Ngươi muốn biết ta mạnh cỡ nào sao? 1
Kiều Thiến nhìn mẹ ruột của mình, không nói gì.
Một lát sau nàng mới tò mò hỏi:
"Gia tộc có phải đã có dự định khác cho tương lai của anh hai rồi không?"
Trong tình huống bình thường, thân là một thiếu gia phế vật, không có khả năng có được bất kì tài nguyên tu luyện nào.
Có thì chắc chắn là do tuổi tác.
Hoặc là làm việc cho Kiều gia, hoặc là tự mình ra ngoài dốc sức làm.
Anh trai của nàng mặc dù cưới Băng Thủy Cơ rồi địa vị sẽ cao lên một chút, nhưng ai mà biết rốt cuộc Kiều gia sẽ đối đãi hai người như thế nào.
"Sau khi thành thông gia với Băng Nguyên Tuyết Vực, anh trai của con sẽ không cần làm gì cả, chỉ cần an tâm đợi ở gia tộc là đủ.
Kiều ga cũng không muốn cõng theo hai cái tiếng xấu trên lưng." Kiều Ngọc nhìn con gái nói.
Kiều Thiến nhẹ nhàng thở ra.
Như vậy, thoạt nhìn, quả thật rất tốt đối với anh trai nàng.
Chỉ là…
Ai mà ngờ rằng, chân tướng lại không một ai nhìn thấy.
Có điều nàng thấy cũng tốt, nàng không giống với anh trai mình.
Nàng muốn tranh đoạt tài nguyên, muốn trở thành người chói mắt nhất Kiều gia.
Nàng muốn đi xa hơn nữa.
Nhất là sau khi nhìn thấy Kiếm Khởi của Kiếm Nhất phong và Đạo Tông Vũ Niết.
Không thể bị tụt lại quá xa được.
…
Kiều Càn cúp điện thoại.
Cất bước đi về phía nhà ga.
Lần này đi, sẽ không còn đường lui
Bây giờ hối hận thật ra vẫn kịp.
Cuối cùng, Kiều Càn dừng chân ở nhà ga, xe lửa đã ngay trước mặt hắn.
Bước vào, chẳng khác nào chấp nhận sự an bài của số mệnh.
Cũng sẽ kết thúc cuộc sống của một thiếu gia phế vật mà hắn muốn.
Quay đầu rời đi, có lẽ sẽ chào đón quãng thời gian tươi sáng hơn.
Đường ngay dưới chân, mỗi một bước đi đều là một lựa chọn.
Ánh mắt Kiều Càn vô cùng bình tĩnh, nhấc chân bước vào xe lửa
Hắn vốn đã có đáp án.
Bản thân muốn cái gì, hắn hiểu rõ.
Bản thân đang làm gì, hắn lại càng rõ.
Thứ không thuộc về mình, hắn sẽ không cưỡng cầu.
Tương lai sẽ có một ngày hắn đi tới hào quang.
Nhưng hắn biết, không phải bây giờ.
Sống sót mới là điều hắn nên làm hiện tại.
Lục Thủy mạnh như vậy còn trốn dưới cái bóng của gia tộc!
Huống chi là hắn!
Kítt!
Xe lửa chuyển động, đi về phía Kiều gia.
—— ——
Lục Thủy nhìn Cẩu Tử ăn đùi gà, trong lúc đó không hề mở miệng.
Nguyệt tộc quả thật có chút đặc biệt.
Minh khả năng cao chính là Nguyệt tộc.
Có điều trước mắt chưa có chứng cứ xác thực.
Phải đến Nguyệt tộc xem một chuyến.
Có lẽ sẽ có đáp án.
"Các ngươi có biết Nguyệt tộc ở đâu không?" Lục Thủy hỏi Đau Răng Tiên Nhân.
Cẩu Tử chưa từng tiếp xúc với Nguyệt tộc, nhưng Đau Răng Tiên Nhân thì có.
Thời kỳ đó, Nguyệt tộc…" Đau Răng Tiên Nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Hẳn là ở trên trời."
"Trên trời?" Lục thủy ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Trên mặt trăng?"
"Nguyệt tộc là một tòa Sơn Thành, trước đó hẳn là cố định ở một nơi nào đó trên trời. Bây giờ thì không biết." Đau Răng Tiên Nhân nói.
Nhiều năm như vậy rồi, nơi đó đã sớm thay đổi.
Thế giới đã dựng lại rất nhiều lần, căn bản không còn chút quen thuộc nào.
Chỉ có một chỗ riêng rẽ nào đó mới có thể bảo trì nguyên vẹn được.
Ví dụ như chỗ binh trủng của Cẩu Tử.
Lục Thủy gật đầu.
Xem ra là không có vị trí của Nguyệt tộc rồi.
Trước kia ở trên trời, nhưng bây giờ trên trời cơ bản không có bất kì cái gì.
Trên mặt trăng ngược lại có khả năng.
Rất phù hợp với 'Nguyệt tộc'.
Có điều đi lên mặt trăng, có vẻ như rất xa.
Không có việc gì thì chạy lên làm gì?
Mang Mộ Tuyết đi hẹn hò?
Cũng không phải là không được.
Chỉ là không tiện tìm Nguyệt tộc.
Bảo bọn Lạc Phong có rảnh thì đi một chuyến đi.
Lục Thủy suy nghĩ trong lòng.
Trên mặt trăng cũng không phải không có tu chân giả.
Nơi này mới là chỗ căn cơ của tu chân giới, bên ngoài mặc dù có tu chân giả thì cũng không nhiều.
"Các ngươi có biết cách nhận biết người Nguyệt tộc không?" Lục Thủy hỏi.
Đau Răng Tiên Nhân lắc đầu, Cẩu Tử cũng lắc đầu.
Lục Thủy lại hỏi thêm vài vấn đề.
Nhưng mà đều không có được đáp án
Ví dụ như Nguyệt tộc có thể tách ra hai bộ phận hay không.
Cái này bọn họ cũng không biết.
Tin tức liên quan đến Nguyệt tộc thật sự quá ít.
Có điều Băng Nguyên Tuyết Vực có một cái Nguyệt Chi Quốc Độ, có lẽ có thể có chút thu hoạch.
Đương nhiên, Nguyệt tộc cũng có khả năng chính là Nguyệt Chi Quốc Độ.
Tóm lại qua mấy ngày nữa cũng có thể tới xem.
Sau khi rời khỏi chỗ Đau Răng Tiên Nhân, Lục Thủy định đi tìm Diệp Tân hỏi một chút.
Diệp Tân khả năng cao cũng không biết.
Nhưng lần là là Diệp Tân tìm hắn.
Lục Thủy đang đi trên đường thì Chân Võ Chân Linh đi tới bên cạnh hắn.
"Thiếu gia." Chân Võ nói khẽ.
Hai người họ chạy tới, là vì Lục Thủy tìm bọn hắn.
Cho nên đã dùng thời gian nhanh nhất chạy tới.
"Liên hệ với Lạc Phong, bảo hắn nghĩ cách lấy truyện ký Thần Ma bản thật, nếu như đối phương không chịu đưa ra thì bảo bọn hắn điều tra kĩ vị trí của đối phương.
Ta sẽ tự mình đi một chuyến." Lục Thủy nhìn cửa hàng đồ ngọt trước mặt, nói.
Hắn phát hiện Hoa Vũ Tuyết Quý lại cho ra sản phẩm mới.
Mộ Tuyết hẳn là sẽ thích.
Lúc trở về nên mang theo một phần.
Vừa có suy nghĩ như vậy, Lục Thủy lại tự hỏi có phải mình đang quá quan tâm Mộ Tuyết rồi không?
Như này làm sao kéo giá trị hận thù được?
Vậy chọn vị nàng không thích đi.
"Vâng."
Chân Võ Chân Linh cũng không biết quyển sách kia có cái gì đặc biệt.
Nhưng nếu thiếu gia đã muốn, cho thấy rằng nó rất đặc biệt.
"Tiện bảo bọn Lạc Phong điều tra Nguyệt tộc một chút luôn, Nguyệt tộc là một nơi, có khả năng ở trên mặt trăng.
Có manh mối như này, có thể lên đó xem một chút." Lục Thủy rời khỏi cửa hàng của Hoa Vũ Tuyết Quý, đi về phía công viên.
Diệp Tân bình thường đều ở đó.
Chân Võ vâng lệnh, sau đó nhắc nhở:
"Thiếu gia, Băng Nguyên Tuyết Vực bên kia đã bắt đầu tiếp đãi khách khứa, xem ra hôn lễ sắp bắt đầu rồi."
Hắn chỉ muốn nhắc Thiếu gia rằng trong thời gian này có thể qua đó được.
Lục Thủy gật đầu.
Sau đó để Chân Võ Chân Linh đi làm việc của mình.
Không bao lâu sau, Lục Thủy đã tới công viên.
Nơi này vẫn có người bày bán quầy hàng.
Có một vài người chính là tới để tham gia náo nhiệt.
Cho nên tiếp tục bày bán quầy hàng ở đây, khẳng định là lựa chọn tốt nhất của bọn hắn.tại một nơi nào đó dưới rừng cây, Lục Thủy nhìn thấy Diệp Tân.
Đại khái là đang tìm côn trùng dưới tàng cây đi.
Cũng không biết sâu róm Thanh Điểu có ngon hay không.
"Lục Thiếu gia." Nhìn thấy Lục Thủy đến, Diệp Tân lập tức mở miệng nói.
Nghe thấy vậy, Lục Thủy lại có chút bất ngờ:
"Ta nhớ ta chưa từng nói tên thật cho ngươi."
"Là Cửu nói cho ta biết." Diệp Tân không hề giấu diếm.
Lục Thủy:"..."
Cửu này rốt cuộc đã nói cho bao nhiêu người rồi?
Toàn tri quả thật là tùy hứng.
Những người này cầm chắc cái danh đã chết, ở chỗ hắn muốn làm gì thì làm.
Kiếm Nhất như vậy, Cửu cũng như vậy.
Tiếp theo là ai nữa đây?
Vẫn là nói chuyện với Thiên Cơ còn sống tốt hơn.