng tu bổ thân thể.
Đây là vì cái gì?
Đường Y không hiểu, cũng không có cách đoán được bất kỳ manh mối nào.
Nhã Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn xung quanh.
Cũng phải nói, lúc mà vị tồn tại kia vừa mới xuất hiện, kỳ thật đã giúp các nàng giải quyết kẻ địch?