Nghe Khô Thụ Lão Nhân nói, ba người Hà Kim ngây ngẩn cả người.
Bọn họ cảm thấy hơi khó tin nổi.
"Tiền bối nói thiếu gia là…là Đông Phương đạo hữu?" Hà Kim lên tiếng hỏi.
"Có lẽ vậy." Khô Thụ Lão Nhân bình tĩnh đáp.
Thiếu gia vẫn luôn dùng tên giả, làm sao hắn biết được lần này thiếu gia dùng tên giả gì? Dù sao thiếu gia cũng không thích dùng tên thật.
Hắn có thể hiểu một chút lý do vì sao. Dẫu gì danh tiếng của Lục Thủy cũng xấu vô tận cùng. Nào có tốt như Lưu Hỏa. Dù không cần danh tiếng tốt nhưng chỉ cần dùng một cái tên giả tùy tiện thôi cũng tốt hơn Lục Thủy không biết bao nhiêu lần.
Hắn chỉ không biết lúc nào thì danh tính thật của thiếu gia mới có thể lật tẩy. Trở thành sự tồn tại vạn chúng chú mục tại Tu Chân giới. Khi đó, nhắc tới Lục Thủy không còn là phế vật thiếu gia nữa mà là Tu Chân giới đệ nhất thiên kiêu, vạn cổ độc nhất.
"Có, có lẽ?" Hà Kim không hiểu.
Nhưng hắn nhận ra một điều, nếu như vị tiền bối này nói thiếu gia là Đông Phương đạo hữu, như vậy họ của Đông Phương đạo hữu thật ra không phải Đông Phương? Quan trọng hơn là, thực ra Đông Phương đạo hữu thiếu gia của một thế lực lớn?
Thậm chí còn không phải loại thế lực lớn bình thường đâu. Những sự tồn tại khiến người ta sợ hãi cũng phải nhe lời nói của Đông Phương đạo hữu. Thấy kiểu gì đây cũng không phải bình thường.
Cuối cùng thì Đông Phương đạo hữu có thực lực như nào đây?
"Tiền bối à, trước tiên đồ ấy chỉ là món đồ chơi nhỏ, không đáng tiền, ngươi nói vài lời với Đông Phương đạo hữu, chúng ta không cần thế chấp." Hà Kim lập tức nói.
Nói thật, hắn không dám muốn. Vị tiền bối này quá mạnh, vượt xa so với những gì hắn nghĩ. Sư phụ bọn họ dù có ở trước mặt vị tiền bối này có thể cũng sẽ có cùng cảm giác với bọn họ.
Kinh khủng, mạnh mẽ, đáng sợ.
Mặc dù bây giờ không còn nữa nhưng cảm giác mới vừa rồi bọn họ không thể quên đi được.
"Lão phu chỉ phụng mệnh làm việc." Vừa nói Khô Thụ Lão Nhân liền lấy ra một quyển sách.
Hắn đem sách đưa tới Hà Kim bên cạnh, tiếp tục nói: "Nhớ, đây là thế chấp. Có một ngày nếu thiếu gia của chúng ta muốn chuộc về, các ngươi phải trả lại. Trong thời gian thế chấp, chỉ cần nó không có bất kỳ hư hỏng nào thì chúng ta đều không để ý. Thiếu gia cũng sẽ không để ý."
Hà Kim hơi luống cuống, hắn không hiểu vì sao phải phiền toái như vậy. Chỉ là một món đồ bình thường, còn cần thế chấp làm cái gì? Nhưng khi hắn thấy Khô Thụ Lão Nhân đưa tới sách, ngây ngẩn cả người. Trong mắt bị thay thế bằng vẻ khiếp sợ.
Không vì gì khác. Đó là vì hắn thấy trên mặt sách bất ngờ viết năm chữ to —— Vạn Mộc Hồi Xuân quyết.
"Cái này, giá. . ." Hắn nhất thời không biết nói gì, sau đó cũng không dám cầm lấy quyển sách.
Hà Tịch và Nhan Ngọc cũng nhìn thấy, đây chính là Vạn Mộc Hồi Xuân quyết bọn họ đã đi tìm rất lâu. Nếu như là một người bình thường nào đưa đến trước mặt bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ. Nhưng đối phương là một vị cường giả siêu cấp. Mạnh mẽ đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt tông môn bọn họ.
Kiểu người như vậy sẽ lừa bọn họ sao? Người ta khinh thường làm vậy.
Nhưng đột nhiên Hà Kim nghĩ tới một khả năng hơi hoang đường.
Bởi vì Vạn Mộc Hồi Xuân quyết là ở Lục gia, mà Đông Phương đạo hữu chỉ với một tin nhắn ngắn đã có thể bảo người nhà mang đồ tới.
Ở Thu Vân tiểu trấn, ai là người có năng lực này?Hơn nữa đối phương còn là một vị thiếu gia. Lẽ nào Đông Phương đạo hữu là thiếu gia của Lục gia?
Hà Kim ngay giây phút này chấn động tinh thần.
Nếu như là vậy, có phải hắn đã nói muốn khiêu chiến Lục Thủy ngay trước mặt hắn ta đúng không? Đối phương còn tốt bụng nhắc nhở hắn phải cẩn thận một chút. Gì mà thế chấp, gì mà không có linh thạch.
