Tốc độ của Tiểu Hầu Tử cũng rất nhanh, nó trực tiếp nhảy không ngừng trên tường.
Tiểu Hầu Tử sinh ra đã không đơn giản, tốc độ nhanh đến bất thường, tất nhiên vẫn có ưu thế hơn.
Còn về việc tại sao Kiếm Lạc phải đuổi theo.
Ở trong một thành thị sạch sẽ đến tận cùng này, ở trong một thành thị không có bất kỳ một người hay sinh vật nào này.
Đột nhiên thấy một vật sống, tất nhiên muốn túm tới hỏi xem.
Nhất là khi đối phương nhìn có vẻ linh trí không thấp.
Chỉ cần tìm được, vậy thì có thể có thu hoạch rồi.
Sao có thể bỏ qua loại chuyện như thế này cho được.
Là một thành thị không hề bình thường.
Nơi này chính là một thành phố mà đừng nói tới người, ngay cả một con chuột hay loài sâu bọ gì cũng không có.
Tốc độ của Kiếm Lạc đang không ngừng tăng nhanh, Tiểu Hầu Tử cũng đang không ngừng ngăn cản những lối đi khác của con chuột đồng.
Hồi lâu sau, Kiếm Lạc phát hiện ra mình đuổi theo tới tòa nhà bình thường, đi tới trong một rừng cây nhỏ.
Bốn phía rừng cây đều là tòa nhà.
Vậy có lẽ chính là rừng cây trong thành mà Lưu Hỏa nói rồi.
Nhưng mà có rừng cây cũng đồng nghĩa có đất.
Chuột đồng có thể chui xuống đất.
Kiếm Lạc nắm chặt chuôi đao trên tay, nàng định rút đao ra.
Với tốc độ như vậy, nàng có thể chém đến chuột đồng.
Chỉ là trong một thoáng do dự đã buông chuôi đao trên tay ra.
Nàng không biết thân thể của chuột đồng này có thể chịu nổi hay không, nếu như trực tiếp giết chết chuột đồng, còn không bằng để nó rời đi trước.
Như vậy thì vẫn có cơ hội bắt sống.
Sau đó Kiếm Lạc lấy một phi đao xinh xắn từ trong phát bảo trữ đồ ra.
Lúc ở nhà Sơ Vũ xem vào bộ phim đã tìm tiền bối chế tạo một vài thanh.
Nhưng mà thanh này đặc biệt, dùng để cho nàng chơi đùa, bên trên có thuật pháp, sau khi chạm vào đồ vật sẽ lập tức bao trùm lấy đồ vật đó.
“Hy vọng là có hiệu quả.”
Trong lòng Kiếm Lạc nghĩ vậy.
Sau đó bày ra một tư thế đẹp mắt, phi đao bay ra theo cánh tay.
Một tiếng vèo.
Phi đao xông thẳng về phía con chuột đồng.
Lúc này chuột đồng đi tới hố đất, nó nhảy lên một cái rồi chui xuống dưới đất.
Nhưng mà ngay khi con chuột đồng cảm thấy mình sắp chạy thoát khỏi cái chết thì bất chợt từ phía sau có một phi đao bay tới, rồi sau đó trước mặt cũng có một cái lồng bay tới.
Chuột đồng: “???”
Phập!
Phi đao trực tiếp đánh trúng nó, cái lồng cũng nhốt nó bên trong ngay lúc ấy.
Bộp! Chuột đồng rơi xuống đất, vùng vẫy mãi, hoàn toàn không thoát khỏi.
Kiếm Lạc chạy thật nhanh tới đó thì dừng lại, nàng không đi đến gần chuột đồng ngay.
Mà còn có người khác nữa.
Nàng nhanh chóng thấy ở phía đối diện có một người đang đi tới đây.
Một nữ tử bước chậm rãi trong rừng cây, bên cạnh có khí tức đạo uẩn, dưới chân đạp ra rất nhiều đóa hoa sen.
Nàng ta có mái tóc ngắn, khí chất phi phàm, tự như vạn vật xung quanh đều đang tô điểm cho nàng ta.
Lúc này nàng ta đạp lên hoa sen bước ra, nhanh chóng đi tới cách chuột đồng không xa.
“Liên Hoa Cửu Bộ, Đạo Tông Vũ Niết.”
Kiếm Lạc nhìn Đạo Tông Vũ Niết, trong lòng cảm thấy khá bất ngờ.
Nàng không ngờ lại gặp đối phương ở nơi này.
Hơn nữa các nàng đều có một mục tiêu.
Đối mặt với Đạo Tông Vũ Niết, Kiếm Lạc không nói gì.
Muốn có được chuột đồng, vậy phải xem thực lực của ai mạnh hơn.
...
Ầm!
“Ai da da, đau quá đau quá đi.”
Hai bóng người rơi từ trên trời cao xuống, trực tiếp nện lên sườn núi, sau đó không ngừng lăn xuống bên dưới.
“Đau. Đau, đau, đau, ai da.”
Rầm.
Có một bóng người đụng thẳng vào tảng đá to lớn.
Vang lên một tiếng rên.
Sau đó, bóng người kia không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
“Tiểu thư Trà Trà.” Hương Dụ ở trên cũng dừng lại.
Không hiểu tại sao, tu vi của nàng lại bị phong kín, không thể nào sử dụng được.
Cứ như khoảng không gian này không cho phép vậy.
Cho nên chỉ có thể cứ thế lăn xuống.
Dừng lại một cái, nàng liền thấy tiểu thư Trà Trà vốn đang kêu gào lập tức không phát ra âm thanh nào nữa.
