“Có phát hiện gì không?”
Lục Thủy mở miệng hỏi Chân Võ Chân Linh.
Bọn họ chia nhau ra ngoài, nhưng lại trở về cùng nhau, có lẽ khả năng cao có phát hiện gì đó.
Nếu không cũng sẽ không chờ hắn lâu như thế.
Trong quãng thời gian dài như vậy, hoàn toàn có thể chia một người ra nhìn ngó xung quanh.
Nhưng mà tòa thành này...
Có lẽ đồng thời có kỷ niệm tốt đẹp, cũng có hồi ức bi thương.
Chỉ là đã yên tĩnh vô số năm, cuối cùng bị hắn túm được.
Không có chuyện lớn gì cả, nếu có cũng chỉ là liên quan đến hai bóng người kia thôi.
Lục Thủy cũng có chút tò mò hoặc ít hoặc nhiều đối với hai người kia.
“Có một chút phát hiện.” Chân Võ mở miệng nói.
“Cùng phát hiện ra à?” Lục Thủy hỏi.
“Đúng vậy.” Chân Võ đáp.
Lục Thủy bước lên cầu, thuận tiện nói:
“Nói nghe xem.”
“Chúng ta phát hiện ra một tòa kiến trúc kỳ quái ở phía trước mặt.
Xem xét từ xung quanh tòa kiến trúc thì không tính là trung tâm, nhưng mà cũng thuộc vào vị trí tương đối đặc biệt.
Phong cách không có gì khác biệt lắm, nhưng mà có vẻ là một nơi giống như tín ngưỡng.
Tòa kiến trúc đó là chỉnh thể, phía trên có chữ viết đọc không hiểu.
Chúng ta đã quan sát một chút ở bên trong, trên vách đá có không ít hình vẽ.
Còn có một chút khí tức kỳ lạ.
Nhưng mà chúng ta chỉ có thể cảm giác được sự kỳ lạ, không thể nào nắm được ngọn nguồn.” Chân Võ nói tất cả mọi chuyện hai người đã biết trước mắt.
Bọn họ đi theo phía sau lưng Lục Thủy, nhưng mà cũng không biết Lục Thủy muốn đi đâu.
Bên kia cầu không phải là phương hướng mà bọn họ đã đi.
“Trừ chỗ đó ra, còn có chỗ nào khác không bình thường hay không?” Lục Thủy đi tới vị trí nơi nam nhân đi đứng.
Hắn nhìn thấy như vậy.
Khi đó nhìn thấy người kia, Lục Thủy có thể giác được đối phương vẫn còn sống, nhưng mà lại giống vừa chết đi.
Không phải chết tâm, mà là chân chính chết.
Sống và chết cùng tồn tại.
Trên người người đó xuất hiện chuyện không bình thường.
“Tạm thời không có.” Chân Võ lập tức nói.
Lục Thủy không trả lời Chân Võ ngay, hắn cảm thấy khá không hiểu.
Tại sao cuối cùng gánh lấy một tòa thành lại là hai người kia?
Trong lịch sử vô tận, tại sao hai người ngày lại rõ ràng như thế?
Cứ như cả tòa thành cũng không muốn lãng quên bọn họ.
Lục Thủy ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh sáng thông thiên triệt địa phía xa xa.
Hắn thấy khá muốn lên trên nhìn xem thử.
Có lẽ có thể thấy nhiều thứ phía sau hơn.
Nhưng mà thực lực của hắn vẫn chưa đủ.
“Đi xem một chút đi.” Lục Thủy nói.
Cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một đoạn lịch sử, hơn nữa thời gian đã quá mức xa xôi rồi.
Thậm chí còn vượt qua thời kỳ viễn cổ.
Nhưng mà cũng bởi vì như thế mà Lục Thủy mới cảm thấy rung động.
Quá lâu.
Sau khi Lục Thủy mở miệng, Chân Võ Chân Linh lập tức bắt đầu dẫn đường ở phía trước.
Hồi lâu sau, Lục Thủy đã đi tới trước một tòa kiến trúc khá lớn.
Nếu như kiến trúc thấy trước đó nối tiếp nhau, vậy thì tòa kiến trúc này chính là tòa nhà đơn độc biến thành nối tiếp.
Mà ở phía trước tòa kiến trúc có tượng đá một nữ nhân, nữ nhân này đang ôm một đứa trẻ, nhìn lên bầu trời.
Không hiểu tại sao, khi Lục Thủy nhìn thấy tượng đá này lại có một loại cảm giác thần thánh.
“Sức mạnh của tín ngưỡng ư?”
Lục Thủy thầm nói không tiếng động.
Hắn bước từng bước một đi tới trước cửa, thấy phía trên cửa quả nhiên có một ít chữ, nhưng mà hắn nhìn không hiểu.
Lục Thủy đột nhiên phát hiện ra một chuyện.
Đó chính là mặc dù nơi này có văn hiến, nhưng hắn không thể nhìn cái là hiểu ngay.
