Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 926 - Chương 926: Thần Ma Truyện Ký Đến Thiên Chương Sau 2

Chương 926: Thần ma truyện ký đến thiên chương sau 2 Chương 926: Thần ma truyện ký đến thiên chương sau 2

Thần ma truyện ký đến thiên chương sau 2

"Nhưng Đường Y từ chối." Mộ Trạch bổ sung một câu.

Lục Thủy: "..."

Cha vợ lần sau nói chuyện đừng thở mạnh.

Hù chết người.

"Hợp tác cũng tốt." Lục Thủy gật đầu.

Xác thực rất tốt, náo nhiệt là một chuyện.

Chủ yếu là, kiếp trước không làm như vậy.

Mộ Tuyết khẳng định sẽ thích.

...

Lục Thủy bồi cha vợ đi dạo một vòng, liền về nghỉ.

Trong đêm cha vợ muốn cùng Lục đại tộc trưởng tiếp tục thương thảo hôn lễ chuyện.

Chuyện này Lục Thủy căn bản không tham dự.

Hắn còn không bằng trở về nhìn Thiên Địa Trận Văn.

Chuẩn bị chuyện hậu tục.

Kế hoạch lớn là một chuyện, chủ yếu là phải chuẩn bị đồ vật cho ma tu Chiến Vô Ảnh.

Thực lực đối phương phóng đại, đánh khẳng định rất phiền phức.

Đáng tiếc Chân Võ không đến nói cho hắn có tin tức của ma tu Cát An.

Bất quá cũng không có việc gì.

Mang ma binh lên.

Ở kiếp trước đã bị dạy làm người, lần này tuyệt đối không thể bị dạy làm người.

Nếu là còn bị dạy làm người, về sau hắn thật không ra khỏi Lục gia.

Mặt đã ném không còn.

Lục Thủy chuẩn bị một vài thứ xong, vẫn đang đọc sách.

Lần này hắn trực tiếp nhìn Thiên Địa Trận Văn.

Người trong nhà Mộ Tuyết có thể nói đến hết.

Nàng không có khả năng chạy loạn.

Đương nhiên, có chút tiếng vang, Lục Thủy vẫn sẽ thu sách lại.

Sau một khắc Lục Thủy đổi quyển sách.

Có người tới gần nơi này.

Không bao lâu, Lục Thủy nhìn thấy Chân Võ.

"..."

"Chuyện gì?"

Lục Thủy mở miệng hỏi.

Chân Võ có chút hiếu kỳ, lần này sao thiếu gia trực tiếp biết hắn tới?

Trước kia thiếu gia căn bản sẽ không để ý có ai tới gần.

Hắn không suy nghĩ nhiều, mà cúi đầu nói:

"Diệp Tân liên hệ ta, nói muốn gặp thiếu gia."

Bán thuốc giả sao đột nhiên muốn tìm ta?

Trong lòng Lục Thủy hơi nghi hoặc một chút.

Là muốn bán thuốc giả sao?

Bất quá ngược lại cũng có thể hỏi một chút chuyện Diệp Tân liên quan tới Nguyệt tộc.

"Hắn ở Thu Vân tiểu trấn?" Lục Thủy hỏi.

"Gần đây vẫn ở đó, mấy ngày nay thiếu gia không đi gặp hắn liền tốt." Nói, Chân Võ lấy ra một quyển sách đưa cho Lục Thủy:

"Đây là Cẩu Tử biên soạn phần tiếp theo, nó nói viết xong.

Chỉ là…."

"Có vấn đề?" Lục Thủy tiếp nhận thư tịch hỏi.

"Cẩu Tử cũng không biết chữ, hoặc là nói chỉ nhận biết mấy chữ." Chân Võ mở miệng nói ra.

Lục Thủy nhướng mày, nghĩ đến cái gì.

Sau đó mở ra nhìn xuống.

Sau chữ bình thường tràn đầy chữ uông.

Cùng mở đầu không khác biệt.

Lục Thủy: "... Nó có phiên dịch sao?"

"Nó nói thiếu gia và ông cháu nó liên tâm, có thể xem hiểu." Chân Võ thấp giọng nói.

