"Hai vị đạo hữu xin dừng bước." Mới bước ra khỏi cổng công viên, Lục Thủy liền nghe được phía sau có người gọi bọn họ.
Nhìn qua nhìn lại thì phát hiện thấy hai người. Một nam tử mặc quần áo màu trắng, mái tóc ngắn bạc trắng, trong đôi mắt hiện ý cười. Còn một người khác mà một nữ tử mặc quần áo màu đen, đội mũ, nhìn có chút quý khí. Cả hai người này đều tu vi tám cấp, nam tử là người hỏi.
Là bọn họ?
Trong đầu Lục Thủy nháy mắt hiện lên hình ảnh có hai người mặc áo bào đen xuất hiện ở Kiếm Nhất phong. Tự xưng bản thân lãnh đạo của Lưu Hỏa Ẩn Thiên tông.
Lần đầu tiên gặp, cũng không lấy gì làm thất vọng. Lãnh đạo như này khá tốt. Muốn thực lực có thực lực, muốn khí chất có khí chất. Muốn can đảm cũng có can đảm. Thế mà lại trực tiếp tới Lục gia tìm hắn.
"Hai vị có chuyện gì?" Lục Thủy tò mò hỏi.
Lúc này, Mộ Tuyết cũng đang đánh giá hai người.
Tất nhiên nàng biết hai người này không đơn giản, dường như đối phương cố ý đến gần bọn họ.
Vì Lục Thủy ư? Nhưng tại sao?
"Người này khí tức nội liễm, đi ở trên đường giống như che giấu ở trên không trung. Đây là người của Ẩn Thiên tông. Người của Lục Thủy? Không, nhìn không giống. Là phát hiện Lục Thủy là Thiếu tông chủ giả nên tới xác nhận? Có vẻ không phải."
Trong lúc nhất thời Mộ Tuyết không biết lý do hai người này tiếp cận là vì sao nhưng nàng cũng không gấp. Cho hai người này mười lá gan thì bọn họ cũng không dám động đến một ngón tay của Lục Thủy vào lúc này. Nhưng Mộ Tuyết cũng vẫn tò mò, không biết thực lực Lục Thủy bây giờ có thể đánh thắng hai người này hay không.
"Nếu như thời điểm mới bắt đầu từ hôn thì hẳn là không đánh lại. Nhưng mình không thể dùng lẽ thường để hiểu Lục Thủy, không phải là không thể lật bàn."
Đến cả nàng đây, cho tới bây giờ nàng cũng không lo lắng vấn đề Lục Thủy sẽ lật bàn.
"Là như vầy." Nam tử có mái tóc màu bạch kim nhìn Lục Thủy, nhẹ giọng nói:
"Đây là lần đầu tiên chúng ta tới trấn nhỏ Thu Vân, không biết gần đây có tiệm mì nào ngon. Nên muốn nhờ đạo hữu giúp đỡ mang chúng ta đi. Dĩ nhiên, chúng ta cũng sẽ không để tiểu đạo hữu làm không công. Đúng rồi, tại hạ là Lệ Thiên Xích, bên đây là sư muội đồng hành cùng với ta, Hòa Vũ Diệp. Chúng ta đến từ Đạo tông."
Lục Thủy nhìn Lệ Thiên Xích, lần đầu tiên hắn nghe đến tên của người này. Nhưng còn cái tên Hòa Vũ Diệp, dường như hắn đã từng nghe nói ở đâu đó.
"Tiệm mì? Đúng vừa lúc có một nhà mới mở khá ổn. Ta có thể đưa hai vị đi." Lục Thủy bình tĩnh trả lời.
Hắn cũng muốn xem xem người này có chuyện gì. Người này có lẽ chính là người cấp cao đi tiếp khách hộ cái danh sách kia.
"Đa tạ tiểu đạo hữu, không biết đạo hiệu hai vị là?" Lệ Thiên Xích khiêm tốn hỏi.
Hắn cố tình đến nhìn Lục Thủy. Để cho đối phương nhớ tướng mạo của hắn, đến lúc đó sẽ dạy cho hắn ta biết đạo làm người. Để cho hắn biết sự tàn khốc của Tu Chân giới, một người tầm thường ở trong mắt ngươi, có thể chính là người lấy mạng ngươi. Khiêm tốn hỏi đường, cũng có để cố ý đến gần ngươi, hỏi dò tin tức ngươi.
Vì danh sách khách hàng này, Ẩn Thiên tông bọn họ phải nói là tận tâm tận lực.
"Ta là Đông Phương Thập Lý, bên đây là vị hôn thê của ta Tuyết Tễ, chúng ta thuộc Kiếm Nhất phong." Lục Thủy đáp.
Lệ Thiên Xích: "..."
Lục thiếu gia vừa mở miệng đã toàn nói láo, mắt còn chẳng thèm nháy một phát. Điểm này không khác gì với lời đồn. Nhìn không ra có khuyết điểm gì, không đến nỗi là đồ vô dụng.
"Vậy thì cám ơn đạo hữu đã dẫn đường." Lệ Thiên Xích nói cảm ơn.
Ma tu Hòa Vũ Diệp không muốn nói chuyện, Lục gia cũng không phải là nơi dễ chọc vào. Tới đây tham gia náo nhiệt thật là một chuyện thống khổ. Nhưng vì để né tránh người của tiên đình, ở chỗ này cũng không đến nỗi tệ. Có nhiều người. Thậm chí còn có thể tìm ngược lại được người của tiên đình. Bọn họ cũng không phải chỉ biết bị đánh người.
Mộ Tuyết luôn có cảm giác Lục Thủy có một mối liên hệ rất vi diệu với cái người Ẩn Thiên tông này.
Nàng không quan tâm đến việc Lục Thủy báo giả tên. Đã quen rồi. Đối mặt với tiền bối là Đông Phương Thập Lý, đối mặt với người Tu Chân bình thường cũng là Đông Phương Thập Lý. Dĩ nhiên, nàng không quan tâm chủ yếu là do mỗi lần Lục Thủy báo tên cũng nhắc đến vị hôn thê là nàng này, nói rất rõ ràng. Một thời gian ngắn nữa sẽ là đạo lữ.
"Đông Phương đạo hữu tới nơi này là vì vào cửa đá phải không?" Bốn người đi trên đường, Lệ Thiên Xích lên tiếng hỏi.
Lúc này, Lục Thủy cùng Mộ Tuyết đi ở bên trái, Lệ Thiên Xích và Ma tu Hòa Vũ Diệp đi ở bên phải. Lục Thủy và Lệ Thiên Xích ở chính giữa. Dẫu sao bọn họ cũng là hai người đóng vai phải nói.
"Trưởng bối tông môn yêu cầu, bảo ta tìm mấy đạo hữu cùng chung chí hướng cùng nhau đi vào. Đúng rồi, Lệ đạo hữu hiện đang là tu vi gì?" Lục Thủy nhìn sang Lệ Thiên Xích, tò mò hỏi.
"Cấp ba, cũng coi như là khá lắm rồi." Lệ Thiên Xích cười đáp.
Chỉ là cấp ba đã là chuyện của vô số năm trước rồi.
"Vậy đạo hữu có hứng thú đi vào chung không? Đạo hữu lợi hại như vậy, trưởng bối nhà ta chắc chắn sẽ rất coi trọng." Lục Thủy hỏi tiếp.
Nghe vậy, Lệ Thiên Xích hơi lảo đảo bước cân, lập tức từ chối:
"Không được không được, chúng ta tới đây chỉ là để đi dạo một chút, gặp một vài cảnh đời. Tông môn chúng ta có Vũ Niết sư muội, nàng mới là nhân vật chính lần này. Nghe nói Kiếm Nhất phong các ngươi đợt này cũng có người rất lợi hại tới."
"Người lợi hại?" Lục Thủy cười cười nói:
"Người đạo hữu nói là Kiếm Khởi phải không? Kiếm Khởi là hạt giống hy vọng lớn nhất của tông môn. Nghe nói, chỉ cần tiếp tục để Kiếm Khởi phát triển, thì không thẹn với lòng, sẽ trở thành người mạnh nhất trong thời đại này. Mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Vũ Niết đó của các ngươi."
"Đạo hữu, ngươi những lời này thì không đúng, Vũ Niết chỗ chúng ta, trời sinh lòng dạ không minh, đạo uẩn bên người. . . ."
"Vậy cũng chỉ là đặc hiệu dư thừa mà thôi, Kiếm Khởi - Kiếm Nhất phong chúng ta không có đồ gì lòe loẹt, kiếm trong tay hắn chính là tất cả của hắn. Bất kể đối phương là ai, hắn cũng dám rút kiếm. Hắn có một kiếm, nhưng có thể chém địch khắp thiên hạ."
"Đạo hữu, ngươi nó vậy quá giả rồi, Kiếm Khởi mới bây lớn mà muốn chém hết tất cả jer địch, như vậy là nhập ma rồi."
"Kiếm tu nhìn lòng không nhìn kiếm, người xem kiếm người là kiếm tu, nhìn lòng Kiếm Khởi mới là kiếm tu."
"Đạo hữu nói không chẳng có bằng chứng, chỉ cần cho Vũ Niết thời gian, đến cái tuổi đó của Kiếm Khởi, Kiếm Khởi tất nhiên không phải là đối thủ của nàng."
"Vậy để cho Kiếm Khởi ép tu vi xuống, cho bọn họ thử một chút?"
"Đạo tông chúng ta sợ chắc? Vũ Niết của Đạo tông ta nếu như thua, ta ăn phân ngay tại chỗ nhé."
"Có cần ta chuẩn bị người cho đạo hữu không?"
Hòa Vũ Diệp: "..."
Mộ Tuyết: "..."
Tại sao hai người này khi không đang nói chuyện lại chuyển thành cãi vã ngay được rồi vậy? Kiếm Khởi với Vũ Niết Đạo tông, ai mạnh ai yếu có nửa xu liên quan gì đến bọn họ không?
Hòa Vũ Diệp cảm thấy bất đắc dĩ, người này đúng là gạt ăn gạt uống mà.
...
"Được rồi, chính là chỗ này." Lục Thủy đứng ở trước cửa tiệm mì, quay sang phía Lệ Thiên Xích nói.
"Mặc dù Kiếm Khởi rất mạnh, nhưng vẫn là Vũ Niết phía chúng ta mạnh hơn. Nếu sai ta ăn phân cho mọi người nhìn ." Lệ Thiên Xích cầm cái mâm, ăn thứ màu đen trên đó, nói.
Lục Thủy nhướng mày một cái. Hắn thấy hơi buồn nôn.
"Quả sơn tra, ăn khai vị lát còn ăn mì." Lệ Thiên Xích chỉ vào cái thứ đen thùi lùi trên mâm rồi giải thích một câu.
"Không cần giải thích, ta hiểu." Lục Thủy nói thẳng.
Lệ Thiên Xích: "..."
Ngươi hiểu cái búa.