Rõ ràng là đối phương nhìn bọn họ như vậy nên mới tốt bụng giúp bọn họ. Không thể làm hư hại, nhưng có thể xem.
Ngay từ đầu Đông Phương đạo hữu đã giao phó xong mọi chuyện. Chỉ một viên nhất phẩm linh thạch, mọi người đều không để ý, nhưng đây lại là một cơ hội.
Thời cơ để cho người của Đông Phương thiếu gia đưa Vạn Mộc Hồi Xuân quyết đến đây. Thế cho nên mới có thế chấp. Thế nên mới có cảnh này.
Hà Kim có chút luống cuống, nhưng hắn vẫn đưa tay nhận lấy Vạn Mộc Hồi Xuân quyết: "Cám ơn."
Thứ này đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng cả tông môn.
Hắn không thể nói gì ngoài lời cảm ơn. Một ngày đó, hắn sẽ báo đáp giá ân tình của món thế chấp này.
————
Lục Thủy và Mộ Tuyết vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước. Bọn họ định đi dạo mua sắm một vòng xem có gì để mua không. Nhưng cứ mua một món thì phải thế chấp một thứ. Cứ có cảm giác chẳng mua được mấy món.
"Không phải Lục thiếu gia muốn chọn người sao?" Mộ Tuyết đưa chậu hoa cho Lục Thủy, nói:
"Ba người bọn họ không được hay sao?"
"Không được." Lục Thủy nhận lấy chậu hoa, sau khi cất đi mới tiếp tục nói:
"Đúng là tu vi Hà Kim mạnh hơn so với ta nhưng nếu so với những người khác thì còn quá yếu, không phù hợp với yêu cầu của Tam trưởng lão. Hơn nữa bản thân Hà Kim cũng không có điểm gì là tỏa sáng cả. Rất có thể Tam trưởng lão sẽ không đồng ý."
Mộ Tuyết gật đầu một cái, sau đó hiếu kỳ hỏi:
"Vậy Trà Trà thì sao? Tu vi cấp ba, bản thân muội ấy lại đặc thù. Có lẽ với tình hình của Tu Chân giới hiện giờ thì hẳn không có người cùng lứa có thể vượt qua tu vi của Trà Trà. Như vậy có thích hợp không?"
"Đúng là Đông Phương cặn bã rất thích hợp, nhưng họ hàng không phải là một lựa chọn. Tam trưởng lão chắc sẽ không đồng ý." Lục Thủy suy nghĩ một hồi rồi đáp.
Mặc dù Đông Phương cặn bã không có quan hệ gì với Lục gia, cũng không phải là người của Lục gia. Nhưng nàng lại quen biết người của Lục gia. Tuy rằng phần nhiều là do tự nhiên quen biết. Nhưng ở trong Lục gia, cảm giác tồn tại của nàng còn cao hơn rất nhiều người.
Mỗi một địa phương Đông Phương cặn bã đều có thể đi thật lâu. Nghe nói là thám hiểm. Mấy tháng rồi nàng còn chưa thám hiểm xong.
Mộ Tuyết gật đầu, như vậy xem chừng đúng là rất khó tìm.
Nhưng Mộ Tuyết khá tò mò, nếu như Lục Thủy dùng danh vọng của Lưu Hỏa thì có thể tìm được người nào hay không? Trên lý thuyết có lẽ là được. Danh tiếng Lưu Hỏa cực cao. Hẳn sẽ có rất nhiều người tình nguyện hợp tác với Lưu Hỏa.
"Đúng rồi, có muốn mua chút đất cho mầm đậu hay không?" Mộ Tuyết đột nhiên tò mò hỏi.
Có vẻ như từ trước đến nay, mầm đậu thật giống đều phải trồng trong đất. Rời khỏi đất như vậy có thích hợp không đây?
"Đất?" Lục Thủy suy nghĩ một chút nói:
"Chúng ta có thể đi ra sau núi lấy một ít, đất đai phía sau núi khá tốt."
Nhị trưởng lão sẽ không dễ giận như vậy đâu.
Mộ Tuyết: "..."
Nàng cảm thấy, người Lục Thủy sợ nhất có thể là Tam trưởng lão. Dẫu sao cũng chỉ có Tam trưởng lão mới có thể phạt được hắn.
Tiếp theo đó, hai người bọn họ rời khỏi công viên, đi dạo một vòng mà không thấy thứ gì thú vị. Nhưng truyền thừa ngược lại thấy được hai ba cái.
Khắp Tu Chân giới đều là cơ duyên. Nhưng hai người bọn họ ngay cả nhìn cũng không muốn, chứ đừng nhắc tới mua. Họ thấy một vài trứng linh thú biến dị nhưng chắc chắn rất xấu. Nếu không phải vậy, Lục Thủy đã bỏ ra giá cao để mua rồi. CŨng là để cho đối phương kiếm cái cơ duyên.
Lục Thủy muốn mua, đó dĩ nhiên chính là cơ duyên của người bán. Bởi vì hắn chỉ mua ấn theo giá gốc, món lợi không chiếm là ngu ư? Xin lỗi đi, nhà hắn không thiếu chút tiền này. Và lẽ dĩ nhiên, hắn cũng không thiếu chút vận may cơ duyên đó.