Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 858 - Chương 858: Sức Mạnh Thật Sự Của Chân Thần 3

Chương 858: Sức Mạnh Thật Sự Của Chân Thần 3 Chương 858: Sức Mạnh Thật Sự Của Chân Thần 3

“Sao thế?” Hương Dụ không nhìn ra bất kỳ thứ gf.

Nàng cũng không cảm thấy bộ xương trắng kia có gì đặc biệt.

“Ta cảm thấy nó muốn vào đất an nghỉ, chúng ta chôn nó đi.” Đông Phương Trà Trà nhìn Hương Dụ, nói.

Nếu như Hương Dụ bảo là nguy hiểm, thì nàng ta cugx chỉ có thể rời đi cùng với Hương Dụ.

Thật ra Hương Dụ không quá hiểu ý của tiểu thư Trà Trà, nàng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cũng không có nguy hiềm gì rõ ràng.

Cuối cùng vẫn gật đầu.

“Tiểu thư Trà Trà, chỉ một bộ thôi.”

Đông Phương Trà Trà gật đầu.

Sau đó Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ đi tới đào cái hố rộng ra thêm một chút, sau đó bỏ bộ hài cốt vào trong đất, rồi đắp đất lên.

Cách chôn rất bình thường, thời gian sử dụng cũng rất ít.

Sau khi chôn xong, Đông Phương Trà Trà phủi phủi bỏ bụi đất, hài lòng nói:

“Đi thôi Hương Dụ, chúng ta rời khỏi nơi này.”

Hương Dụ gật đầu, mặc dù làm trễ nải một chút thời gian, nhưng mà cũng không mất bao lâu, cho nên không có vấn đề gì cả.

Chỉ là khi các nàng vừa đi chưa được bao xa, đột nhiên cảm giác thấy phía sau lưng có tiếng vang truyền tới.

Hương Dụ nhận ra trước tiện, sau đó bảo vệ tiểu thư Trà Trà phía sau lưng.

Khi các nhìn quay về nhìn phía sau lưng, một luồng sáng vàng lao ra từ trong đống đất, trực tiếp rơi vào trên người Hương Dụ và Đông Phương Trà Trà.

Phần lớn trong số chúng đều tràn vào phía Đông Phương Trà Trà.

Sau đó lại có hai món đồ chợt hiện ra từ trong đất, sau đó một món rơi vào bên cạnh Đông Phương Trà Trà, một món rơi vào bên cạnh Hương Dụ.

Bên cạnh Hương Dụ chính là một hạt châu màu vàng, dường như bao hàm sự lý giải về phật pháp.

Mà bên cạnh Đông Phương Trà Trà chính là một hạt châu màu trắng, tựa như chúc phúc vô tận.

Hương Dụ và Đông Phương Trà Trà đều ngẩn ra, cuối cùng tiếp nhận hạt châu.

Khi các nàng nhìn về phía đống đất kia một lần nữa, phát hiện không có bất kỳ động tĩnh gì, đất cũng không có dấu vết bị động tới nào.

“A Di Đà Phật.” Đột nhiên tiếng phật hiệu kinh động Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ.

Sau đó các nàng lập tức xoay người nhìn sang bên cạnh, lúc này các nàng mới phát hiện bên cạnh có một hòa thượng ăn mặc giản dị.

Ông chắp hai tay, trên mặt hiện lên nét từ bi.

Mà khi thấy hòa thượng, Hương Dụ lập tức bảo vệ Đông Phương Trà Trà, cứ như có thể để cho tiểu thư Trà Trà chạy trốn trước bất cứ lúc nào.

Đông Phương Trà Trà lập tức cầm láy hạt châu của Hương Dụ, sau đó là cả hạt chây của mình, ném xuống bên cạnh hòa thượng:

“Chỉ, chỉ có hai thứ này, không có nhiều.”

Nàng ta cảm thấy mình tự giác dâng bảo vậy lên như thế, hẳn là đối phương sẽ không động thủ nhỉ?

Khẳng định Hương Dụ đánh không lại đối phương.

Vì lý do an toàn, ném cho ông ta trước.

Mỗi lần chôn thi thể đều dễ dàng gặp phải hòa thượng.

