"Chuyện Thái Nhất Tiên Quân có tiến triển gì không?" Tiền bối chủ trì công việc hỏi.
"Nhanh thôi, vươt qua cả dự đoán, cũng thuận lợi hơn dự đoán rất nhiều, có lẽ nửa tháng là có thể thức tỉnh thành công." Cao Viễn nói.
Hắn tỏ ra hơi kinh ngạc. Đúng là quá thuận lợi. Thế giới đang thay đổi, tất cả điều đang phát triển theo chiều hướng tốt, đương nhiên cũng có lý do một phần là ở bản thân Thái Nhất Tiên Quân.
Thái Nhất Tiên Quân thực sự rất mạnh. Hẳn là còn mạnh hơn so với Chiến Thần.
"Nửa tháng sao?" Người Chủ trì công việc suy tư, tiếp tục nói:
"Trong khoảng thời gian này không cần để ý đến chuyện khác, chờ Thái Nhất Tiên Quân tỉnh lại rồi quyết định kế hoạch kế tiếp. Thay đổi thế giới đã vượt qua sự nhận biết của chúng ta, cần hỏi xem Chiến Thần và Thái Nhất Tiên Quân muốn đối đãi ra sao"
Những người khác gật đầu, đúng vậy, thế giới thay đổi đến mức hơi quỷ dị.
Thay đổi đến đâu cũng không thể thay đổi đến như vậy.
Hoặc nhiều hoặc ít, bọn hắn đều có thể nhận thức ra được sinh cơ đnag trải rộng khắp Tu Chân giới. Đây chắc chắn không chỉ là linh khí biến đổi là có thể so sánh được.
Sinh tử vốn là tuần hoàn, luôn hướng đến phía tốt. Điều đó cũng có nghĩa là một khi hỏng, lực tác động lên sẽ đáng sợ vô cùng.
"Không chỉ chúng ta không dám vọng động, phật môn và Thần Chúng cũng không có hành động nào rõ ràng. Xem ra không khác gì lắm so với tiền bối đã nói, bọn họ cũng đnag ứng đối với sự thay đổi này." Ma Kiếm Trảm Đồ nói.
"Đúng rồi, Bỉ Chi Hải Ngạn đến bây giờ vẫn không hề có liên quan gì, nếu như tiếp tục nữa, thông đạo giữa Minh Thổ và Tịnh Thổ có lẽ sẽ bị mở ra." Có người khác nói ra kiến nghị của mình.
Thực lực Tịnh Thổ và Minh Thổ vẫn còn tại đó. Không ai có thể coi nhẹ.
Theo Bỉ Chi Hải Ngạn, bọn hắn cũng hơi hiểu về Minh Thổ và Tịnh Thổ. Biết rõ thì không hẳn là được nhưng là đối phương mạnh mẽ đến nhường nào vẫn phải biết.
"Tạm thời trước tiên cứ chú ý đã, chờ bao giờ thật sự mở ra lại nói tiếp. Đây không phải là chuyện của Tiên Đình chúng ta. Đâ là chuyện của toàn bộ Tu Chân giới. Việc cấp bách trước hết là phải để cho Thái Nhất Tiên Quân thức tỉnh. Cuối cùng, thế giới biến hóa đến đâu, tạm thời không thể biết được. Có thể nhanh chóng có một vị Tiên Quân đối với chúng ta sẽ càng thong dong thêm một chút." Tiền bối Chủ trì công việc nói.
Những người khác không ý kiến gì nữa. Thế giới biến hóa đã rất lâu rồi. Không người xem hiểu. Đến người có cấp bậc như là Chiến Thần kia cũng chỉ cảm giác được có vấn đề. Còn ngọn nguồn là gì, không ai biết được.
. . . .
Trên hải vực Vô Tận có một dòng sông băng. Nơi giữa dòng sông băng có một hồ nước yên tĩnh.
