Nguồn Gốc Của Bỉ Chi Hải Ngạn 3
Sau đó Lục Thủy nhìn thấy một cửa vào, là cửa vào thông xuống dưới đất.
Vị trí của Sơ Vũ ở ngay phía bên dưới.
Nhưng mà thuận theo cảm giác, Lục Thủy lại phát hiện phía bên dưới không có nguy hiểm gì.
Lúc đi vào, hắn lập tức thấy Sơ Vũ đang chờ đợi hắn đến ở bên dưới.
“Nhanh vậy sao?” Thật ra Sơ Vũ mới vừa đến đưới cửa vào.
Hắn ta định chờ ở cửa vào.
Lục Thủy nhìn không gian dưới đất, phát hiện nơi này không chỉ không tối tăm, mà không hề chật chội một chút nào cả.
Nơi này có một lối đi thông xuống phía dưới.
Là bậc thang.
“Phát hiện ra điều gì?” Lục Thủy hỏi
“Đông Phương đạo hữu đi vào thì biết, hình như chúng ta tới nơi này là có nhiệm vụ.
Không hoàn thành được nhiệm vụ thì không thể tìm được đồ muốn tìm.” Sơ Vũ đi phía trước dẫn đường.
“Nhiệm vụ là kết nối thượng hạ tầng, nhưng mà làm sao để kết nối thì tạm thời không biết.” Lục Thủy mở miệng nói.
Sơ Vũ: “...”
Thì ra đại lão đã có manh mối.
Nhưng mà sự phát hiện này của hắn ra, chắc là có tỷ lệ nhất định khiến cho đại lão biết được làm sao để kết nối thượng hạ tầng.
Lúc xuống thang lầu, bọn họ đi tới một phòng khách trống trải.
Đập vào mắt là bốn cây cột đá, trên mặt cột đá khắc rất nhiều phù văn.
Mà ở trong bốn cột đá có một trận pháp.
Và năng lượng tương quan của trận pháp.
Cho dù không thể nào xem hiểu hoa văn của trận pháp này, nhưng mà rất nhiều người cũng có thể biết được tác dụng.
Loại trận pháp này là trăm sông đổ về một biển.
Lục Thủy nhìn trận pháp một cái, cũng biết cái này có liên quan đến kết nối thượng hạ tầng.
Nhưng mà hắn biết đây tuyệt đối chỉ là một trận pháp trong số đó.
Muốn kết nối thượng hạ tầng, chỉ dựa vào trận pháp này là không đủ.
Sau đó ánh mắt của Lục Thủy chuyển hướng lên trên vách tường, hình như trên vách tường có hình vẽ gì đó.
Chỉ là bị một cỗ sức mạnh che đậy.
“Thần lực.”
Đúng vậy, Lục Thủy thấy trên vách đá có thần lực.
Hẳn là Chân Thần Độc Nhất đang che giấu thứ gì đó.
“Hẳn là trên vách đá có gì đó, chỉ là chúng ta không thể nào nhìn thấu được.” Sơ Vũ mở miệng giải thích.
“Sao các ngươi lại phát hiện ra nơi này?” Lục Thủy không đi đến xem vách đá ngay, mà là hỏi Sơ Vũ.
Tất nhiên hắn cũng nhìn thấy Kiếm Lạc và cả Tiểu Hầu Tử kia nữa.
Bây giờ Tiểu Hầu Tử vẫn đang túm một con chuột đồng mà hắn chưa từng nhìn thấy.
Vấn đề hẳn là ở trên con chuột đồng này.
Quả nhiên, Sơ Vũ bắt được chuột đồng, nói:
“Là con chuột đồng này dẫn tới. Nhưng mà đầu tiên phải mang con chuột đồng này di tìm một người, hình như người kia là một hư ảnh.
Chỉ cần chuột đồng nhìn thấy hắn, hắn sẽ hóa thành một luồng sáng dung nhập vào trong đầu chuột đồng.
Sau đó chuột đồng sẽ dẫn bọn ta tới nơi này.
Tế đàn nhìn như trận pháp đó cũng có thể dùng quả hạch có một không hai của chuột đồng để bổ khuyết.
Nếu không với thực lực của bọn ta thì không thể nào bổ khuyết thành công.”
“Trong lúc bổ túc sẽ có được một tin tức rất kỳ lạ, hoặc nói là cảm giác.” Kiếm Lạc ở bên cạnh Sơ Vũ suy nghĩ, tiếp tục nói:
“Dường như đang nói với ngươi rằng chỉ cần kích hoạt sẽ có được càng nhiều càng nhiều hơn, khiến người ta không thể nào nghi ngờ.”
Kiếm Lạc có một quả hạch, là Đông Phương Trà Trà đưa cho nàng.
Nói thật, Đông Phương Trà Trà cho nàng cảm giác rất kỳ lạ.
Rõ ràng là người đứng nhất, nhưng mà nàng lại không để ý được gì.
Dường như đối phương cũng chưa từng nghĩ mình là người đứng nhất trong các hậu bối trẻ tuổi.
“Còn cả con chuột đồng này nữa.” Sơ Vũ túm con chuột đồng tuyệt vọng với cuộc sống lên, nói:
“Từ chỗ của nó, bọn ta biết được thật ra thì có nơi rất nhiều chuột đồng, chỉ là trong lúc nhất thời vẫn chưa biết nơi này ở đâu.
Dường như cần có thứ đồ gì đó mới biết được.”
Chuột đồng quơ chân về phía mặt đất.
Bị chơi đùa mệt quá rồi, nó muốn về nhà.
Hôm nay không nên ra ngoài tìm ăn.
Họa không đến một lần.
Lục Thủy nhìn chuột đồng, quả thật có thể nhìn ra đặc tính môi giới của chuột đồng.
“Ngươi kia biến mất rồi?” Lục Thủy hỏi.
Hắn có chút hứng thú với người kia.
“Hóa thành một luồng sáng rồi biến mất luôn, không biết có còn xuất hiện nữa hay không, ta thấy đối phương đột nhiên xuất hiện.
Thử trò chuyện với hắn mà không thể nào trò chuyện nổi.
Cũng không có cách nào chạm phải.
Trên mặt hắn quấn băng vải, mặc dù lộ đôi mắt ra nhưng không nhìn ra bất kỳ vẻ mặt gì, cứ như một cái xác biết đi vậy.” Sơ Vũ nói tường tận.
Lục Thủy nghe, nhớ lại vị che dù ở trên cầu kia.
Nhưng mà không chính mắt nhìn thấy nên hắn cũng không thể nào xác định có phải là một hay không.
Nhưng mà trận pháp có năng lượng có thể bổ khuyết, đối với bọn họ mà nói quả thật là một chuyện tốt.
Nếu không bằng thực lực của những người này, căn bản không thể nào mở tế đàn này ra được.
Vấn đề bây giờ chính là tìm được nơi nhiều chuột đồng.
Trước khi tìm, hắn muốn nhìn thử vách đá đó một chút.
Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Chân Thần Độc Nhất đang che giấu thứ gid.
Sau đó Lục Thủy đi tới trước vách đá.
Chân Vũ Chân Linh đi theo phía sau, Sơ Vũ và Kiếm Lạc cũng theo ở phía sau.
Bọn họ cũng muốn nhìn thử xem trên vách đó có nội dung gì. Nhưng mà dùng tất cả biện pháp, vẫn không có bất kỳ hiệu quả gì.
Bắp đùi cũng có thể.
Chỉ là không biết bắp đùi có thể để cho bọn họ nhìn không.
Lục Thủy đứng trước vách đá, hắn ra tay huy động thần lực trên vách đó.
Trong khoảnh khắc thần lực bắt đầu biến mất.
Đây là thần lực cố hữu, không giống với hắn nhìn thấy ở giáo đường.
Thần lực này có quyền năng của Chân Thần ở đó, chỉ cần hắn không xua tan thì sẽ không biến mất.
Mà chỉ khi đạt tới cảnh giới tương tự, hoặc là đó đại đạo chi lực mói có thể xua tan thần lực.
Tất nhiên, có lẽ Chân Thần cũng không biết, thiên địa chi lực của Lục Thủy và hỗn nguyên chi khí của Mộ Tuyết cũng có quyền năng tương tự.
Giờ phút này, đám Sơ Vũ thấy mình làm thế nào cũng không có sức mạnh xua tan đi được, sương mù dày đặc như thường ở trước bắp đùi cứ thế tan rã.
Được rồi, không có gì đáng kinh ngạc.
Dù sao thì bắp đùi cũng là bắp đùi.
Đệ nhất thiên kiêu đương thời, vạn cổ độc nhất, thiếu tông chủ Ẩn Thiên Tông, lưu hỏa,
Sau khi xua tan thần lực, Lục Thủy thấy được bức họa đầu tiên, hình ảnh rất rõ ràng.
Ở trong đám mây, hữu vân ngưng tụ ra một cái bàn lớn.
Ở phía trên cái bàn có hai người đang ngồi, hai bên của hai người có rất nhiều người đang ngồi.
Dường như bọn họ đang thảo luận điều gì đó.
Trong nháy mắt khi đám người Lục Thủy nhìn thấy bức họa này.
Dường như hắn bị bức họa hút vào.
Lục Thủy không chống cự được lần này.
Những người khác cũng không có cách nào chống cự.
Đám người Lục Thủy nhanh chóng xuất hiện ở trên đám mây, trước mắt chính là hội nghị kia.
Mà trong hội nghị kia có rất rất nhiều người, cứ như vẫn còn sống vậy.
Hoặc là nói, lúc này Lục Thủy đang nhìn thu hinh khi ấy.
Là do bản thân vách đá mang tới.
Người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Năng lực thần thông.
Chân Vũ Chân Linh cũng khá bất ngờ, nhưng mà không nói gì, chỉ nhìn thôi.
Đám Sơ Vũ không dám nói lời nào, dù sao thì bắp đùi vẫn đang nhìn.
Nhưng mà, đúng lúc bọn họ cũng có thể thấy trên vách đá là nội dung gì.
“Hoa bỉ ngạn đã trồng, nước sông Vong Xuyên đã rót xong, cầu Nại hà cũng xây xong.
Tiền đề luân hồi đã hoàn thành, bây giờ thiếu một môi giới vĩnh viên lưu truyền.”
Đột nhiên âm thanh truyền vào trong tai Lục Thủy.
Âm thanh này như được phiên dịch qua, hoặc là nói dùng bằng ý niệm.
Mặc dù nghe không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng mà có thể trực tiếp biết được ý đối phương nói là gì.
Nhưng mà câu nói ngắn ngủi này cho hắn biết một chuyện.
Đó chính là nguồn gốc của Bỉ Chi Hải Ngạn.
Từ trong lời nói của đối phương, hắn có thể biết được đối phương chính là một bên khai sáng Bỉ Ngạn.
Bỉ Ngạn vốn cũng không bình thường.
“Nói như vậy, thời đại của tòa thành này thật sự lâu không tưởng được, cũng không biết phải lội ngược bao nhiêu năm tháng mới có thể ngược dòng đến được thời đại của Bỉ Ngạn.”
Trong lòng Lục Thủy nghi ngờ.
Nhưng mà càng xưa thì hắn lại càng tò mò về hai người kia.
Tòa thành này không để lại bóng hình tồn tại mạnh mẽ nào.
Thứ để lại chỉ có duy nhất hai người kia.
Khí đó chắc chắn Chân Thần đã nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng mà tại sao lại không có ngọn nguồn để người kết nối thượng hạ tầng chứ?
Có lẽ những vách đá bị thần lực che phủ này sẽ cho hắn câu trả lời.