Lần sau không chôn nữa.

Hòa thượng nhìn hạt châu dưới chân, có chút khó hiểu, nói:

“Thí chủ có ý gì vậy?”

“Có lẽ hạt châu có duyên với ông.” Đông Phương Trà Trà nhỏ giọng nói.

Hòa thượng cúi người nhặt hai hạt châu lên, nói:

“Vốn là đồng nguyên, quả thật có duyên với phật môn.”

Nói rồi hòa thượng ném hạt châu ra, cuối cùng yên ổn rơi vào bên cạnh Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ, cứ thế trôi lơ lửng phía trước các nàng.

“Có duyên với phật môn, không có nghĩa là có duyên với bần tăng.

Huống hồ, có duyên chẳng khác nào có phận.

Vậy này có duyên không phận với phật môn, và không duyên không phận với bần tăng.”

“Nhưng mà ông đã gặp nó rồi, không phải là có duyên hay sao?” Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.

Hương Dụ cũng không dám nhận lấy hạt châu, vẫn duy trì sự cảnh giác.

Nàng đã nhìn ra, người này có thể vận dụng tu vi.

Nếu thật sự động thủ, nàng chỉ có thể liều chết kéo theo đối phương.

Lúc này hòa thượng kia đột nhiên cười.

“Thí chủ nói đùa.

Không gian thượng tầng vốn phải lên ngũ giai hoặc trên ngũ giai mới có thể đến, hai vị lại có thể lấy thực lực tam giai bước vào.

Đây là duyên.

Không gian thượng tầng vô cùng to lớn, hai vị rơi xuống chỗ nào không rơi, hết lần này tới lần khác rơi vào trên ngọn núi này.

Đây cũng là duyên.

Trong vô số xương khô, cuối cùng hai vị thí chủ chỉ chôn một bộ hài cốt duy nhất kia.

Đây càng là duyên.

Mà hài cốt có chấp niệm về đất, cảm kích với hành động của hai vị.

Đây cũng là duyên phận.

Bần tăng là gì?”

Hòa thượng khiêm nhường nói:

“Bần tăng may mắn được thấy loại duyên phận này sinh ra.

Đây là phúc của bần tăng.

Bần tăng vốn là người chịu ơn, thì sao dám nói có duyên với hai món vật phẩm này kia chứ?

Chôn xương là nhân, tặng vật là quả.

Sao bần tăng lại dám phá hư nhân quả như vậy chứ?

Thí chủ chiết sát bần tăng rồi.”

Đông Phương Trà Trà nghe thế thì thoáng sửng sốt, nàng ta nghe không hiểu.

Cuối cùng thì lộ ra gương mặt rạng rỡ, thì ra là như thế.

Đợi lát nữa hỏi lại Hương Dụ xem là có ý gì.

Hương Dụ cũng có chút bất ngờ, hòa thượng này luôn cho một cảm giác kỳ lạ.

Nhưng mà đối phương cũng không đến mức nói láo, các nàng không có bất kỳ sức mạnh nào trong người, hòa thượng này muốn giết các nàng dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa Hương Dụ cũng đã hiểu.

Nơi này phân chia ra thành thượng và hạ tầng, cùng với hạn chế tu vi.

Nơi này có sự phân chia như thế này?

Thạch môn của Lục gia.

Cho nên thật ra thì bọn họ đã không cẩn thận bước vào thạch môn?

“Không biết đại sư là?” Cuối cùng Hương Dụ vẫn muốn hỏi pháp danh của đối phương xem sao.

“Bần tăng là Tư Lượng.” Tư Lượng khiêm tốn chắp hai tay, nói.

“Đại sư Tư Lượng có biết làm thế nào để đi ra ngoài hay không?” Hương Dụ cầm lấy viên minh châu màu vàng chỉ mình, đưa ra, nói:

“Chắc là vật này có cảm ngộ với phật mối, vãn bối giữ lại cũng không dùng.”

Tư Lượng lắc đầu một cái, nói:

“Trước mắt bần tăng cũng không có biện pháp đỉa ngoài, nhưng mà hai vị thí chủ không cần để ý.

Bần tăng có thể nhìn ra, sức mạnh thượng hạ tầng trên người hai người đang dần dần biến mất.

Hẳn là hai vị sẽ nhanh chóng rơi xuống hạ tầng.”

Lần này nagy cả Hương Dụ cũng không hiểu.

Có ý gì đây?

Nhưng mà nàng nhanh chóng cảm giác được thân thể bỗng nặng nề.

Hoặc là nói dường như dưới chân có một lực hấp dẫn gì đó rất lớn.

Đông Phương Trà Trà cũng phát hiện ra.

“Trên người hai vị thí chủ có sức mạnh đặc biệt bảo vệ, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Âm thanh của Tư Lượng kết thúc.

Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ trực tiếp bị đất hút lấy.

Cuối cùng rơi vào trong vực sâu tô tận.

Tư Lượng nhìn tất cả những chuyện này rồi niệm một câu phật hiệu.

Rồi sau đó ông nhìn đống đất nhỏ đằng kia, cúi đầu cung kính niệm một câu phật hiệu.

Đến đó thì xoay người rời đi.

Ông có nhiệm vụ trên người, cần tìm một số thứ.

Mà phía trước có một tòa thành, ông muốn đi xem.

...

Trong thành trấn ở thượng tầng, trên một chiếc cầu đá bình thường có một nữ tử mặc chiếc váy giản dị.

Nàng yên tĩnh đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng.

Nhìn mặt nàng, sẽ phát hiện trên mặt nàng đang quấn băng vải, không cách nào nhìn rõ.

Nhưng mà mắt nàng lại lộ ra.

Chỉ là trong ánh mắt không có bất kỳ sắc thái nào, giống như đã chết rồi.

Mà ở phía trước nữ tử này có một thiếu nữ với mái tóc màu đứng giữa không trung.

Lúc này nàng đang ôm một quyển sách, vẫn luôn xem.

Chỉ là khi xem được một nửa, nàng bắt đầu lầm bầm.

“Sao nhân loại ngu ngốc đó vẫn còn chưa tới?”

Nàng đang đợi nhân loại ngu ngốc đó, nhân loại ngu ngốc tới, thì nhân loại để nàng kiểm tra đó có thể cũng sẽ theo tới.

Việc ở nơi này mà nàng không thể xử lý được.

Chỉ có thể... chỉ có thể thấy nhân loại kia mà thôi.

Nhưng mà nhân loại tới sẽ hỏi nàng, nếu nàng thân là Chân Thần Duy Nhất thì tại sao lại đọc sách ở bên ngoài Thần Vực?

Sẽ ảnh hưởng tới uy nghiêm Chân Thần của nàng.

Nhưng mà...

“Thế nhân cần ta.” Chân Thần Duy Nhất nhìn nữ tử trước mắt, thấp giọng nói:

“Đây là chức trách của Chân Thân, thân là Chân Thần Duy Nhất trong thiên địa, không thể trốn tránh chức trách của mình.

Khi nhân loại có nguyện vọng, ta phải thỏa mãn nàng.”

Nói rồi Chân Thần Duy Nhất lại bắt đầu đọc sách, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi nhân loại kia tới hỏi.

Uy nghiêm của Chân Thần không thể bị nhân loại kia khinh nhờn được.

Chỉ là nhân loại ngu ngốc đó quá chậm chạp, phải chờ nhân loại ngu ngốc đó tới.

Nàng sẽ để cho đối phương biết cái gì gọi là uy nghiêm của Chân Thần.

Và khiến cho đối phương nếm trải kết quả khi khinh nhờn Thần.

Bây giờ nàng ngẩng đầu nhìn thấy bầu rời, cúi đầu nhìn thấy bãi cỏ.

Hơn nữa còn có thể thường xuyên đi ra ngoài, không bị ném trở về.

Trong lúc Chân Thần Duy Nhất đang nghĩ những thứ này, nữ tử giống như pho tượng trước mắt bất chợt biến mất ngay tại hỗ.

Cứ như tất cả vốn không hề tồn tại vậy.

“Lại mất rồi.” Chân Thần Duy Nhất không hề kinh ngạc, nghĩ đến việc chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần.

Sau đó nàng cũng nhảy vào trong không gian theo đó.

Biến mất tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment