Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 824 - Chương 824: Mộ Tuyết Có Thể Xuyên Qua Màn Hình Đánh Ta Sao? 2

Chương 824: Mộ Tuyết Có Thể Xuyên Qua Màn Hình Đánh Ta Sao? 2 Chương 824: Mộ Tuyết Có Thể Xuyên Qua Màn Hình Đánh Ta Sao? 2

"Dì Đường, chúng ta lên xe đi." Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói ra.

"Mẫu thân. . . Ngươi cẩn thận một chút." Nhã Nguyệt lại vẫn muốn mẫu thân đi cùng.

Nhưng mà không nói ra miệng.

"Mẫu thân tạm biệt." Nhã Lâm vẫy tay, có chút không bỏ được.

Đông Phương Trà Trà tự nhiên cũng là phất tay bái bai.

Dì Đường đi theo phất tay, nhưng mà lúc Mộ Tuyết muốn rời khỏi, nàng do dự một chút, vẫn là mở miệng nói:

"Mộ Tuyết."

"Dì Đường sao vậy?" Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía Dì Đường.

Lúc này Dì Đường nhìn xem Mộ Tuyết khẽ dặn dò:

"Nhã Nguyệt Nhã Lâm còn nhỏ, trên đường chú ý một chút."

Mộ Tuyết gật gật đầu:

"Dì Đường không cần lo lắng, mặc dù không có khả năng chiếu cố tỉ mỉ, nhưng mà bình an lớn lên, khẳng định không có vấn đề."

Cuối cùng Dì Đường nhìn Mộ Tuyết đi vào xe lửa, nàng vẫy tay nhìn xe lửa rời đi.

Lúc này Dì Đường như là thất thần, kinh ngạc nhìn theo hướng xe lửa biến mất, sau đó chậm rãi thả tay xuống.

Sau một lát nàng quay người rời đi.

—— ——

Trong đêm, Lục Thủy ngồi y nguyên dưới tàng cây đọc sách.

Người Mộ gia trong lúc đó đưa một chút đồ ăn tới.

Lục Thủy ăn một chút, nhưng mà lúc sau vẫn không ngừng đọc sách.

Không dừng lại chút nào.

Đến gần đêm khuya, Lục Thủy gấp sách lại.

Vô Vi Pháp tiến triển vẫn luôn không hề chậm, hắn hiện tại có rất nhiều thiên địa chi lực.

Chủ yếu là gần đây không muốn lãng phí.

"Rất tốt, tiếp tục tiếp tục giữ vững, kéo gần khoảng cách với Mộ Tuyết cũng không phải không có khả năng."

Trong đầu Lục Thủy lóe lên ý nghĩ này.

Nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, chênh lệch thời gian không nhiều lắm.

Mấy người Mộ Tuyết cũng nên về rồi.

"Mấy giờ rồi?" Lục Thủy hỏi.

"9:40." Chân Linh đáp.

Nghe được đáp án này, Lục Thủy liền cất sách đi, sau đó đứng lên rời khỏi tán cây.

Chân Võ Chân Linh đi theo Lục Thủy cùng rời đi.

Bọn hắn thật ra vẫn có chút không hiểu, thiếu gia vì sao cứ chăm chú đọc sách mãi.

Đọc là đọc ca ngày.

Rõ ràng chưa bao giờ nhìn thấy thiếu gia tu luyện, nhưng mà chẳng bao lâu lại thấy độ kiếp.

Thiếu gia thật khiến cho người ta khó hiểu.

Lục Thủy đi trên đường, lúc đến gần nhà ga hắn thử Hữu Vi Pháp.

Hữu Vi Pháp tiến độ cũng không kém.

Sau khi trở về, hẳn là có thể tấn thăng 5. 2, tiến gần thêm một bước đến cấp sáu rồi, sau đó hắn sẽ ngày càng mạnh hơn.

Năng lượng có được cũng sẽ càng nhiều, nhưng mà dù nhiều, so sánh với cấp bảy vẫn là không có cửa.

Cấp bảy chính là một cái ngưỡng cửa, hắn cấp bảy nhập đạo, dù là bị tước gọt, cũng có thể đánh vỡ hạ chế hiện tại.

Trừ phi có người không muốn mạng đến động hắn.

Không bao lâu sau Lục Thủy đi tới nhà ga, đứng ở chỗ chờ đợi.

Mộ Tuyết về rồi.

Không có người đến đón nàng, chuyện này hiển nhiên sẽ rơi lên trên đầu của hắn.

Hắn không bài xích loại chuyện này.

Không phải là bởi vì muốn gặp Mộ Tuyết, chỉ là vấn đề lễ phép mà thôi.

Về phần Đông Phương Tra Tra, cần phải tiếp sao?

Trừ phi mẹ hắn bắt hắn quỳ xuống.

Nếu có một ngày Đông Phương Tra Tra bị hắn đánh đến mức không có khả năng tự sinh hoạt, vậy thì mẹ hắn, mấy người cậu của hắn ai cũng không vô tội.

Đông Phương Tra Tra bị chiều hư, không gọi biểu ca mà cũng không ai ý kiến gì.

Đương nhiên, hắn sẽ chỉ đánh một lần.

Đánh nhiều hiệu quả không được tốt, vẫn là động tay động chân lúc thiên kiếp tốt hơn.

Vì sao hiệu quả không được tốt?