Hắn cần phải nghiên cứu về quy luật chữ viết của nơi này, sau đó nhận mặt chữ.
Có thể sẽ tốn thêm một chút thời gian, nhưng mà vấn đề không quá lớn.
Sau đó Lục Thủy đi vào.
Chỉ là trong nháy mắt như vừa mới bước vào, chân mày hắn nhíu lại ngay lập tức.
“Thần lực?”
“Rất nhạt, cũng có chút không đúng, chênh lệch rất lớn so với thần lực bình thường.”
Lục Thủy thật sự bất ngờ, xem ra nơi này thật sự có quan hệ nhất định với Chân Thần Độc Nhất.
Có điều có quan hệ như thế nào thì cần phải thăm dò xem sao.
Nhưng mà Lục Thủy đi vào, lại thật ra là vì biết rõ chuyện liên quan đến thạch bản.
Chuyện có liên quan tới Chân Thần, trái lại không khó để đoán ra quan hệ thiết lập với thạch bản.
Tất nhiên, Lục Thủy không nóng vội.
Nơi này rất lớn, lớn đến mức bất thường.
Tất nhiên cũng phức tạp hơn so với hắn nghĩ.
“Chít chít.”
Tiểu Hầu Tử đứng ở một bên bả vai của Kiếm Lạc.
“Bên kia có thứ gì đó à?” Kiếm Lạc khá bất ngờ.
Nàng nhìn khắp nơi hồi lâu.
Nhưng không phát hiện bất kỳ thứ đồ vật gì.
Nơi này sạch sẽ đến khó tin.
Hơn nữa hoàn toàn khác với thành thị nơi họ ở.
Không cổ xưa, cũng không hiện đại.
Dù sao thì cũng đã kẹt tại chỗ này, hơn nữa nàng còn phát hiện ra một số ký hiệu tương tự với chữ viết.
Chỉ là hoàn toàn đọc không hiểu, không có một chút tương tự nào với chữ viết thời kỳ viễn cổ.
Nàng vốn thân là một thiên kiêu, tất nhiên đã từng nhìn thấy chữ viết viễn cổ.
Nếu không nàng cũng không dám hành động một mình.
Tìm lâu như vậy mà không có bất kỳ thu hoạch gì, đột nhiên nàng nghe thấy Tiểu Hầu Tử nói có thứ gì đó.
Dĩ nhiên cực kỳ vui sướng.
Nhưng mà nàng cũng không lỗ mãng, mà là thận trọng đi về phía Tiểu Hầu Tử chỉ.
Cũng không biết sẽ có phát hiện gì, nếu như chỉ là người bên noài, vậy thì nhất định có nguy hiểm.
Nàng chưa tới tam giai, không thể tùy tiện gây thù ở chỗ này được.
Phải biết, từ ngũ giai trở xuống đều có thể xuống hạ tầng.
Nhưng mà cũng không loại bỏ khả năng nguy hiểm cực kỳ thấp xảy ra, đó chính là Lưu Hỏa thuận tay dẫn bọn họ tới thượng tầng, vậy thì xong đời.
Sau đó Kiếm Lạc đi sát vào khúc quẹo, chỗ mà Tiểu Hầu Tử chỉ ngay phía sau khúc ngoặt.
Vì an toàn là trên hết, nàng cố gắng ẩn giấu khí tức, rồi sau đó lấy một cái gương ra.
Nàng định dùng gương để nhìn thử phía đối diện.
Tiểu Hầu Tử ăn đào không để ý đến.
Rõ ràng không có nguy hiểm, vậy mà Kiếm Lạc còn cẩn thận như thế.
Lúc này Kiếm Lạc cũng nhìn thấy ở khúc ngoặt có một con động vật.
Con động vật khá giống chuột đồng, có vẻ chính là chuột đồng, lúc này con động vật đang gặm càng cây, hơn nữa không mạnh.
Trong nháy mắt khi nhận ra được điều này, Kiếm Lạc trực tiếp thi pháp trong nháy mắt.
Vèo!
Một thuật pháp giam cầm lập tức được phát động.
Trong nháy mắt khi thuật pháp tấn công đến, Kiếm Lạc liền xông ra ngoài, để đề phòng đối phương thoát được.
Ầm, thuật pháp rơi vào trên người chuột đồng.
Có điều khiến cho Kiếm Lạc thấy bất ngờ chính là thuật pháp không có hiệu quả.
Đúng thế, thuật pháp này đánh thẳng vào trên người chuột đồng, nhưng mà không có bất kỳ tác dụng nào cả.
Chuột đồng bị đánh động, kêu lên một tiếng rồi sau đó bỏ cành cây lại, chạy nhanh như một làn khói.
Tốc độ quá nhanh.
“Tiểu Hầu Tử, đuổi theo.”
Kiếm Lạc kêu một tiếng rồi mình cũng xông tới theo.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất.
Nhưng lại không làm cách nào kéo gần khoảng cách được.