Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 96 - Chương 96: Thiên Kiêu Số Một Đương Thời

Chương 96: Thiên Kiêu Số Một Đương Thời Chương 96: Thiên Kiêu Số Một Đương Thời

Lục Thủy không để ý, nếu không phải là Mộ Tuyết muốn giở trò xấu đối với hắn thì cũng không có gì đáng kể, ngay đến chuyện mẹ hắn muốn giáo huấn hắn hắn cũng không sợ.

Dù sao thì mẹ hắn cũng rất ít khi giáo huấn gì hắn, chỉ là sẽ chọc ghẹo.

Còn có chút không đáng tin.

Chậc, nghĩ như vậy lại cảm thấy đường đường chính chính dạy dỗ còn tốt hơn.

Lúc này Lục Thủy thấy người kia đã đi lên trên, chỉ là người đó càng lên cao, áp lực càng lớn.

Chờ đến khi đi được khoảng mười mấy bậc thang, đạo uẩn kia đã như một ngọn núi đè trên người người đó.

Mắt trần cũng có thể nhìn thấy.

‘Đến cực hạn rồi, còn cố đi nữa thì kiểu gì cũng gục.’ Lục Thủy nhìn thân hình kia im lặng tự nói.

Người kia quả nhiên ngừng lại.

“Quá kém cỏi.” Một tiếng nói từ trên núi đột nhiên vang lên.

Lúc này, Lục Thủy nhìn thấy lại có người bước lên, bước rất nhanh, vài giây sau đã vượt lên trước người kia.

Lúc y vượt qua người kia, còn thuận tiện khinh miệt một câu:

“Tầm thường như ngươi mà cũng nghĩ đến chuyện thu hoạch đạo tàng truyền thừa ư?

Đây là đạo sơn mà ngươi lại dùng tu vi đối kháng, áp chế duệ giải lộn xộn, ngay cả ẩn dật đạo lý cũng không hiểu sao. (?)”

Bị nói như vậy, người kia có chút tức giận nhìn hắn.

Chỉ là bản thân còn chưa mở miệng thì đối phương đã nói tiếp, mà câu nói tiếp theo của đối phương cũng khiến cho người này hoàn toàn không dám mở miệng nữa:

“Đạo tàng ở núi này chắc chắn sẽ thuộc về Lưu Hỏa Ẩn Thiên tông ta.”

Nói xong, người này liền một đường đi lên trên.

Nghe được câu nói này, rất nhiều người đều bị chấn kinh, đồng thời cũng nhụt chí.

Lưu Hỏa là ai chứ?

Là người được công nhận là thiên kiêu số một, trong số những người cùng thế hệ, không ai có thể sánh được.

Hiện tại hắn đã muốn đạo tàng này, khả năng thật sự không có người nào có thể cướp được.

Rất nhiều người đều cảm thấy tiếc nuối, thanh danh gần đây của Lưu Hỏa quá lớn, cứ như là nhân vật chính của thời đại ấy.

“Lại nói nơi này cũng không phải nơi mà những người cùng thế hệ sẽ đấu đá gì đó, chắc là sẽ không có tiền bối nào xuất hiện đâu?”

“Thế nhưng Lưu Hỏa chính là thiên kiêu trong đám người ngang tuổi chúng ta, tiềm lực hẳn là vô hạn chứ?”

“Nhỡ đâu chỉ là phù dung sớm nở tối tàn thì sao? Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra loại chuyện này, lúc đầu là thiên chi kiêu tử tung hoành khắp chốn, kết cục lại trở thành một tên vô danh tiểu tốt không ai biết đến cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Huống hồ đạo tàng là chọn người hữu duyên, không phải thiên kiêu.”

Rất nhiều người nghĩ thông suốt xong, bắt đầu lần lượt tiếp tục đi về phía đạo sơn.

Lục Thủy không hề động, chỉ cười cười, im lặng tự nhủ:

‘Cho nên thanh danh của Lưu Hỏa lớn như vậy không chỉ có công của một mình ta, người mà thiên hạ không nhận ra, đều có thể là Lưu Hỏa.’