Lục Thủy nhớ kỹ, trước kia đem vứt Đông Phương Tra Tra xuống biên giới, lần đầu tiên nàng có vẻ như cực kỳ hoảng loạn, mấy trăm năm cũng về không được.

Về sau hẳn là lại ném đi mấy lần.

Nghe nói nàng tìm được sinh vật bên biên giới, còn cùng mấy sinh vật đó thành lập tình hữu nghị thâm hậu.

Chủ yếu là Đông Phương Tra Tra mang theo không ít đồ ăn cùng đi qua.

Mang theo để cải thiện sinh hoạt của sinh vật biên giới.

Đại khái là chuyện như vậy đó, không muốn nhớ lại lắm.

Hô!

Tiếng xe lửa truyền tới.

Lục Thủy nhìn về phía xe lửa, biết là Mộ Tuyết đã về.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, an tĩnh chờ đợi Mộ Tuyết xuống xe.

Sau đó Mộ Tuyết mang theo hai vị muội muội, cùng Đông Phương Tra Tra đi xuống.

Nhưng mà khiến Lục Thủy kinh ngạc chính là, Mộ Tuyết trong tay cầm theo một vật.

Mọc gai, rất to.

Nếu như hắn không đoán sai, đây là sầu riêng hả?

Lục Thủy: ". . ."

Đây là muốn làm gì?

Thứ này nặng như vậy, Mộ Tuyết nhìn hơi yếu ớt, tại sao không để thị nữ cầm?

Điều này nói rõ ràng là Mộ Tuyết để cho hắn.

Chỉ có đồ cho hắn Mộ Tuyết mới thích tự mình cầm.

Quả nhiên, Mộ Tuyết đi thẳng tới trước mặt Lục Thủy, sau đó đem sầu riêng trong tay giơ lên, nói:

"Lục thiếu gia, cho ngài."

Lục Thủy có chút sững sờ, Nhưng mà trước tiên vẫn là nhận sầu riêng.

Giọng nói của hắn mang theo hiếu kỳ:

"Mộ tiểu thư nói đặc sản là cái này?"

"À không." Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nắm tay đặt ở sau lưng, cười nói:

"Đây là nửa đường đặc biệt mua cho Lục thiếu gia."

Lục Thủy trong lúc nhất thời nhìn ngây ngẩn cả người.

Mộ Tuyết hôm nay mặc váy tiên xanh trắng, tóc dài xõa vai, cười lên thật vui vẻ, rất mê người.

Quả nhiên là vẻ đẹp của thanh xuân, Mộ Tuyết cực kỳ đẹp.

Nhưng mà đẹp thì đẹp, sầu riêng là có ý gì?

Quỳ?

Không thể nào, Mộ Tuyết sẽ không để hắn quỳ bất kỳ vật gì đâu.

"Không đúng, ta lúc này không biết tính tình của Mộ Tuyết như nào, cho nên có lẽ nàng muốn để ta tự hiểu cái sầu riêng này là đê quỳ?"

"Nàng đang cảnh cáo ta?"

Thật là đáng sợ, dáng dấp đẹp mắt như vậy, đáng sợ như vậy, mà lại là đạo lữ của ta.

Tâm cơ thật sâu.

"Lục thiếu gia? Ngươi đang nghĩ cái gì đấy?" Mộ Tuyết vẫy tay ở trước mặt Lục Thủy.

"Vật này ăn ngon lắm á, Trà Trà cảm thấy rất ngọt, cho nên mang theo một quả cho Lục thiếu gia ăn. Lục thiếu gia có thể thử một chút."

Lục Thủy: "? ? ?"

Là hắn lo xa sao?

Nhưng mà tâm tình Mộ Tuyết không tệ, xem ra về sớm cũng sẽ không ảnh hưởng cái gì.

Sau đó Lục Thủy nâng sầu riêng lên nhìn một chút.

Sầu riêng ngọt lắm hả?

Nói thật, hắn chưa từng ăn.

Kiếp trước sống lâu như vậy, vẫn chưa có nếm thử.

"Mộ tiểu thư ăn thử rồi rồi?" Lục Thủy nhìn về phía Mộ Tuyết hỏi.

Về phần Đông Phương Tra Tra nói ngọt, hắn lựa chọn không tin.

Quả An Kỳ chua như vậy, Đông Phương Tra Tra cũng nói ngọt, còn có người ngọt miệng hơn cả Đông Phương Tra Tra sao?

Nghĩ tới đây, Lục Thủy sửng sốt một chút, hắn hình như biết Đông Phương Tra Tra vì sao có thể khiến cậu mợ hắn vừa yêu lại vừa tức.

Đúng rồi, Mộ Tuyết bảo vệ Đông Phương Tra Tra hình như cũng là do nguyên nhân này.

Mộ Tuyết để tay ở sau lưng, nghiêng người nhìn sầu riêng, nói:

"Chưa từng ăn, trên người của ta vẫn luôn không có tiền, mua không nổi."

Lục Thủy: ". . ."

Nàng còn nhớ rõ chuyện lúc sáng như vậy?

"Vậy chúng ta về thử một chút?" Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết hỏi.

Về chuyện không có tiền, hiện tại cũng đừng nhắc lại nữa.

Sau này hãy nói.

Mộ Tuyết một mặt ý cười, nói:

"Đều nghe Lục thiếu gia."

Bình Luận (0)
Comment