Nguồn Gốc Của Bỉ Chi Hải Ngạn 2
“Kiếm Nhất Phong Kiếm Khởi?” Tứ giai đó nhìn Kiếm Khởi, cau mày lại, nhưng lại nhanh chóng nói:
“Đồ vật là do bọn ta phát hiện ra trước, Kiếm Nhất Phong muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao?”
“Tiền bối, vãn bối tam giai, nếu như chết dưới tay của tiền bối, vãn bối tuyệt không hai lời.
Kiếm Nhất Phong còn không phát hiện ra được là tiền bối ra tay.
Thế thì sao nói là ỷ lớn hiếp nhỏ được?” Kiếm Khởi bước lên từng bước một, lại nói.
“Kiếm Nhất Phong ta tu kiếm, trong mắt chỉ có địch nhân, trong lòng chỉ có kiếm.
Cho dù thật sự bọn ta muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, vậy dám hỏi tiền bối.
Có xứng không?”
“Kiếm Nhất Phong người thứ nhất của thế hệ trẻ tuổi chính là người cuồng vọng đến vậy sao?
Thiên kiêu hữu danh vô thực mà thôi.” Tứ giai đó lạnh mắt nói.
Nhìn dáng vẻ hắn có lẽ chưa động thủ.
Chỉ là nhịp bước của Kiếm Khởi chưa bao giờ dừng lại.
Kiều Kiền nhìn bốn phía, lúc Kiếm Khởi dựa vào tương đối gần.
Trong lúc bất chợt, hắn đưa tay ra.
Trong chớp mắt đó, biển lửa ngút trời giáng xuống từ trên trời.
Là Cửu Thiên Hồ Lô của hắn.
Ánh lửa rơi xuống, trong không khí dường như có vô số thứ bị cháy.
Là khí độc.
Đối phương bắt đầu hạ độc Kiếm Khởi.
Khi tất cả mọi người đều đang ngạc nhiên về ngọn lửa này, kiếm của Kiếm Khởi ra khỏi vỏ.
Keng!
Âm thanh thanh thúy trực tiếp truyền vào trong tai của mọi người.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều không thể không quay đầu nhìn về phía Kiếm Khởi.
Trong nháy mắt khi bọn họ nhìn sang, xung quanh kiếm ý tứ tán, có vô số kiếm khí bắt đầu hội tụ trong tay Kiếm Khởi khi kiếm vung ra.
Vạn Kiếm Quy Tông.
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý quy về một chỗ, một kiếm chém tứ giai.
Vào lúc tứ giai đó lấy lại tinh thần, thứ nhìn thấy phía trước mắt đã chính là một thanh kiếm. Nhưng mà không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác có vô số thanh kiếm đang chém về phía hắn,
Tứ giai trực tiếp bắt đầu phòng ngự.
Nhưng mà cuối cùng chậm một chút.
Vốn thanh kiếm đã có thể dừng lại ở chỗ vừa đủ, bởi vì mất đi tiên cơ, từ đó không tài nào ngăn trở.
Trong nháy mắt hắn bị một kiếm này bao trùm hoàn toàn.
Keng!
Khi những người khác lấy lại tinh thần, kiếm của Kiếm Khởi đã vào vỏ.
Mà tứ giai đó kinh ngạc nhìn Kiếm Khởi, cuối cùng quỳ xuống.
Trong mắt hắn mang theo sự không thể tin nổi, cuối cùng ngã thẳng xuống.
Hắn thật sự không thể nào ngờ rằng Kiếm Khởi lại có thể mạnh đến thế.
Chẳng qua mình chỉ là mất đi tiên cơ mà thôi.
Nếu như không phải là cần dùng độc, hắn không nhất định sẽ bại.
Dù là đánh bại, cũng tuyệt đối có cơ hội chạy thoát.
Đáng tiếc... không có cơ hội một lần nào nữa.
Nếu không hắn đã có cơ hội giết ngược.
Mà vào lúc tứ giai chết, ngọn lửa lớn vẫn luôn đốt cháy.
Những người khác cũng bị một kiếm của Kiếm Khởi làm cho kinh sợ, điều này tạo cơ hội cho Kiều Kiền.
Đến khi tất cả mọi người phản ứng lại.
Tất cả đã không còn kịp nữa.
Sau khi ngọn lửa tắt, tất cả đều quy về cát bụi.
Đám người Kiều Thiến nhìn một màn trước mắt, nhất thời không nói nên lời.
Những người mà bọn họ hoàn toàn không có cách nào đối phó được lại bị giải quyết dễ dàng như thế.
Kiều Thiến đột nhiên hơi hiểu lời nói của tổ gia gia của nàng.
Kiếm Khởi mới thật sự là thiên kiêu đệ nhất.
Một kiếm kia khiến nàng có cảm giác như đối mặt với tiền bối.
Nhưng mà Kiếm Khởi hẳn là không lớn hơn nàng bao nhiêu.
Lúc này Kiều Kiền đứng ở bên cạnh Kiếm Khởi, có nhiều người nên hắn lập tức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình theo bản năng.
Cảm giác tồn tại của Kiếm Khởi rất mạnh, cho nên đối với hắn mà nói là một chuyện rất tốt.
“Đây là phát hiện của bọn ta.” Kiều Thiến cầm một thạch bản ra.
Trên mặt thạch bản có một vị trí tứ phương.
Mà ở giữa có một ánh sáng trôi lơ lửng, tựa như đang chỉ dẫn phương hướng.
“Bọn ta cũng không biết đây là cái gì. Nhưng mà có hai điểm phát hiện, một là dường như vật này đang chỉ hướng tới một vị trí, hai là khi cầm vật này, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên một ít.” Kiều Thiến giải thích.
Kiều Kiền nhìn Kiều Thiến, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Muội muội của hắn không còn là đại tiểu thư tuổi trẻ khí thịnh trước kia nữa, đã có khả năng biết quan sát kỹ lưỡng rồi.
Tất nhiên Kiều Thiến biết trước mắt là tình huống gì, hai người này có năng lực giết nhóm người kia, tất nhiên cũng có năng lực giết chết bọn họ.
Không thể nào bảo vệ được đồ nữa rồi.
Hơn nữa dù sao hai người này cũng có ơn cứu mạng với bọn họ.
Làm người cũng phải biết tri ân báo đáp.
Về tình hay về lý thì cũng đều phải giao đồ ra.
Kiều Dịch không dám nói thêm câu nào.
Sự xuất hiện của Kiếm Khởi khiến hắn ta cảm thấy mình bình thường đến mức nào trong nhát mắt.
Dường như hắn ta chính là một người bình thường.
Hắn ta có một loại cảm giác, căn bản không có cách nào vượt qua loại người như vậy.
Lục Thủy đang đi dạo một vòng nhỏ trong giáo đường, cuối cùng vẫn không phát hiện ra gì hết.
Mặc dù Chân Vũ Chân Linh phát hiện ra một vài thứu, nhưng mà đều là thứ chẳng có ích lợi gì.
Tất cả đều là đồ trưng bày trong giáo đường mà thôi.
“Vẫn không có gì.”
Lục Thủy đi tới phòng khách, bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của thần lực.
Nhưng mà không có ngọn nguồn.
Bây giờ chỉ có hai loại khả năng.
Hoặc là thần lực vẫn luôn ở nơi đây, chưa bao giờ biến mất.
Hoặc là là vật gì đó có thể xê dịch, hơn nữa mang theo thần lực.
Trước đây không lâu được dời đến nơi này, bây giờ lại rời đi.
Lục Thủy cảm thấy khả năng thứ hai có thể hơn.
Bởi vì hắn cảm giác được thần lực đã tiêu tán.
Nếu như đã có từ rất lâu thì hẳn là phải biến mất từ lâu rồi mới đúng.
Trừ phi nơi này vốn có vô số thần lực, mấy ngày gần đây mới tiêu tán thành như vậy.
Sau đó Lục Thủy không để ý.
Chờ một lát xem một chút thì biết.
Nếu như thật sự có thứ gì đó di chuyển, chắc hẳn sẽ bị hắn phát hiện.
“Thiếu gia, không phát hiện được thêm điều gì.” Chân Vũ Chân Linh mở miệng nói.
Lục Thủy gật đầu, cũng không cưỡng cầu điều gì.
Dù sao thì có phát hiện bên trong vậy là đủ rồi.
Bây giờ nghĩ kết nối thượng hạ tầng là được.
Hy vọng người thượng tầng sẽ không kéo chân sau.
Lục Thủy đi ra khỏi giáo đường, hắn đang suy nghĩ làm thể nào mới có thể kết nối thượng hạ tầng.
Vốn là có nhắc nhở, chỉ là chỉ có thể hỏi hai vấn đề.
Khiến hắn bây giờ chỉ có thể tự mình suy nghĩ.
Lúc ra khỏi giáo đường Lục Thủy có thể cảm nhận được giáo đường này khôi phục sự bình thường.
Xem ra đúng là khi có một nhóm người đi vào thì sẽ đóng kín một lần.
Tránh cho đột nhiên có hai nhóm người đi vào.
Sau đó Lục Thủy quay đầu nhìn về phía chùm tia sáng Thông Thiên Triệt Địa, hắn quyết định đi qua nhìn thử.
Có lẽ sẽ có thu hoạch.
Quả thực không được, thì gọi đám Sơ Vũ tới giáo đường, sau đó nhìn xem có thể để bọn họ hỏi xem làm thế nào để kết nối thượng hạ tầng hay không.
“Hửm?”
Lúc đang đi trên đường, đột nhiên Lục Thủy cảm giác được phù văn của Sơ Vũ xuất hiện dị động.
Sau khi cảm giác được dị động, Lục Thủy định nhìn xem đã phát hiện ra điều gì.
Nhưng mà khi đang thử liên thông thì phát hiện ra đối phương không nhắn lại.
“...”
Được rồi, hình như đã quên dạy.
Nhưng mà hắn có thể cảm nhận được vị trí.
“Đi qua chỗ Sơ Vũ xem thử xem sao.”
Nói rồi Lục Thủy trực tiếp bước đi.
Sau mỗi một bước đi thì hắn sẽ biến mất tại chỗ, rồi sau đó xuất hiện ở phía xa.
Chân Vũ Chân Linh: “...”
Thiếu gia, ngài thế này không phải là đang ức hiếp người khác hay sao?
Nhưng mà bọn họ không chần chừ chút nà, vận dụng toàn bộ tu vi để đuổi theo.
Thiếu gia cũng không đến mức bỏ lại bọn họ.
Chỉ mất một chút thời gian, Lục Thủy đã đi thẳng đến vùng kế cận Sơ Vũ.
Là một nơi có rất nhiều nhà ở, so với kiến trúc liên bài thì nơi này có hơi bình thường.
Nhưng mà không tính là khu dân nghèo.
Dù sao thì nhìn tất cả đều rất đầy đủ, cũng không chật chội lắm.