Ngày kế tiếp, Lục Thủy đi đến Thu Vân tiểu trấn.
Hôm nay Mộ Tuyết không đi. Có vẻ như bị mẹ hắn gọi đi. Cùng đi còn có Đông Phương Tra Tra.
Ai biết các nàng muốn làm gì.
Đại khái là làm đồ ăn gì đó, bảo Mộ Tuyết và Đông Phương Tra Tra đến ăn thử đi.
Nhưng lúc sau Lục Thủy ngẫm lại, có cảm giác không đúng lắm. Bởi vì nếu là gọi đi ăn thử thì lẽ ra hắn cũng sẽ bị gọi đi. Nếu không phải chuyện có liên quan đến hôn sự, có một vài đồ thẩm mỹ thì mẹ hắn chắc chắn sẽ không hỏi hắn.
Đương nhiên, dù là có thật sự gọi hắn đi thì hắn cũng không đi.
Đi để chịu chết chắc?
Cha của hắn không chừng vẫn còn đang ngồi trên xe lăn. Nhưng có khả năng không cao lắm. Mỗi ngày, cậu hắn đều đẩy cha hắn đi phơi nắng. Lúc này có khi đang phơi nắng trên đường.
Sau đó Lục Thủy không có để ý những chuyện khác nữa, đã đến Thu Vân tiểu trấn rồi.
Bởi vì Mộ Tuyết không đi theo, nên Chân Võ Chân Linh đi theo sau lưng Lục Thủy.
"Thiếu gia, bây giờ bọn họ đang ở công viên." Chân Võ nói.
Lục Thủy gật đầu, sau đó đi về phía công viên.
Công viên có bày quầy bán hàng địa phương, tất nhiên ở đó cũng có khá nhiều người địa phương.
Nơi bọn Sơ Vũ đang đứng là một chỗ bên hồ. Nơi này có đình. Mà trong đình có bốn người. Hai người đang đứng, hai người đang ngồi.
Hai người đang ngồi là Sơ Vũ vẻ mặt nhẹ nhõm và thiếu nữ xinh đẹp cầm đao Kiếm Lạc. Còn đứng là Kiếm Khởi vẻ mặt bình tĩnh cùng với Kiều Càn \ mặc áo choàng đen.
"Bắp đùi tới rồi." Lúc này, Sơ Vũ lập tức đứng lên gọi mấy người kia.
Đùi chủ động tìm bọn họ khiến bọn họ thấy có hơi ngạc nhiên.
Kiều Càn biết vì sao khi đó cái vị tiền bối không biết tên kia lại bảo hắn mặc áo choàng đen, chính là để làm tay chân cho Lục thiếu gia. Có vẻ như cần đúng bốn người. Nếu như hắn không ở đây, bọn họ có thể sẽ thấy phiền phức khi đi tìm một người khác.
"Đông Phương đạo hữu." Vào lúc Lục Thủy đi tới, Kiếm Khởi nhẹ giọng chào.
Lục Thủy nhìn bốn người này: "Các ngươi muốn vào cửa đá?"
Bốn người này, khỏi cần nói đến Kiếm Khởi Kiếm Lạc, họ quá ưu tú. Sơ Vũ chưa đến mức được gọi là thiên tài, nhưng ở Bách Hoa cốc không có một ai có thuật Bách Linh cao siêu hơn hắn.
Không phải thiên tài thì thắng thiên tài. Sơ Vũ thân là vú em (support), dù là có kém một chút, Tam trưởng lão cũng sẽ không gì. Điều rất quan trọng ở một đội là có vú em.
Còn về Kiều Dã, tu Khuynh Thiên Minh Thần, trải qua sinh tử, bản thân hắn có sự giác ngộ tương đối cao, cộng thêm gãy một cánh tay, rất đặc biệt. Thực lực cũng mạnh hơn hắn. Cộng thêm còn có cái áo choàng đen anfy bên người.
Đặc điểm rất rõ ràng, hi vọng sẽ không khiến cho Tam trưởng lão cảm thấy quá đặc sắc đến mức không yên lòng.