Nhìn một cái, thế mà đụng vào tảng đá.
Lại còn là mặt đập vào đá.
Thế này...
Cũng may là thân thể biến đổi nhưng không yếu đi.
Nhưng mà tiểu thư Trà Trà khá đặc biệt, không giống với nàng.
Hương Dụ nhanh chóng đi đến bên cạnh Trà Trà, rồi sau đó đỡ Trà Trà dậy.
Nhìn thấy trên mặt cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là trên trán lồi ra một cụ bươu.
Xem ra tố chất thân thể không bị áp chế.
Hương Dụ thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư Trà Trà, ngươi không sao chứ?”
Đông Phương Trà Trà trợn tròn mắt nhìn Hương Dụ, nàng ta sờ đầu mình, nói:
“Hương Dụ, có phải ta bị đụng ngu luôn rồi không? Ta không cảm nhận được tu vi.”
Tiểu thư Trà Trà, bây giờ ngươi mới nghĩ tới không dùng được tu vi sao?
“Không phải, hẳn là không gian ở nơi này có vấn đề. Tiểu thư Trà Trà biết nơi này là chỗ nào không?” Hương Dụ đỡ Đông Phương Trà Trà dậy.
Sau đó chụp mắt ra cho tiểu thư Trà Trà.
Bây giờ tiểu thư Trà Trà vẫn chưa đeo cái chụp mắt.
“Không biết nữa.” Sau khi Đông Phương Trà Trà đeo nói chụp mắt xong thì khá không hiểu, nói:
“Khí đó ta thấy có một luồng sáng bắt lấy ta, sau đó liền bị mang tới nơi này.”
Hương Dụ nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra vị trí các nàng đang đứng là trên một ngọn núi hoang vu.
Nơi này là nơi nào, không có bất kỳ dấu hiệu nào hết.
“Tiểu thư Trà Trà, chúng ta qua bên cạnh nhìn thử xem đi.” Hương Dụ nói.
“Ò.” Đông Phương Trà Trà lập tức gật đầu.
Ở nơi xa lạ, nàng ta vẫn khá nghe lời
Dù sao chạy lung tung sẽ dễ gây phiền phức cho Hương Dụ.
Lỡ như gặp phải nguy hiểm.
Sau đó Hương Dụ liền dẫn theo Đông Phương Trà Trà đi xuống dưới chân núi.
“Tiểu thư Trà Trà, sức mạnh ở mắt ngươi có thể dùng được không?” Trên đường, Hương Dụ hỏi.
Trà Trà vén chụp mắt lên nhìn thử, sau đó lắc đầu:
“Có vẻ như không được lắm.”
Chỉ dùng một chút xíu thôi thì có thể, nhưng mà dùng toàn bộ thì không được.
Ngự kiếm phi hành cũng không dùng được.
Hương Dụ nhướng mày, nơi này quá đặc biệt, ngay cả sức mạnh trong mắt của tiểu thư Trà Trà cũng không có cách nào sử dụng.
Vậy nếu như gặp phải nguy hiểm, nàng không thể nào bảo vệ tiểu thư Trà Trà chu đáo.
Các nàng đi một hồi lâu, nhanh chóng đi tới sườn núi, nhưng mà lúc vừa bước xuống, các nàng lại thoáng sửng sốt.
Đông Phương Trà Trà cũng sợ hết hồn.
Phía trước mặt các nàng, khắp nơi đều là xương trắng.
Trên vùng đất đai hoang vu, dường như đều bị xương trắng bao phủ.
Nhìn thế nào cũng thấy không phải chuyện tốt gì.
“Tiểu thư Trà Trà, đi theo phía sau ta, nếu gặp phải nguy hiểm thì chạy ngược về.” Hương Dụ hít một hơi, nhỏ giọng nói.
Đông Phương Trà Trà cũng không dám ho he thêm gì, chỉ có thể gật đầu.
Dường như nơi này rất nguy hiểm.
Hương Dụ đi phía trước, mở đường cho Đông Phương Trà Trà.
Trong mắt tất cả đều là xương trắng.
Các nàng chỉ có thể xuyên qua xương trắng, nếu không khó mà xuống núi được.
Có lẽ tu vi bị phong kín cũng là bởi vì nguyên nhân ở trên núi.
Không có tu vi, ở một nơi đặc biệt, thật sự là quá nguy hiểm.
Đi một hồi lâu, cuối cùng các nàng cũng tới rìa xương trắng.
Suốt một đường Đông Phương Trà Trà đều đi theo phía sau Hương Dụ, Hương Dụ bỏa nàng ta đi như thế nào thì nàng ta liền đi như thế đó.
Không để cho nàng ta nói chuyện, nàng ta sẽ không hé răng.
Chắc chắn Hương Dụ luôn đúng.
Các nàng nhanh chóng đi ra khỏi đống xương trắng.
Chỉ là trong nháy mắt khi vừa mới đi qua, Đông Phương Trà Trà đột nhiên dừng lại.
“Hương Dụ.” Đông Phương Trà Trà nhỏ giọng kêu lên.
Hương Dụ quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình, khó hiểu hỏi:
“Sao vậy tiểu thư?”
“Cái đó.” Đông Phương Trà Trà chỉ chỉ một bộ hài cốt bên trên.
Hương Dụ nhìn sang, phát hiện hình như bộ hài cốt kia thật sự tách khỏi đống xương trắng, ở bên cạnh nó còn có một cái hố nhỏ, một cái đầu lâu trắng nằm trong hố.