Lục Thủy không để ý chút nào, chỉ là nhìn “Lưu Hỏa” đang đi trên đạo sơn kia, hắn phát hiện “Lưu Hỏa” này thực ra cũng không đơn giản.

Y thế mà còn biết chiếm lấy chỗ tốt trước. (bản gốc là “tiên cơ”)

Tiên cơ trong tay, những người khác cũng khó mà vượt qua y.

Quả nhiên, rất nhiều người còn lại đều không đi được bao nhiêu bước, có thể đi đến bậc mười mấy đã là không tệ, mà tên “Lưu Hỏa” kia đã đi tới bậc thứ 30.

“Vì sao lại khó như vậy? Ta sao lại cứ cảm giác như có cái gì đó đang đè lên trên người mình vậy?”

“Chúng ta không lên được thì không nói, tại sao ngay cả người đi lên đầu tiên cũng bị ép xuống thế?”

Đúng vậy, người đi đầu tiên đã bị ép trở lại hai bậc.

Người này đương nhiên có cảm nhận được nơi phát ra áp lực, hắn nhìn chằm chằm người trên cùng nói:

“Là Lưu Hỏa, hắn đang tạo áp lực cho chúng ta.”

“Lưu Hỏa” liếc mắt xuống, khinh miệt nói:

“Kẻ yếu chỉ có thể là kẻ yếu, nếu như các ngươi đủ mạnh, cũng có thể tạo áp lực lên ta, chỉ là, các ngươi có làm được không?”

Những người đang ở trên đạo sơn nghe thấy một câu này thì đều một bụng tức giận, nhưng cũng không nói lại được cái gì.

Chỉ hi vọng có người có thể tới trấn áp “Lưu Hỏa”.

Lục Thủy mỉm cười nhìn một màn này, không ai biết hắn bây giờ đang suy nghĩ gì.

--- ---

Lúc Chân Võ Chân Linh nhìn thấy có người tên Lưu Hỏa xuất hiện, không tự chủ nhăn mày lại, nhưng rất nhanh đã không để ý tới nữa.

Bọn hắn vừa nhìn đã lập tức nhận ra rằng “Lưu Hỏa” này không phải là Thiếu gia nhà mình, chỉ là một tên giả danh khác mà thôi.

Bọn hắn mặc dù có chút tức giận, nhưng cũng không muốn để tâm tới, chỉ là tò mò không biết Thiếu gia nhà mình liệu có ra sân hay không.

“Hắn chính là Lưu Hỏa trong truyền thuyết sao?” Hương Dụ hỏi.

Nàng biết người nàng gặp được ở thảo nguyên Hoang Vu là giả, cũng biết Lưu Hỏa thật có được truyền thừa đặc biệt, người này hình như có chút giống.

“Là giả.” Đông Phương Trà Trà đột nhiên kết luận.

Chân Võ Chân Linh và Hương Dụ đồng thời nhìn sang.

Bọn hắn rất muốn biết Trà Trà Tiểu thư tại sao lại kết luận như vậy.

Đông Phương Trà Trà nhìn Chân Võ Chân Linh đang nhìn mình, không tự tin lắm nói:

“Trên người Lưu Hỏa có lửa, người này không có.”

Ba người: “...”

Sau đó cũng không có ai tiếp lời nàng.

Hương Dụ quay sang phía Chân Võ Chân Linh hỏi:

“Các ngươi cảm thấy là thật hay giả?”

Chân Linh ngẫm nghĩ một chút nói:

“Hẳn là giả, khí chất của Lưu Hỏa thật kia và người này có vẻ không giống nhau lắm.

Lưu Hỏa thật, ừm, có lẽ sẽ còn cao ngạo hơn nữa.”

Chân Võ Chân Linh đều cảm thấy Thiếu gia nhà mình sẽ không chủ động đi nhạo báng một người không thể đi lên như thế.

Nếu như thật sự muốn nhạo báng người khác, cũng sẽ không chọn thời điểm này để làm, mà là sau khi lên tới đỉnh rồi mới bắt đầu mở miệng chế giễu chê bai người ta.

Nhưng vừa dứt lời Chân Linh lại cảm thấy có chút không chắc chắn lắm, dù sao khi Lục Thủy còn bé, hình như cũng đã từng làm loại chuyện này, mặc dù đều là vài trò trêu chọc lặt vặt của lũ trẻ trâu.

