Nguồn Gốc Của Bỉ Chi Hải Ngạn 1
Ầm!!!
Công kích to lớn trực tiếp vang lên phía trước Kiều Thiến.
Sức mạnh cường đại đánh ra bốn phía
Tam giai kia lấy ngọc bội ra, sau đó lập tức sử dụng ngọc bội, lấy thế tấn công nhanh như chớp không kịp bịt tai đánh về phía đám người Kiều Thiến.
Kiều Thiến quả thật không ngờ đối phương lại tấn công được nhanh như thế.
Hơn nữa nàng vẫn chưa điều chỉnh xong, làm sao mà tiếp nhận lực lượng đánh vào nữa.
Khả năng cao là không tiếp nhận nổi.
Đối mặt với sự tấn công của sức mạnh cường đại, nàng có lẽ sẽ bị trọng thương, cuối cùng có khi phải nuốt hận ở nơi đây.
Không cam lòng.
Cho nàng thời gian, tam giai này tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.
Nhưng mà…
Ai có thể cho nàng thời gian?
Tiếng nổ vang lên, Kiều Thiến cảm thấy thân thể mình sắp phải hứng lấy sức mạnh không thể nào chống lại được.
Trong lòng Kiều Dịch có một loại sợ hãi.
Hắn ta cảm thấy mình có thể chết đi bất cứ lúc nào ở Tu Chân Giới.
Những người khác muốn chống cự, nhưng sức mạnh đáng sợ này tấn công liên tục, khiến bọn họ không có suy nghĩ chống lại.
Nhưng mà khiến cho bọn họ bất ngờ chính là.
Sau khi dư âm của sức mạnh lắng xuống.
Bọn họ không có bất kỳ tổn thương nào.
Nhất là Kiều Thiến, nàng phát hiện ra mình lại không bị một vết thương nào hết.
Thậm chí còn không có cả dấu vết bị sức mạnh đánh vào.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Là do sức mạnh của đối phương không đủ, hay là pháp bảo hộ mệnh của nàng thật sự mạnh hơn so với dự đoán rất nhiều?
Nhưng mà rất nhanh, nàng lập tức phát hiện ra đều không đúng.
Sau khi sức mạnh lắng xuống.
Nàng thấy có một bóng đen rơi xuống ngay trước mặt.
Ở phía sau lưng của bóng đen này dường như có một bóng hình của một bị vô cùng to lớn.
Sức mạnh từ từ tản ra.
Bọn họ được cứu rồi ư?
Hơn nữa còn là người xa lạ?
Kiều Thiến khá không rõ tại sao đối phương lại ra tay cứu bọn họ vào lúc này?
Mà người đối diện nhìn chằm chằm bóng đen này, dường như không quá kinh ngạc
Kiều Kiền thu hồi Thiên Niệm Thuẫn, không còn cách nào khác, hắn ta không ra tay được.
Không thể nào nhìn muội muội của hắn ta bị thương nặng như thế được.
Chỉ là hắn ta cũng không chắc chắn có thể địch lại được tứ giai đó.
Kiều Kiền hạ xuống mặt đất, nhìn người bên kia, đặc biệt nhìn tứ giai đó.
Đối phương vẫn đang che giấu tu vi, có lẽ cũng lo lắng bên phía muội của hắn thật ra có người mạnh hơn.
Bây giờ mình xuất hiện, trái lại bọn họ không lo lắng, hẳn là phải xuất động tứ giai.
“Các hạ trông không giống người của Kiều gia cho lắm.” Tam giai đó nhìn Kiều Kiền, mở miệng nói.
Đúng vậy, cho dù hắn ta có nhìn thấy nào cũng không cảm thấy đối phương là người của Kiều gia.
Nhưng mà kiêng kỵ là điều tất yếu, đối phương có thể chống lại công kích tứ giai, hơn nữa không cảm nhận được tất cả sau bộ hắc bào.
Thật sự không thể coi thường.
Đám người Kiều Thiến cũng nhìn người hắc bào.
Bọn họ cũng không cảm thấy đối phương là người của mình.
“Được người nhờ vả.” Kiều Kiền phát ra âm thanh trầm thấp.
Khuynh Thiên Minh Thần Quyết đã thả hắn ra, chuẩn bị xong đối đầu với tứ giai.
Mượn dùng bảo vật của hắn, hẳn là có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
Chuyện sau đó, cũng chỉ có thể nói sai.
Điều này không phù hợp với quy tắc làm việc của hắn.
Nhưng mà cũng có lúc bất ngờ luôn xảy ra.
“Nói như vậy thì đạo hữu cũng tới vì bảo vật ư?” Lúc này tứ giai vẫn luôn đứng đằng sau tiến lên phía trước.
Lúc tới, khí tắc trên người hắn bắt đầu leo thang.
Một mạch từ 3.1 lên đến 4.1.
Biến cố bất thình lình khiến cho sắc mặt của đám người Kiều Thiến trắng bệch.
Tam giai vừa rồi đã không thể nào chống đỡ nổi, bây giờ lại có một tứ giai nữa tới?
Này...
Kiều Kiền cau mày.
Hắn thật sự không muốn có va chạm với người khác, bị oan ức một chút, bị đánh dữ dội chút, hắn cũng có thể chịu đựng.
Từ một thiếu gia kiêu ngạo đến một thiếu gia phế vật vô dụng, trên con đường hắn đã phải chịu đựng quá nhiều ánh mắt lạnh lùng và quá nhiều sự ức hiếp.
Nhưng mà hắn vẫn có thể nhịn được.
Cũng không thể hiện rằng hắn buông tha tình cảm.
Kiều Kiền không nói tiếng nào, cũng không cần tới ngôn ngữ, đối mặt với tứ giai, thứ hắn có thể dựa vào rất ít.
Cho nên không thể phân tâm một chút nào.
Lúc này tứ giai đó cũng định ra tay.
Hắn cần thử xem rốt cuộc người này có thực lực như thế nào.
Nhìn hẳn là không mạnh như vậy mới đúng.
Nhưng mà ngay khi hắn định cử động, trong lúc bất chợt cảm thấy một đường kiếm ý lạnh thấu xương.
Giờ phút này, hắn vốn đang định động thủ, bỗng lui về sau một bước theo bản năng.
“Là ai?” Hắn nhìn sang bên cạnh.
Sao lại có người đi ra?
Kiều Kiền cũng cảm nhận thấy kiếm ý rất đáng sợ.
Tất nhiên, quan trọng chính là hắn đã từng gặp kiếm ý này rồi.
Những người khác không tài nào cảm nhận được, nhưng mà cũng biết có ai đó đang đi tới từ bên cnahj.
Tiếng bước chân cũng truyền tới.
Đám người Kiều Thiến hơi căng thẳng, càng ngày càng có nhiều người để mắt đến bảo vậy.
Nhưng mà hình như bọn họ cũng vì thế mà được cứu.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng bước chân vững vàng từng bước một truyền tới từ đường phố.
Rất nhanh, một bóng người bước ra từ con đường.
Hắn mặc một bộ bạch y, trong tay cầm kiếm, trong con ngươi dường như có kiếm ý lưu động.
Người này vừa bước ra, cũng không thèm nhìn tứ giai đó, mà là nhìn về phía Kiều Kiền, hỏi:
“Có phát hiện?”
Thấy kiếm đưa đến, Kiều Kiền cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ gật đầu:
“Có thể có.”
Kiếm Khởi không nói nữa, hắn quay đầu nhìn về phía tứ giai đó, đi tới từng bước một, sau đó giọng nói bình tĩnh của hắn vang lên:
“Tứ giai cứ giao cho ta, những chuyện khác giao cho ngươi.”
Kiều Kiền gật đầu.
Hắn biết Kiếm Khởi không giống người bình thường.
Cho dù là Kiếm Lạc hay là Đạo Tông Vũ Hiết cũng không thể nào so sánh được với Kiếm Khởi.
Từ chỗ của Lục Thủy, hắn đưa ra một kết luận, trong tương lai Kiếm Khởi có thể sẽ là nóc nhà chiến lực của thời đại.
Còn về việc Lưu Hỏa ở đâu.
Sơ Vũ nói với hắn rằng có lẽ là ở trên nóc nhà.
Thật sự không phải, ngay ở tầng khí quyển.
Tóm lại không phải trần nhà.
Ngay cả hắn, chính hắn cũng không biết.
Hắn chỉ muốn còn sống yên bình, Lục Thủy mạnh mẽ như thế vẫn bị nhận định là thiếu gia phế vật kia mà.
Hắn suy nghĩ nhiều như thế làm gì?
Có lẽ như vậy mới có thể sống càng yên ổn hơn.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Kiều Kiền nhìn về phía tứ giai và những người khác.
Khuynh Thiên Minh thần quyết bắt đầu ngưng tụ trong tay hắn.
Sau đó bàn tay vốn đã gãy mất của hắn lại kéo dài ra ngoài một lần nữa.
Là sự trình diện của sức mạnh.
Kiều Thiến nhìn người mặc hắc bào có hai cái tay, rũ mi, trong lòng tự lẩm bẩm:
“Thì ra là có tay.”
Vừa rồi nàng nhìn đối phương mặc hắc bào, luôn cảm thấy hai bên không cân đối.
Nàng cho rằng...
Nhưng chẳng qua chỉ là nàng cho rằng.
Suy nghĩ một chút thì cũng phải thôi.
Sao có thể kia chứ?
Người này mạnh tới mức hơn bình thường, hơn nữa khí tràng của đối phương cũng rất mạnh.
Thứ này căn bản không phải thứ mà mấy người bọn họ đây có thể có được.
Chứ nói chi tới...
Sau đó đám người Kiều Thiến lại nhìn Kiếm Khởi một chút, bọn họ nhận ra Kiếm Khởi.
Nhưng mà Kiếm Khởi mới tam giai mà?
Sao có thể đánh với một tứ giai được?