Lúc này, ở bên cạnh hồ xuất hiện một luồng sáng đen. Sau đó, ánh sáng đen này biến mất, nơi đó hiện ra bóng dáng của một vị nữ tử trẻ tuổi. Người này mặc váy đen, mái tóc màu đen, con ngươi màu đen, trông cực kỳ rõ ràng.
"Đã có quyết định?" Ngay trong nháy mắt nữ tử này xuất hiện, mặt hồ xuất hiện gợn sóng, Băng Hải Nữ Thần nổi lên từ đáy hồ.
Mà ở bên hồ, tất nhiên là Hắc Ám Nữ Thần đang do dự phải chăng nên đi tìm thần lực. Hắc Ám Nữ Thần xuất hiện vào lúc này, mang ý nghĩa đã có đáp án cho mình.
"Đúng thế." Hắc Ám Nữ Thần gật đầu.
"Đáp án là?" Băng Hải Nữ Thần hỏi.
"Ta muốn thử xem, nhưng ta cần lời chúc phúc của các ngươi." Hắc Ám Nữ Thần chân thành nói.
Chủ Thần chúc phúc không phải như chúc phúc bình thường. Gần như có thể giúp người ngăn cản được nguy hiểm, trắc trở. Nhất là bảy Chủ Thần lớn bọn họ chúc phúc lẫn nhau. Quyền năng gần như được gia tăng chồng lên nhau.
Đây là một việc rất mạo hiểm, bởi vì có nhục cùng nhục.
Băng Hải Nữ Thần không trả lời một cách chắc chắn, mà nhìn sang một bên, nói:
"Ngươi đồng ý?"
Gọng nói Băng Hải Nữ Thần vừa dứt, khu vực trước đó không có người, đột nhiên có một vệt ánh sáng rơi xuống. Sau đó, một nam tử toàn thân phát ra ánh sáng cũng xuất hiện ở bên hồ.
Là Quang Minh Thần.
"Dựa theo lời nói của Băng Hải Nữ Thần, dù có chúng ta chúc phúc, cũng không thể giúp nàng sống sót dưới bàn tay của Đại trưởng lão Lục Vô Vi của Lục gia được?" Tất nhiên Quang Minh Thần không đồng ý. Hắn còn cần cân nhắc thêm.
"Là không đủ." Băng Hải Nữ Thần nói khẽ.
Giọng nói của nàng chưa bao giờ có cảm xúc. Như thể chỉ đang trình bày một sự thật.
"Ta dùng phân thân, phân thân mà đã có chúc phúc của ta." Hắc Ám Nữ Thần nói.
Cho dù là Quang Minh Thần hay là Băng Hải Nữ Thần, cũng rất để ý việc Hắc Ám Nữ Thần có thể còn sống không. Một khi Hắc Ám Nữ Thần bỏ mình, hai người bọn họ càng thêm hao tổn.
Bọn họ rất khó đối mặt với phật môn và Tiên Đình. Nhưng chỉ cần Hắc Ám Nữ Thần còn sống, thì bọn họ sẽ có lực lượng đầy đủ, dư dả.
Hắc ám của Hắc Ám Nữ Thần mang đến cho bọn họ sự trợ giúp rất lớn.
"Có thể đánh cược một lần." Băng Hải Nữ Thần nói ra suy nghĩ của mình.
Chỉ cần Hắc Ám Nữ Thần hiểu được nên lấy hay nên bỏ, thì sẽ không để bản thể vẫn lạc. Như vậy, dù bọn có thua lỗ, cũng thua mất bao nhiêu. Có khoảng trống để giảm xóc.
Một khi Hắc Ám Nữ Thần có thể thành công tiến vào cửa đá, đạt được sức mạnh của Chân Thần. Bọn họ sẽ đi trước tất cả mọi người.
Quang Minh Thần trầm mặc một chút rồi nói:
"Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, ba người chúng ta phải nâng cao toàn bộ tinh thần để đề phòng?"
"Đúng vậy." Hắc Ám Nữ Thần gật đầu
"Vậy thì bắt đầu đi." Quang Minh Thần nói.
. . .
Khổ Hải Phật Điện.
Tâm Hỏa Cổ Phật nhìn về phía xa.
"Cuối cùng thì Phật môn vẫn ở thế yếu, nhưng dù sao phật môn cũng không có xung đột trực tiếp với Lục gia. Đây là ưu thế lớn nhất."
"Hi vọng lần này có thu hoạch."
Mặc dù Phật môn có hai vị Cổ Phật, nhưng U La Cổ Phật ở kiếp này bị hạn chế nhiều điều. Trước mắt chỉ có hắn trấn thủ Khổ Hải Phật Môn.
Nhưng thế còn chưa đủ. Cần Cổ Phật mới trở lại Khổ Hải Phật Môn. Sau đó, tất cả mọi chuyện của phật môn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Mặc dù bây giờ cũng rất thuận lợi, thế nhưng là đây là do thế giới biến hóa mang tới. Nếu như có thể, hắn tình nguyện không có sự biến hóa này.
Không biết vì cái gì, biến hóa như thế làm cho hắn có chút hãi hùng khiếp vía. Phật tâm còn trở nên hơi bất ổn. Tận cùng của sự biến hóa này chắc chắn không phải chuyện mà bọn họ có thể chiu đựng được.
Cuối cùng, Tâm Hỏa Cổ Phật tuyên câu phật hiệu, rồi nhắm mắt.
Hết thảy đều đã chuẩn bị xong. Giờ, chỉ chờ đến cuối cùng.
Nếu như có thể, hắn muốn tự thân đi đến cửa đá của Lục gia, nhưng hiện giờ không được. Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không rời khỏi đây.
—— ——
Phía sau núi Lục gia.
Nhị trưởng lão cầm một cái túi đan dược, từng bước một đi trong rừng trúc.
Sắp đến lúc nàng thu đan dược vào. Sau đó hai tay đặt ở trong túi áo khoác.
Không bao lâu đã đi tới bên hồ nước.
Ngay khi Nhị trưởng lão tới, hồ nước nổi lên một cơn gió nhẹ.
"Trạng thái của ngươi hình như không ổn." Nhị trưởng lão nói.
"Mấy ngày trước, Mê Vụ Chi Đô xuất hiện ngoài ý muốn, có người từ bên ngoài xen vào nhưng không biết là ai." Giọng nói thong thả vang lên từ phía trên hồ nước.
"Thần Chúng có vẻ như rất hứng thú đối với cửa đá." Nhị trưởng lão tiếp tục nói.
Nàng không hỏi về chuyện Mê Vụ Chi Đô, bởi vì cái đó không phải chuyện nàng cần quản. Và nó cũng vượt qua phạm vi năng lực của nàng.
"Không sao." Thuộc về Đại trưởng lão nhẹ nhàng thanh âm lại một lần vang lên.
"Thất vào cửa đá." Nhị trưởng lão nói.
Trầm mặc, hồ nước trong đình tiếp tục như trước đó, vang lên tiếng nói nhẹ nhàng: "Nàng bắt đầu khôi phục."
"Ta thấy được tên đầy đủ của nàng." Nhị trưởng lão nhìn mặt hồ nước, tiếp tục nói: "Nhưng không thấy được thân phận của nàng."
"Chúng ta chỉ là đang tuân thủ di huấn tổ tiên, tầng cuối cùng chưa ai từng nhìn qua, có lẽ là do chưa đến lúc. Nhưng bí mật, cuối cùng cũng có một ngày sẽ không còn là bí mật." Giọng nói nhẹ nhàng phiêu đãng trên không trung. Như thể từ nơi xa xôi nào đó truyền đến nhưng cũng lại như thể vang lên ở ngay bên tai.
Nhị trưởng lão trầm mặc một lát, sau đó quay người rời đi.
Sau khi Nhị trưởng lão rời đi không đến bao lâu, trong hồ nước phất lên một cơn gió nhẹ. Sau đó, tất cả bình tĩnh lại như cũ. Không còn bất cứ tiếng vang nào xuất hiện ở trong hồ nước.