Dường như rất lo lắng thiếu gia nổi giận.

Lục Thủy không nói gì thêm, mà đưa sách cho Chân Võ, nói:

"Cho nó một đêm chuẩn bị, ngày mai để nó đọc ra cho ta nghe."

Nói xong Lục Thủy lại bổ sung một câu:

"Để nó nói tiếng người."

"Vâng." Chân Võ tiếp nhận sách lập tức nói.

...

Ngày kế tiếp.

Lục Thủy chỉ đi Thu Vân tiểu trấn một mình.

Hôm nay Mộ Tuyết chắc chắn sẽ không rảnh, Đông Phương Tra Tra không ở nhà, không ai mang hai muội muội nàng mạo hiểm.

Mà dì Đường ở, Mộ Tuyết càng sẽ không tự mình chạy loạn.

Cha vợ và cha hắn có vẻ như còn phải thương lượng chuyện hôn lễ.

Cho nên hôm nay Lục Thủy có thể tự mình dạo chơi.

Hoặc là nhìn một ngày Thiên Địa Trận Văn.

Lục Thủy không có ngay lập tức tìm Diệp Tân, mà là tìm Cẩu Tử.

Khi hắn đi đến trước mặt Cẩu Tử, Cẩu Tử đang ngậm một cái đùi gà thả ở trước mặt hắn.

"Cẩu gia, cái đùi gà ăn rất ngon." Cẩu Tử ngoắt cái đuôi nói với Lục Thủy ngoắt.

"Tự ngươi ăn đi." Lục Thủy bình tĩnh mở miệng.

Đau Răng tiên nhân biết Lục Thủy tới làm gì, cho nên hắn chỉ đơn giản lên tiếng chào.

Lục Thủy cũng như thế.

"Quyển sách bản tiếp theo kia có nội dung gì?" Lục Thủy hỏi Cẩu Tử.

"Đó là một đoạn truyền kỳ, một câu hai câu nói không rõ ràng, quá dài." Cẩu Tử lập tức nói.

"Vậy thì nói ngắn gọn." Lục Thủy hỏi.

Cẩu Tử nhìn Lục Thủy.

Cảm giác không phải Cẩu gia đang nói đùa.

Nó ấp ủ.

"Gâu gâu gâu uông ~" Cẩu Tử nhìn thấy Lục Thủy nhăn mày lại, lập tức nói:

"Nhuận hầu."

Sau đó nó lại một lần mở miệng:

"Sách ngay từ đầu nói đến thứ nào?

Nói đến tên kẻ yếu, luôn luôn đơn điệu như vậy.

Lớn mạnh một chút, tên mới có thể mang sắc thái.

Mà ta' cường đại như ta, tên không chịu đựng nổi vĩ lực của ta.

Ta ở ngoài cửa nhìn chăm chú đêm tối, đêm tối cũng đang nhìn chăm chú ta.

Cùng là cường giả, bình thường chúng ta sẽ đối mặt với quang minh giáng lâm."

Đau Răng tiên nhân đảo sách, vô pháp hiểu rõ chó ngữ bác đại tinh thâm như thế.

"Hắn đối xử với ta rất tốt, mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăncho ta.

Mà ta cũng thủ hộ hắn, chỉ cần ta đứng ở ngoài cửa hắn.

Mảnh thiên địa này đừng hòng mang chút tổn thương nào lên hắn.

Có đôi khi mạnh mẽ có thể đối kháng thiên địa.

Chó cũng như thế.

Kẻ yếu cần bảo hộ, đây là ý nghĩa sự tồn tại cường đại của ta.

Sau khi bản thân đến, không người nào có thể tới gần hắn, tổn thương hắn.

Sau khi bản thân đến, rốt cuộc không người nào dám đối địch với hắn.

Khi ta chưa sinh, hắn là kẻ yếu, sau khi ta sinh, hắn gian nan cầu sinh, ta trở thành cường giả, hắn tìm được ta.

Tương lai phía trước của hắn, ta đối mặt với thiên địa, cô độc một mình. Sau khi hắn tìm tới ta, ta trực diện thế gian, dám tranh phong cùng thiên địa, trong lòng có một đám lửa cháy hừng hực, có thể thiêu đốt bất cứ lúc nào, đốt cháy thiên địa.

Lòng người là nhục trường.

Chó cũng không ngoại lệ.

Trong vô số tuế nguyệt, có chó hoang chết đói, có chó hoang bụng đói ăn quàng lên trời ăn trăng.

Mà ta có kết cục, ta thủ hộ người trọng yếu, sự cường đại của ta cho hắn an toàn.

Mà hắn hoàn toàn đối xử với ta như trước đây, chuẩn bị cho ta một ngày ba bữa.

Đây chính là khác biệt giữa chó nhà và chó hoang."

Lục Thủy nghe Cẩu Tử nói nhảm, trong lúc nhất thời không quấy rầy.

Đọc sách và nghe sách xác thực không giống nhau lắm, có chút tốn thời gian.

Lúc bình thường, hắn có thể trực tiếp lật đến trọng điểm.

Lục Thủy nghe hồi lâu, rốt cục nghe được đến cuối.

"Được ta thủ hộ, người đến tìm hắn càng ngày càng ít.

Ngày đó có người cầm kiếm tìm tới cửa.

Kẻ yếu chỉ biết dùng ngoại vật mang đến cho mình cảm giác an toàn.

Người yếu như vậy, ta căn bản khinh thường xuất thủ.

Đây là kiêu ngạo của cường giả.

Người cầm kiếm tìm được hắn.

Bọn hắn tựa như đang trò chuyện.

Sau đó kiếm quang trùng thiên, kẻ yếu đang luận đạo.

Ta đứng ở một bên giữ vững thiên địa, cường đại như t căn bản chướng mắt lực lượng của bọn hắn.

Hồi lâu sau, bọn họ tìm được ta.

Tựa như dự định.

Bọn hắn đang trưng cầu ý kiến của ta."

Lục Thủy nghe cảm giác có chút hiếu kỳ.

Người cầm kiếm xác suất lớn là Kiếm Nhất.

Hắn đang giao thủ với Lục?

Thấy thế nào cũng không thể, nếu bọn họ giao thủ, Cẩu Tử đã sớm không còn.

Hẳn là Lục đang giúp Kiếm Nhất nghiệm chứng cái gì.

Lục ở thời đại kia, tuyệt đối áp đảo tất cả mọi người.

Bất quá Lục Thủy không hỏi, trước hết nghe xong lại nói.

"Khi lấy được sự đồng ý của ta xong, người cầm kiếm vứt bỏ kiếm, hưng phấn nhảy dựng lên.

Sau đó, dùng triệu hoán thuật, triệu hoán thuật đơn sơ.

Triệu hồi ra sinh vật đơn sơ lại nhỏ yếu.

Cuối cùng ta mang bọn hắn đi đến đại thế giới.

Không có ta, bọn họ có lẽ nửa bước khó đi.

Chương mới bắt đầu."

Nói xong, Cẩu Tử ngừng lại.

Lục Thủy chờ một hồi, nói:

"Không có sau đó?"

"Đệ nhất quý đa kết thúc." Cẩu Tử lập tức nói.

"Lúc nào viết quý hai?" Lục Thủy hỏi.

"Linh cảm rất khó có được." Cẩu Tử khổ sở nói:

"Mà Cẩu gia nhất định biết, thân là một con chó, trên bản chất đầu óc nhỏ như vậy.

Linh cảm có thể đi ra hay không cũng không nhất định.

Mạnh mẽ viết ra, đây không phải là văn chương.

Đó là không ốm mà rên."

Lục Thủy cảm giác chó này lại đang mắng hắn.

Hắn đổi vấn đề:

"Người rút kiếm tên gì?"

"Gọi người cầm kiếm." Cẩu Tử trả lời.

"Cuối cùng bọn hắn đi nơi nào?"

"Đi đại thế giới."

"Sinh bị bị triệu hoán ra là ai?"

"Sinh vật đơn sơ lại nhỏ yếu."

Lục Thủy: "..."

Là hắn hỏi không đúng, hay con chó này không muốn sống?

Bình Luận (0)
Comment