Chuyện lúc sáng Mộ Tuyết đương nhiên sẽ không trách Lục Thủy thật.
Dù sao đã cũng đã ghi lại rồi, vậy cũng không cần để ý.
Về phần mua sầu riêng trở về, là thật sự muốn cùng ăn với Lục Thủy, bọn họ đều chưa từng nếm qua.
Lần đầu tiên đương nhiên sẽ là ăn cùng với Lục Thủy.
Như này liền có thể nhìn thấy được cảm giác Lục Thủy lần đầu tiên ăn sầu riêng, Lục Thủy cũng có thể thấy được nàng lần đầu tiên ăn sầu riêng là cảm giác gì.
Dù sao chính cũng là sẽ vui vẻ.
Nhưng mà trước khi ăn nàng muốn đi gặp phụ thân một lần.
Trên đường Mộ Tuyết đi theo Lục Thủy trở về.
Những người khác tự giác trốn sang một bên.
Không dám làm phiền hai người kia.
Nhã Nguyệt và Nhã Lâm cũng cảm thấy chơi vui.
"Lục thiếu gia biết phụ thân ta ở đâu sao?" Trên đường Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
"Chắc là ở nhà." Lục Thủy bẻ gai sầu riêng xuống, cảm nhận thử coi có đâm được không.
Lỡ mà Mộ Tuyết nổi điên, dùng để đánh hắn thì toi mất.
"Vậy chúng ta đi gặp phụ thân trước đi." Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nhẹ giọng hỏi:
"Lục thiếu gia cảm thấy như thế nào?"
Lục Thủy lại bẻ gãy một cái gai, sau đó nhìn Mộ Tuyết, gật đầu:
"Vậy thì bây giờ đi."
Mặc dù không biết Mộ Tuyết tại sao lại muốn đi gặp lão trượng nhân, nhưng mà hắn tại sao phải ngăn cản chứ?
Không bao lâu sau nhóm người Lục Thủy liền đi tới chỗ ở Mộ Trạch của.
Lúc đi vào liền phát hiện Mộ Trạch không có ở trong phòng mà là ở trong sân đọc sách.
lão trượng nhân đọc sách gì vậy?
Lục Thủy trong nháy mắt hơi nghi hoặc.
Cũng đọc Thiên Địa Trận Văn hả?
Rất nhanh Lục Thủy liền thấy, là một bản công pháp.
"Vạn Đạo Minh Pháp?" Lục Thủy thấy được tên sách.
lão trượng nhân đọc cái này làm gì?
Vạn Đạo Minh Pháp, không phải pháp thuật cường đại gì, mà là một loại công pháp không có bất kỳ lực sát thương nào.
Công pháp này không biết là ai sáng tạo ra, nhưng mà phàm là người học tập công pháp, nhìn qua đều rất lợi hại.
Một câu, đây là một bản công pháp đặc hiệu.
Không phải huyễn thuật, là đặc hiệu.
Nhìn uy lực kinh người, nhưng trên thực tế lại không có chút tổn thương gì.
Người bình thường căn bản không nhận ra, cho nên Lục Thủy cảm thấy cái này vẫn tính là đạo thuật.
Tóm lại người thành lập công pháp, cũng là người tài ba.
"Phụ thân." Mộ Tuyết ở cửa nhỏ trong sân nhẹ giọng gọi.
Nàng tất nhiên cũng thấy được phụ thân đang đọc Vạn Đạo Minh Pháp.
Nhưng mà nàng không có suy nghĩ nhiều.
Muốn nghĩ cũng nghĩ không ra cái công pháp này học dùng để làm gì, nàng kỳ thật cũng không biết tí gì về phụ thân nàng.
Mộ Trạch khép sách lại theo giọng nói nhìn sang Mộ Tuyết.
Lúc nhìn thấy Mộ Tuyết và Lục Thủy, Mộ Trạch sửng sốt một chút.
Lúc này Lục Thủy còn đang ôm sầu riêng.
"Đưa sầu riêng cho ta ăn hả?" Mộ Trạch trong đầu lóe lên ý nghĩ này.
Nhưng mà hắn cảm thấy khả năng này không lớn.
Mộ Tuyết không có khả năng tặng đồ đâu.
"Có việc?" Mộ Trạch không có cảm xúc gì khẽ nói.
Mộ Tuyết và Lục Thủy đi vào.
"Muốn nói với phụ thân một việc."
Giọng nói Mộ Tuyết cũng bình tĩnh, không mang theo cảm xúc.
"Chuyền gì?" Mộ Trạch nhíu mày.
Hắn không cách nào đoán ra nữ nhi của hắn sẽ nói với hắn cái gì.
Nếu có thê hắn lại muốn hỏi Lục Thủy hơn.
Lục Thủy lúc này cũng rất tò mò, Mộ Tuyết muốn cùng lão trượng nhân nói cái gì.
Mộ Tuyết để hắn đến, chắc là cũng muốn nói cho hắn nghe?
Dù sao cũng không có khả năng đến cãi nhau với lão trượng nhân..
Đừng nhìn Mộ Tuyết nét mặt không thay đổi, nàng đối với phụ thân vẫn luôn tôn kính.
"Liên quan đến dì Đường." Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Chân mày Mộ Trạch nhíu chặt hơn.
Phu nhân của hắn liền nói cho hắn biết, mấy đứa con gái đợi không được nên về trước.
"Liên quan đến việc con về sớm?" Mộ Trạch hỏi.
"Vâng." Mộ Tuyết gật đầu.
"Cụ thể hơn đi?" Mộ Trạch không hỏi chuyện khác, cũng không có quá nhiều suy đoán.
Không hề cho rằng phu nhân gây khó dễ cho Mộ Tuyết.
Bởi vì không giống, mà Mộ Trạch có thể phát giác ra được, thái độ của phu nhân hắn đối với Mộ Tuyết thay đổi rất nhiều.
Mộ Tuyết nhìn phụ thân nàng, chân thành nói:
"Hi vọng phụ thân có thể đi một chuyến đến Đường gia."
Mộ Trạch hơi nhướng mày, không nói gì, mà là nhìn Mộ Tuyết, dường như đang muốn hỏi tại sao?
Lục Thủy lại bẻ một cái gai nhọn.
Xem ra là Đường gia gặp biến cố gì đó. Trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ này.
Đương nhiên, hắn cũng không có quá để ý, tiếp tục bẻ gai nhọn.
"Đường gia bị cao nguyên dưỡng cổ nhân tập kích, mẫu thân dì Đường trúng độc nặng, hiện tại mặc dù không có gì đáng ngại. Nhưng có thể cao nguyên dưỡng cổ nhân chỉ là tạm thời rút lui." Mộ Tuyết giải thích.
Sau đó lại bổ sung một câu:
"Hôm qua dì Đường bị thương, bởi vì lo lắng chúng con gặp nguy hiểm, nàng mới để cho chúng con về trước. Hi vọng phụ thân có thể đi qua thăm dì Đường một chút."
Kỳ thật tối hôm qua nếu như nàng không có tính sai thì dì Đường không đến mức bị thương nặng như vậy.
Nhiều lắm thì một chút vết thương nhẹ,, giống như hiện tại thì cũng là vết thương nhẹ, nhưng mà khó chịu hơn chút.
Nhưng mà cũng tốt, tu vi dì Đường có tăng lên thêm một bậc.
Chờ trở về độ kiếp xong, gặp lại loại tình huống này, cũng sẽ thong dong hơn rất nhiều.
Dì Đường thăng cấp có liên hệ với nàng, thiên kiếp cũng sẽ không quá mức khó xử.
Chỉ cần không phải cấp bảy trở lên thì những thiên kiếp này vẫn là rất dễ dàng.
Mộ Trạch sửng sốt một chút, hắn căn bản không biết chuyện Đường Y bị thương.
Mà lại cũng không biết tối hôm qua nhà Đường gặp nguy hiểm lớn như vậy.
Nhưng mà hắn không hỏi gì thêm, mà chỉ nói:
"Ta đã biết, còn có chuyện gì không?"
"Không có, vậy không làm phiền phụ thân rồi." Nói Mộ Tuyết liền nhìn về phía Lục Thủy.
Dường như muốn nhìn Lục Thủy làm việc.
Lục Thủy bất đắc dĩ, cuối cùng nói:
"Tiền bối, vậy chúng ta trước tiên rời đi, hai ngày này muốn hỏi thăm tiền bối một vài vấn đề, không biết tiền bối có rảnh hay không?"
"Để Lục thiếu gia thất vọng rồi, ta muốn tới Đường gia xem chút." Mộ Trạch hồi đáp.
"Vậy không làm phiền tiền bối." Nói rồi Lục Thủy liền dẫn theo Mộ Tuyết lui ra ngoài.
Mộ Trạch nhìn Lục Thủy bọn hắn rời đi, có chút không hiểu.
"Hắn là đang cố ý để cho ta nói cho Mộ Tuyết nghe sao?"
"Thật đúng là một lòng vì Mộ Tuyết."
"Nhưng mà cầm sầu riêng đứng ngay cạnh ta hình như hơi không lễ phép?"
"Là hắn bất mãn với ta hay là Mộ Tuyết bất mãn với ta?"
Mộ Trạch không biết, Nhưng mà những chuyện nhỏ nhặt này với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Hiện tại hắn cần ra ngoài một chuyến.
Đương nhiên sẽ không đi xe lửa, quá chậm.
Nghĩ như vậy, Mộ Trạch trực tiếp truyền âm cho đại ca hắn, cuối cùng biến mất ở chân trời.
. . .
Mộ Tuyết kỳ thật có thể cảm giác được phụ thân nàng đã rời đi, Nhưng mà vẫn là rất ưa thích câu hoi của Lục Thủy ban nãy.
Nghe được phụ thân nói như vậy khiến nàng yên tâm không ít.
Là yên tâm về dì Đường.
"Lục thiếu gia làm gì mà nãy giờ cứ bẻ gai?" Trên đường đi Mộ Tuyết hỏi Lục Thủy.
Nàng là thật hiếu kỳ, giống như trẻ con vậy.
Mà gai này lại chẳng dễ bẻ chút nào, Lục Thủy luyện thân thể kiểu này hả?
Không phải là định đối phó với nàng hả?
"Đang nói cho nó biết, chúng ta chuẩn bị ăn nó, để nó chuẩn bị kỹ càng." Lục Thủy tùy ý nói.
Mộ Tuyết: ". . ."
"Mộ tiểu thư, nghe nói vật này hâm nóng một chút hình như càng ăn ngon hơn, có muốn thử một chút hay không?" Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết hỏi.
"Dùng cái gì hâm nóng?" Mộ Tuyết hỏi.
"Lò nướng." Lục Thủy nói.
"Phòng bếp của chúng ta hình như không có thứ này.” Mộ Tuyết nói.
Nơi này là chỗ ở tạm thời, không có điện, nguồn chiếu sáng đều là dùng trận pháp.
Phòng bếp cần một chút thiết bị cũng đều là dùng trận pháp.
"Trước đó có đi qua cái tiểu điếm của vợ chồng nhà kia, chắc có." Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ gật đầu nói:
"Nghe Lục thiếu gia."