Về phần tại sao Kiều Dã muốn mặc áo choàng đen, có thể hiểu được.
Dù sao chính bản thân Lục Thủy cũng thường xuyên mặc. Nếu những người này không mặc, Lục Thủy sẽ cho bọn họ mặc.
"Đông Phương đạo hữu cần chúng ta hỗ trợ?" Sơ Vũ tò mò hỏi.
"Làm tay chân cho ta, ta có thể chỉ đạo các ngươi, giúp cho thực lực các ngươi nâng cao một bước." Lục Thủy bình tĩnh nói.
Sơ Vũ không có lời nào để nói, thuật Bách Linh của hắn chính là được Lục Thủy chỉ đạo mà có. Kiếm Lạc cùng Kiều Càn cũng không thể nói gì hơn, thực sự là nhờ Lục Thủy chỉ đạo đã giúp bọn họ tiến triển nhanh chóng.
Vả lại, đúng là đi theo Lục Thủy có thể nhặt được không ít cơ duyên.
Mặc dù Kiếm Khởi cầm Vô Địch kiếm, nhưng là hắn cần sự tôi luyện tương ứng với đó.
Lục Thủy dù là không phải kiếm tu, có thể để Kiếm Khởi tiếp nhận tôi luyện hay là rất dễ dàng.
Nhìn thấy những người này không có ý kiến, Lục Thủy mới tiếp tục nói:
"Trước khi đi qua cửa đá, các ngươi cần đi gặp một người cùng ta."
"Gặp người?" Đám Kiếm Khởi thấy hơi khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Còn có người còn đặc biệt hơn cả Đông Phương Hạo Nguyệt sao?
"Một vị trưởng bối nhà ta." Lục Thủy bình tĩnh đáp.
Nhiệm vụ của Tam trưởng lão, hắn có cách nào được nữa? Nào dám ngỗ nghịch, thử xem ai biết sẽ bị trừng phạt cái gì.
Vẫn là Nhị trưởng lão tốt. Hỏi gì đáp nấy, sẽ không trừng phạt hắn. Quan trọng hơn là Nhị trưởng lão rất đáng yêu.
"? ? ?"
Bọn Sơ Vũ không hiểu. Đến cả Kiều Càn cũng không thể hiểu nổi, vì sao Lục thiếu lại cần phải dẫn bọn họ đến gặp trưởng bối nhà hắn.
Trưởng bối của Lục thiếu gia chỉ có mấy người như vậy. Hoặc là cha mẹ hắn, hoặc là Tam trưởng lão Lục gia. Chuyện này Lục Thủy cũng không giải thích rõ được, nhưng dù sao không giải thích rất dễ dàng khiến lộ chuyện.
Sau đó, hắn giải thích đơn giản vài câu.
Bọn Sơ Vũ nghe lời giải thích vậy thì hơi sửng sốt. Thì ra bắp đùi lợi hại như vậy nhưng vẫn còn phải nghe lời người trong nhà? Nếu như hắn lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không nghe lời sư tỷ sư phụ mà làm mấy chuyện như thành thân, hắn nói không cưới là không cưới.
Đáng tiếc, vĩnh viễn không có một ngày như vậy.
Hắn đang tam giai, cho hắn mấy ngàn năm nữa cũng đuổi không kịp cảnh giới của sư tỷ sư phụ hắn.
"Vậy thì trưởng bối Đông Phương đạo hữu đang ở đâu?" Kiếm Khởi hỏi.
"Bây giờ ta dẫn các ngươi đi." Lục Thủy bình tĩnh nói.
Sau đó, Lục Thủy đi đằng trước dẫn đường. Chân Võ Chân Linh thì lập tức báo cho Tam trưởng lão là thiếu gia đã tìm được người, đang dẫn tới.
. . . .
"Đúng rồi, lần trước ta có thiếp mời. Kiều thiếu gia cũng chuẩn bị thành hôn rồi?" Trên đường, Lục Thủy nhìn Kiều Càn hỏi.
Kiều Càn đi ở đằng sau, cúi đầu đáp nhỏ:
"Là đính hôn, vào cuối tháng. Đông Phương thiếu gia muốn đến?"
Thật ra Kiều Càn hơi bất ngờ.
Bọn Sơ Vũ đi đã khiến hắn rất ngạc nhiên rồi, không ngờ rằng đến cả Lục Thủy cũng muốn đi.
"Trưởng bối đưa cho ta, đến lúc đó ta sẽ mang thêm người đi." Lục Thủy thuận miệng nói.
Đương nhiên là hắn muốn dẫn Mộ Tuyết đi.
"Đúng rồi, ta nhớ được thời gian tổ chức là vào cuối tháng, ngươi vẫn thong thả chứ?" Lục Thủy hỏi.
Cuối tháng thành hôn, hoặc nhiều hoặc ít tân lang cũng sẽ có chút chuyện. Dù sao thì thời gian quá gần. Hắn là người từng trải, hắn hiểu.
"Đúng, nhưng ta đang đào hôn." Kiều Càn thấp giọng đáp Lục Thủy.
Là có chút không nhịn được mặt mũi.
Lục Thủy: "? ? ?"
Đám Sơ Vũ không có vẻ gì là kinh ngạc, giống như đã biết rõ rồi.
Lục Thủy cảm giác, sao ai ai cũng đang đào hôn vậy nhỉ? Cô gái mập kia cũng đang đào hôn. Hiện tại thịnh hành cái này à? Có phải hắn không đào hôn là bỏ lỡ mất điều gì rồi không?
Đương nhiên, tốt nhất là ko chạy, dù sao điều này mất mạng đấy.
"Đúng rồi, thiếp mời vẫn chưa đến tay ta, nhà gái là ai vậy?" Lục Thủy hỏi.
"Con gái thứ chín của Vực chủ Băng Nguyên Tuyết Vực, Băng Thủy Cơ, Lâm Hoan Hoan." Kiều Càn đáp.
Danh tiếng của Lâm Hoan Hoan đúng là rất đáng sợ.
Chỉ là sau khi Lục Thủy nghe vậy thì hơi sửng sốt:
"Ai cơ?"
"Băng Thủy Cơ, Lâm Hoan Hoan." Kiều Càn lặp lại một lần nữa.
Hắn có cảm giác Lục Thủy từng nghe cái tên này. Hẳn là cũng biết đối phương là một tiểu cô nương mập.
Nhưng hắn là một tên thiếu gia cụt một tay cũng chẳng tốt được đến đâu. Hoặc có thể nói là kém hơn. Hắn không có yêu cầu gì nhiều.
Chuyện thông gia, đến Lục Thủy còn có thể tiếp nhận như bình thường thì hắn còn có điều gì mà không tiếp nhận được nữa?
Mộ gia tiểu thư cũng là người bình thường, mà Lục Thủy lại là vạn cổ đệ nhất thiên kiêu, là sự tồn tại có thể sánh vai cùng với thiên địa.
Người như hắn còn có thể thành hôn, những người khác còn có điều gì không thể?
Lục Thủy: ". . . ."
Hai người này cũng thật là có thú vị. Nhưng hắn cũng không nói thêm điều gì, hắn mong chờ những chuyện sao đó sẽ tiến triển ra sao.
Đào hôn cũng cùng đi đến Thu Vân tiểu trấn.
. . .
Trên đại điện Lục gia, Tam trưởng lão ngồi ở đó, lão thấy hơi ngạc nhiên.
"Ngươi chắc chắn Lục Thủy đã tìm được người?"
Tam trưởng lão hỏi Đại điện hạ Khô Thụ lão nhân.
"Chân Võ Chân Linh truyền lời như thế, bây giờ đang ở trên đường. Chắc không phải là giả." Khô Thụ lão nhân đáp.
Hắn cũng không biết thiếu gia sẽ tìm được người như thế nào. Cũng không biết sẽ tìm được người nào.
Nhưng có thể khẳng định được một điều là thiếu gia không dám trêu đùa với Tam trưởng lão.
"Vậy thì rửa mắt mà đợi đi, hi vọng không phải cái thứ vớ va vớ vẩn."
Tam trưởng lão ngồi trên đại điện, trầm thấp nói.