Hương Dụ rất ngạc nhiên:

“Các ngươi đã gặp Lưu Hỏa rồi?”

Chân Linh lắc đầu:

“Là điều tra được, chỉ là cũng không có nhiều tin tức hữu dụng.”

Hươn Dụ thật ra rất muốn biết bọn hắn rốt cuộc là ai, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được cơ hội để hỏi.

Đông Phương Trà Trà cảm thấy thật ủy khuất, nàng thấy mình nói rất có lý, nhưng ngay cả Hương Dụ cũng không tin nàng.

--- ---

Kiếm Khởi lúc này đã mang theo khỉ nhỏ đi tới chân núi, hắn nhìn đạo sơn trầm mặc không thôi.

Ánh mắt của hắn dừng ở trên người “Lưu Hỏa” một lát.

‘Thiên kiêu số một đương thời sao?’

Kiếm Khởi lắc đầu:

‘Cảm giác chẳng có gì hơn ngoài chút thủ đoạn này, có lẽ là ta có mắt không tròng đi.’

Kiếm Khởi thua dưới tay Thái Dương Chi Tử, mà Thái Dương Chi Tử lại bị Lưu Hỏa giết chết, hắn đương nhiên sẽ không vì bản thân mà kiếm một cái cớ rằng Thái Dương Chi Tử chẳng qua là chỉ không ở phong độ tốt nhất, một phần là do hắn giúp tiêu hao sức lực.

Thua chính là thua, không có gì đáng nói.

Coi như hắn hiện tại đã tiến bộ hơn một chút, nhưng hắn biết mình vẫn không thể thắng được Thái Dương Chi Tử.

Hắn, vẫn chưa nắm được đến thanh kiếm vô địch kia.

Kiếm Khởi bỗng có cảm giác có người đang cào mặt của hắn, là con khỉ nhỏ kia.

Kiếm Khởi nhìn khỉ con nho nhỏ, mặt mỉm cười:

“Ngươi muốn đi lên sao?”

Khỉ nhỏ gãi gãi cái gáy của mình, không hiểu nhìn Kiếm Khởi.

Kiếm Khởi cũng không để ý, dậm chân đi về phía đạo sơn.

Khi hắn bước ra một bước, một đạo kiếm ý phóng ra bay thẳng về phía đạo sơn.

Kiếm ý này bay tới khiến tất cả mọi người choáng váng.

Đây là người đầu tiên khi bước vào đạo sơn mà có thể khiến cho nơi này phản ứng đặc biệt như thế.

Rất nhanh sau đó bọn họ đã thấy được người, người này từng bước từng bước đi lên phía trước, nhưng cũng chỉ trong vài hơi thở, đã bước qua mười mấy bậc thang.

Lúc này những người ở đạo sơn đều cảm thấy áp lực trên người mình đã giảm đi không ít.

“Người này là ai? Sao lại mạnh như vậy?”

“Hắn là ai bọn ta không biết, nhưng cái tên Lưu Hỏa kia chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.”

Đúng vậy, rất nhiều người đều nhận thấy, đối thủ cạnh tranh của Lưu Hỏa đã xuất hiện.

Còn là khí thế mạnh mẽ mà xuất hiện.

“Lưu Hỏa” đương nhiên cũng nhận ra nguy cơ, hắn gia tăng chèn ép lên Kiếm Khởi, lạnh lùng nói:

“Đạo hữu không biết là người phương nào?”

Kiếm Khởi từng bước một đi về phía trước, bình tĩnh nói:

“Một kiếm sĩ bình thường.”

“Đạo hữu muốn lên đỉnh núi sao?” “Lưu Hỏa” hỏi, cùng lúc tăng nhanh bước chân.

Kiếm Khởi bình ổn đi phía sau, hắn nhìn lên trước đáp:

“Muốn thử xem.”

“Lưu Hỏa không nói gì thêm nữa, chỉ gia tăng lực chèn ép lên Kiếm Khởi.

Đồng thời tiếp tục bước nhanh về phía trước.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment